Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cung mã xạ kỵ, biên quan gió lạnh (1)

Phiên bản Dịch · 937 chữ

- Trịnh Ngọc La gửi danh thiếp cho cậu à?

Ngụy Dương nhíu mày, đám con cháu dòng dõi nhà tướng hiển hách nhất ở Giảng võ đường phường Thái An gồm có:

Một chính là Triệu Thông, cha gã là giáo úy Hổ Bí quân.

Hai là Dương Hưu chưa xuất hiện, gã là nghĩa tử Lương quốc công, nghe đồn có tướng sói liếc.

Ba là tên Trịnh Ngọc La công tử bột mặt mày đẹp trai, trán buộc tơ bạc đó.

- Gã có quan hệ với Đông cung, lai lịch không nhỏ. Khí lực gã kéo dài, chắc là đã thành nội luyện, còn những thông tin khác thì ta không rõ.

Chờ điển lại rời đi, Ngụy Dương mới lắc đầu nói:

- Còn ba ngày nữa là sơ thí, giờ cậu ta mời cậu tới võ hội sợ là không có ý tốt.

Kỷ Uyên tùy tiện cất tấm thiếp vàng chữ viết hoa mỹ vào đai lưng, hắn thản nhiên đáp:

- Tôi nhập Giảng võ đường vì công danh, không phải vì vãng lai ân tình, mấy cái hội hè như này cứ từ chối là được.

Cho dù Trịnh Ngọc Lai muốn giả vờ lôi kéo, hay thật sự có ý tốt thì Kỷ Uyên cũng không quan tâm.

Hắn đang rất gấp, không có thời gian đối phó với mấy cái võ hội kiểu này.

Giống như sĩ tử văn nhân so đấu tài hoa bằng việc ngâm thơ đối thơ, thì võ hội chính là nơi mà các dòng dõi tướng quân tập hợp lại để thi đấu tài cưỡi ngựa bắn cung, luận bàn chiêu thức võ công.

Nếu thượng lưu hơn chút nữa thì họ còn hô bè dẫn bạn, mang theo tôi tớ ra khỏi thành đi săn bắn mùa thu.

Nói tóm lại đây là một trò chơi xa xỉ so giàu so lực. Tên xuất thân nhà quê như Kỷ Uyên mà tham gia thì e là sẽ bị giễu cợt và trêu chọc, sau đó dẫn tới một hệ liệt kịch bản tiểu thuyết motip cũ.

Nếu rảnh rỗi thì làm gì mà chả được, đi gánh hát nghe nhạc còn hơn!

“Hiện giờ mình mới chỉ tìm được hai thứ có đạo uẩn là bức họa của Thẩm Hải Thạch và môn võ công do thủ tọa Huyền Không tự sao chép.”

“Chờ sơ thí võ cử qua đi mình phải tới Lưu Ly xưởng tìm tòi thử vận may một lần nữa mới được.”

Kỷ Uyên đau đầu, quanh đi quẩn lại vấn đề lớn nhất vẫn là thiếu tiền.

“Mình đọc luật Cảnh mãi mà vẫn chưa tìm được biện pháp kiếm tiền gì tốt. Mấy trò có lời nhiều nhất như buôn lậu qua biên quan hay vận chuyển muối sắt qua đường thùy thì mình không nhúng tay vào được.”

“Còn cướp giàu chia nghèo ở thành Thiên kinh này ư? Trừ khi mình chán sống. Mấy ông quốc công, võ hầu kia đều có cảnh giới dời núi lấp biển, một quyền trấn sơn hà.”

Kỷ Uyên không hề quan tâm tới võ hội. Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn lại tiếp tục đối luyện chiêu thức với Ngụy Dương.

Hắn cảm nhận được sự hấp dẫn của võ đạo. Dù ngoại luyện gian khổ, nội luyện phức tạp, nhưng cảm giác mạnh lên từng chút từng chút này thực sự rất cuốn hút, khiến người ta đắm chìm.

“Khó trách Thánh Nhân đã không lâm triều được hai mươi năm rồi. Đã đặt chân vào võ đạo thì ai mà chẳng muốn tiến tới cảnh giới thần thông phía trên thiên nhân chứ?”

“Trường sinh bất tử, trú thế ngàn năm, bất hủ bất diệt sánh ngang Tiên Phật, cao hơn đế vương nhân gian cửu ngũ chí tôn nhiều lắm, ai mà chả muốn vậy.”

Mãi đến khi mặt trời lặn xuống phía tây, sắc trời u ám, Kỷ Uyên mới ra khỏi Giảng võ đường. Đường phố rộn ràng náo nhiệt nay đã trở nên quạnh quẽ.

Trải qua rèn luyện, thân thể cương cân thiết cốt của Kỷ Uyên nay càng trở nên kiên cố, có lẽ còn kém một chút mới đao thương bất nhập, nhưng quyền cước bình thường đánh vào người hắn thì không tạo nhiều tổn thương lắm cho hắn.

“Cuối cùng mình vẫn đi con đường mãng phu.”

Kỷ Uyên nắm chặt nắm đấm, nghĩ ngợi tiếc nuối. Hình tượng mơ ước của hắn là kiếm hiệp cô đơn kiêu ngạo áo trắng như tuyết, hoặc là đao khách ít nói độc lai độc vãng.

Giờ hắn luyện “Kim Chung tráo”, “Thiết Bố sam”, là cái loại chồng nhiều lớp giáp nhất, chịu đánh ác nhất, là một vị mãng phu khổ luyện.

Khi hắn trở về hẻm phía Nam, trên bàn có thức ăn đang bốc hơi nóng, là thịt hoẵng lớn chừng bàn tay và mấy bao dược liệu. Chắc là nhị thúc Kỷ Thành Tông đã đến, sau khi biết Kỷ Uyên vào Giảng võ đường, phải thi cử, ông rất lo lắng.

Tất cả tiền để dành của ông đều chi hết ở Thiên Kim đường, lo ăn uống, dược thiện cho cháu trai của mình.

“Nhị thúc, Ngụy giáo đầu, tay họ Lâm và vị thiên hộ phía sau lưng gã…”

Kỷ Uyên vừa ăn cơm vừa đếm tên người. Con người hắn từ trước tới nay đều có ân báo ân, có oán báo oán.

Ai đối xử tốt với hắn, ai đối xử tệ với hắn, hắn đều ghi nhớ cả.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.