Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Công danh của bậc đại trượng phu, là dành được từ thân đao (1)

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Mặt trời lặn về tây, phủ ánh chiều tà xuống Giảng Võ Đường.

Thí sinh trúng cử và thí sinh bị đánh trượt ai đi đường nấy. Một bên tìm chỗ uống rượu ăn mừng, một bên về chuẩn bị sang năm thi lại.

Công danh võ cử nhân cũng không dễ tranh như vậy. Nhân khẩu nội ngoại thành Thiên Kinh đến mấy triệu, người luyện võ nhiều đến mức nào?

Tổng cộng chỉ có ba mươi sáu suất, nếu không có chút bản lĩnh sở trường thì sao có thể đại diện phường của mình tham gia thi đấu chứ.

“Tên tiểu nhân Hứa Hiến này thấy lợi quên mạng, tầm mắt hạn hẹp. Gã đã biết họ Lâm là kẻ cay nghiệt, độc đoán mà vẫn cam chịu làm chó săn cho tay họ Lâm kia.”

“Nay gã gãy mất một chân, thâm cừu đại hận như vậy chắc chắn gã sẽ về phục mệnh với Lâm Lục, hạ lệnh lùng bắt mình!”

Kỷ Uyên thầm nghĩ trong lòng.

Bây giờ hắn có mộc bài thí sinh của Giảng Võ Đường hộ thân, trừ khi hắn phạm đại tội như là thông địch phản quốc, mưu nghịch tạo phản thì ắt phải bị Tam pháp ty hoặc Hắc Long đài bắt lại xét thẩm.

Còn không thì khi gặp mệnh quan triều đình tứ phẩm trở xuống hắn không cần lễ bái, phạm tội càng không cần đeo xiềng, nhốt ngục chịu hình.

Đây chính là lợi ích của công danh.

Sở dĩ thánh nhân định ra quy củ như vậy, không phải muốn cho người luyện võ trong thiên hạ có đường ra ư?

Không bị tham quan ô lại hãm hại, bị chèn ép mà bất đắc dĩ phải tụ tập trong núi rừng làm sơn tặc.

“Huyền Châu từ vạn năm đến nay, mới chỉ ra được một vị Thánh nhân Thiên tử áo vải này. Từ ăn mày, hòa thượng, đến giờ là nhân gian chí tôn đứng đầu trung thổ, uy chấn tứ hải. Nghe nói, năm đó Thánh nhân không phục ách thống trị tàn ác của Bách Man Vương, mới giương cờ làm phản, triệu tập nghĩa quân.”

Đối với vị Thánh nhân đánh nam dẹp bắc, bình định thiên hạ kia, Kỷ Uyên không khỏi có cảm giác quen thuộc.

“Nếu là họ Chu thì càng giống.”

Đại Cảnh hiện tại, ngự trị 39 châu phủ.

Thánh nhân bế quan không lên triều đã được 20 năm.

Quyền to trong triều đều nằm trong tay Thái tử, dưới Thái tử còn có các phiên vương trấn thủ các nơi.

“Rõ ràng đang thời thịnh thế phồn hoa, giang sơn vững mạnh, sao Cửu biên quân trấn lại thối nát thành thế kia nhỉ?”

Kỷ Uyên lắc đầu, bỏ đi những suy nghĩ vẩn vơ.

Vừa bước khỏi cửa chính ngoại viện, phía sau đã nghe một giọng nói hào sảng gọi lại:

- Kỷ Cửu Lang, nhà ngươi ở phường Thái An hả?

Kỷ Uyên ngoái lại nhìn, hóa ra là vị Ngụy giáo đầu khôi ngô kia. Hắn gật đầu, chắp tay chào:

- Hồi bẩm giáo đầu, tôi thuê một trạch viện ở ngõ cửa nam để ở.

Lúc Kỷ Uyên chưa vấn tóc thì ở cùng Nhị thúc, sau này vào làm đề kỵ ở Bắc Trấn phủ ty đã có bổng lộc, bèn dọn ra sống một mình.

- Ta nhớ đằng kia có tiệm thịt chó không tệ, cùng ra đó ăn chứ?

Giọng nói của Ngụy giáo đầu có chút gượng gạo, xem ra không quá thạo việc làm thân lôi kéo quan hệ này.

- Vậy cứ để tôi mời. Hôm nay trời lạnh giá, tôi cũng định ăn món gì ấm người hoạt huyết.

Kỷ Uyên khẽ mỉm cười, rất nể tình. Dù kiếp trước hay kiếp này, phong cách làm việc của hắn xưa nay không đổi, người kính ta một thước, ta kính người một trượng.

- Ta thấy ngươi viết trong sổ báo danh, quê ngươi ở Liêu Đông?

Ngụy giáo đầu thân mang cẩm bào, dáng người thẳng như tháp sắt, uy thế mười phần.

- Phụ thân tôi là người huyện Tĩnh Tuyền, Liêu Đông, từ nhỏ lớn lên bên bờ sông Vĩnh Định. Mười ba tuổi đi tòng quân ở quân trấn, sau đó cùng Nhị thúc đồng thời gia nhập dưới trướng Hà Nhữ Long làm thám báo.

Kỷ Uyên đã sớm học thuộc làu những nội dung này, dù sao học thuộc tin tức thân phận cũng là kiến thức nằm vùng cơ bản.

- Không dễ, thật không dễ! Xứ Liêu Đông lạnh lẽo, trước đây ta theo tướng quân Đàm Văn Ưng trấn thủ Sóc Phong quan, nơi đó ngày đêm đan xen, chênh lệch nhiệt độ rất lớn. Ban ngày thì như lồng hấp, ban đêm đến hơi thở cũng đóng băng. Ta từng thấy một tên lính mới vừa ra ngoài đi tiểu suýt nữa khiến thứ dưới khố đóng băng luôn.

Biết Kỷ Uyên xuất thân quân hộ, phụ thân tận trung hi sinh vì Bắc Trấn Phủ Ty, ánh mắt Ngụy giáo đầu trở nên hiền hòa, cũng thêm phần tán thưởng.

- Nghe nói núi Xuyên Vân, biển Kình Thiên của Liêu Đông còn khắc nghiệt hơn Sóc Phong quan, đó là nơi tàn dư của bộ lạc Man Vương tụ tập, có thể sống qua hai năm ở đó đã là giỏi rồi. Ngươi từ Tu La tràng đó đến được đây, người bên ngoài không biết, chứ ta có thể đoán được mấy phần.

Bản thân Kỷ Uyên chưa từng trải nghiệm, chỉ có thể bình thản đáp:

- Chút sương gió mà thôi.

Câu trả lời này lập tức khiến Ngụy giáo đầu lau mắt mà nhìn.

Phải biết rằng người thiếu niên khí thịnh, mới nếm chút quả đắng đã hận không thể rêu rao cho cả thiên hạ đều biết. Ngược lại, loại người kiên cường giỏi giấu tâm tư như Kỷ Uyên thì rất hiếm thấy.

“Đúng là vàng thật chưa luyện, đáng cẩn thận vun bón.”

Ngụy giáo đầu thầm khen trong lòng chứ không nói ra.

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.