Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế ác đạo hiểm, lại nhìn leo lên (2)

Phiên bản Dịch · 957 chữ

Ở nha môn Bắc trấn phủ ti, Lâm Lục vặn vẹo thân thể mập mạp, liếc xéo Hứa Hiến đang nằm trên cáng cứu thương phía dưới, há miệng mắng:

- Ta nói các ngươi bảy tám người cùng tiến lên cũng không bắt được đứa nhãi ranh mười lăm tuổi? Làm sao, là hắn ăn cơm khí lực lớn? Đúng là phế vật!

Lời này đã khó nghe lại còn cay nghiệt, như một cái tát hung hăng vả vào mặt, vô cùng đau rát.

- Xin Bách hộ đại nhân tha lỗi, cái tên Kỷ Cửu Lang này tâm tư thâm trầm, cực kì am hiểu giấu dốt. Bình thường biểu hiện ra võ công chỉ có ngoại luyện gân cốt, kì thực hắn sớm đã đạt tới đại viên mãn, còn lén học một chiêu thức hung ác cầm nã chi thuật, bảy tám tên đại hán bình thường căn bản không tới gần được.

Hứa Hiến giãy dụa ngồi dậy, đùi phải gã đã bị phế, cho dù khỏi hẳn cũng sẽ thành cà thọt.

Tên Kỷ Cửu Lang kia quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt, nửa điểm đường sống cũng không chừa cho mình!

“Ta xem ngươi lần này chết như thế nào!” Nhớ tới ở đây, Hứa Hiến căm hận trong lòng.

Nói tiếp cũng kỳ quái, xét đến cùng hại gã rơi xuống nông nỗi này rõ ràng là Lâm Lục, nhưng tên Tổng kỳ này lại muốn oán trách Kỷ Uyên - kẻ bị bắt phải phản kích.

- Dĩ hạ phạm thượng, tiểu tử họ Kỷ thật lớn mật. Võ công của hắn cao thì thế nào? Chẳng lẽ dám đối nghịch với triều đình sao?

Ngón tay như củ cải của Lâm Lục gõ mặt bàn, gương mặt béo phì của gã đột nhiên lộ ra một tia âm hiểm, gã vỗ tay cười nói:

- Mưu hại thượng quan, đủ để hạ chiếu ngục rồi! Lão Hứa ngươi lần này gãy chân thật tốt, vừa vặn mượn chuyện này! Người đâu, mẹ nó, người đều chết ở đâu rồi?

Lâm Lục vỗ bàn la hét ầm ĩ, lúc này gã muốn điều động nhân thủ đi bắt Kỷ Uyên đã phạm tội.

Giải quyết dứt khoát, miễn cho đêm dài lắm mộng!

- Nhị thúc của hắn Kỷ Thành Tông chỉ là một Tổng kỳ ở Nam trấn phủ ti, có gì ghê gớm, chứng cứ phạm tội vô cùng chính xác, làm sao tới Tam Pháp ty cáo trạng ta? Kỷ cửu lang à, chung quy là thiếu niên khí thịnh, tự mình đưa nhược điểm vào tay ta.

Lâm Lục bỗng nhiên đứng dậy, thân thể mập mạp tròn xoe mà khá linh hoạt, gã hung ác nói:

- Người trong nha môn đâu? Mau chóng tụ tập, tịch thu nhà của Kỷ Uyên, miễn cho hắn chạy mất!

Tiểu lại bên cạnh thấp giọng nhắc nhở:

- Mấy vị Tổng kỳ mang theo đề kỵ ra ngoài tuần tra hai thành nội ngoại, trong nha môn chỉ còn lại một hai tiểu kỳ, chờ nghe phân phó.

Lâm Lục giơ tay ngăn lại, tự tin nói:

- Không sao, có bản đại nhân ở đây, một tiểu tử ngoại luyện đại viên mãn không dậy nổi sóng gió!

Thật vất vả mới bắt được cơ hội này, gã làm sao có thể bỏ qua.

Chức vị bách hộ trống mà phụ thân Kỷ Uyên lưu lại, gã nhất định phải tóm lấy.

Vị Lam đại quản sự ở Dư gia trang huyện Vạn Niên kia cũng không phải nhân vật đơn giản dễ gạt đâu.

Năm ngàn lượng bạc được ủy thác làm việc, một nửa đã vào túi rồi, làm sao có thể móc ra ngoài chứ.

- Bách hộ đại nhân, vậy tôi…

Nhìn thấy Lâm Lục khí thế hùng hổ muốn đuổi bắt Kỷ Cửu Lang, trong lòng Hứa Hiến dâng lên khoái ý vô biên thù lớn được báo.

Chỉ là một tên đề kỵ, làm sao đấu được với Bách hộ?

Đám dân quê Liêu Đông không biết tốt xấu!

- Lão Hứa ngươi nói gì?

Một thân phi ngư bào màu đỏ đậm bị căng đến to rộng, góc áo tung bay, Lâm Lục dừng trước cáng cứu thương, nhìn xuống Hứa Hiến đang tươi cười lấy lòng.

- Nếu đã gãy chân, danh sách ngoại phóng năm nay đương nhiên sẽ không có tên của ngươi. Chẳng qua… Cởi bỏ quan phục tổng kỳ, lĩnh năm lượng bạc tiền thuốc men rồi an tâm về nhà dưỡng thương đi.

Từ khe ngón tay Lâm Lục rớt xuống mấy mẩu bạc vụn, tựa như khen thưởng cho tên ăn mày chút canh thừa thịt nguội. Sau đó gã nhìn cũng không nhìn, vội vã rời đi.

Vị trí tổng kỳ trống ra này, lại có thể làm cuộc mua bán rồi!

- Đại nhân… Tiểu nhân…

Hứa Hiến giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, hai mắt dại ra, dường như gã không nghĩ ra tại sao mình lại rơi vào kết cục này?

Gã vì Bắc trấn phủ ti mà chảy máu, cũng vì bách hộ mà gãy chân a!

Đông đảo đề kỵ trong nha môn tập kết thành đội, ào ào hướng tới phường Thái An. Chỉ còn lại Hứa Hiến còn ngồi trên cáng cứu thương, căn bản không ai để ý tới.

Lúc này, trong đầu của gã đột nhiên hiện ra một cảnh tượng.

Kỷ Cửu Lang cúi đầu xuống, thanh âm nhẹ nhàng —

- Hứa tổng kỳ chưa từng nghĩ tới việc thay đổi cách sống sao?

Hối hận và thê lương dày đặc thoáng chốc lấp đầy trong đầu Hứa Hiến.

Mấy năm này, đến cùng gã sống ra cái gì?

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.