Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Toàn bộ rối loạn

Phiên bản Dịch · 1802 chữ

Bảo Tín không phải dạng trời sinh ngu đần, nhưng tính cách hắn đúng theo tiêu chuẩn quân nhân, tư duy quán tính rất đáng sợ.

Tất nhiên loài người rất hay tư duy theo kiểu này, có đôi khi thậm chí không cần suy nghĩ mà trực tiếp thực hiện theo quán tính.

Dưới điều kiện hoàn cảnh không thay đổi, tư duy quán tính sẽ giúp con người có thể ứng dụng những kinh nghiệm và trải nghiệm để giải quyết vấn đề trong thời gian nhanh nhất, tuy nhiên khi rơi vào tình huống phát sinh ngoài ý muốn, tư duy này rất dễ tạo thành trói buộc, kết quả hầu hết đều không khả quan.

Hiện tại Bảo Tín đang gặp phải tình trạng như vậy, mặc dù trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy không ổn, bằng không hắn cũng chẳng theo Tào Tháo đi gặp Phỉ Tiềm, nhưng tư duy đã cố định nhiều năm như vậy, trình độ linh hoạt lại kém xa Tào Tháo, bởi vậy hắn cứ chậm chạp chẳng biết phải bắt đầu từ đâu…

Cuối cùng cuộc trò chuyện kết thúc, nghe Phỉ Tiềm lập luận về chiến lược lui về Quan Trung của Đổng Trác, Bảo Tín thật sự không phản bác được.

Xét về vị trí địa lý, Trường An đích thực khác xa Lạc Dương nhiều lắm, địa hình dễ phòng thủ hơn nè, muốn đánh chiếm phải xác định đổ máu cực nhiều, ví dụ năm xưa liên quân sáu nước hợp tung để tấn công Tần, cuối cùng chịu không nổi thiệt hại đành ngậm ngùi quay về.

Lại nói về hướng đông, Trường An kết nối với cả Ký Châu, Duyện Châu, Dự Châu, hầu hết địa hình đều là đất đồng bằng, tạo ra lợi thế cực lớn cho kỵ binh, giả sử không có thiên tài nào nghĩ ra cách gì hay ho, phần lớn quân đội chỉ có thể chạy theo sau đít thiết kỵ Tây Lương.

Để giải quyết vấn đề Phỉ Tiềm vừa nói, liên minh Quan Đông nhất định phải bố trí một lượng lớn binh sĩ, chia thành nhiều điểm phòng thủ để hạn chế tính cơ động của kỵ binh, đồng thời chia người ra chặt đứt hậu cần.

Nhưng làm như vậy, nhóm quân phòng thủ Đồng Quan đừng mơ có thể di chuyển sang tiếp viện các chiến trường khác, chưa kể ai sẽ là người phòng thủ?

Đội ngũ của liên minh Quan Đông đều hình thành từ các thái thú, thứ sử ở châu khác, làm gì có ma nào sẵn lòng cách xa quê hương một thời gian dài, chẳng biết đến bao giờ mới có thể trở về?

Tiếp đó là vấn đề lương thực, ai sẽ đồng ý làm hậu cần cho nhóm quân phòng thủ Đồng Quan? Bỏ tiền ra một hai tháng còn đỡ, giả sử trận chiến kéo dài mấy năm thì sao?

Nếu như vậy Đổng Trác thậm chí căn bản không cần xuất binh, chỉ việc ở Trường An ăn chơi nhảy múa, đợi liên minh Quan Đông tự đốt tiền của mình tới chết…

Dựa theo luật pháp Đại Hán cho quân đồn trú, một người lính chính quy được cấp 50kg gạo trong một mùa trăng (gần một tháng), ngươi không thể để lính đói bụng ra trận, mà cung cấp nhiều ngày thì lại không đủ sức.

Huống hồ vận chuyển lương thảo trong quãng đường ngắn còn đỡ, nếu như vận chuyển bằng đường dài, lương thảo có khi phải tổn thất lên đến 20%, thậm chí nhiều hơn.

Do đó phương pháp đóng quân phòng thủ liền trở thành kế sách trên giấy, ngược lại nếu không có quân phòng thủ, ngoại trừ thành trì ra, tất cả đồng ruộng bên ngoài đều trở thành miếng mồi ngon cho kỵ binh Tây Lương.

Một khi mùa màng bị phá hủy, chẳng khác nào cả năm đó nông dân không thu hoạch được gì, tác hại còn khủng khiếp hơn so với việc thành trì bị chiếm đoạt.

Bản thân Đổng Trác lớn lên trong chiến đấu, ăn dầm nằm dề với đám Khương Hồ, Tiên Ti rất nhiều năm, chiến thuật đánh cướp của dân du mục làm sao hắn không rành cho được?

Bảo Tín siết chặt nắm đấm, cúi đầu im lặng hồi lâu rồi mới từ từ ngẩng lên:

“Vậy theo Tử Uyên, chúng ta có kế gì phá địch không?”

“Kế sách hả? Ngài đừng hỏi ta, Mạnh Đức sư huynh đã sớm nghĩ tới rồi.”

Phỉ Tiềm đem vấn đề vứt cho Tào Tháo, ban đầu ở trước cổng doanh, Tào Tháo có nói Đổng Trác còn sơ hở, chắc hẳn gã đã có sẵn phương án dự phòng.

Chỉ có điều độ thành công không cao nha…

Vì vậy Phỉ Tiềm quyết định khoanh tay đứng nhìn, Tào Tháo cũng gật đầu hiểu ý, gã tiếp lời:

“Giống như Tử Uyên nói đó, chỉ cần làm ngược lại là được. Nếu chúng ta tiến quân thật nhanh và cắt đứt đường lui của Đổng Tặc, chiến thắng sẽ nằm gọn trong tay.”

Tào Tháo nói xong, đột nhiên gã lắc đầu rồi thở dài.

Kế sách này có hiệu quả thật đấy, nhưng làm sao chấp hành đây?

Chỉ riêng việc hôm qua họp bàn đã lục đục xích mích với nhau, đòi các chư hầu hoạt động thống nhất trình tự hành động kiểu gì?

Đây cũng là nguyên nhân Tào Tháo ra hiệu Phỉ Tiềm đề cử Viên Thiệu, quan hệ của gã và Viên Thiệu nói đi nói lại vẫn khá được, Tào Tháo cũng gửi gắm hy vọng vào người bạn lâu năm sẽ nghe ý kiến của mình, ra mặt chỉ huy mọi người đánh nhanh thắng nhanh.

Bảo Tín trầm ngâm nửa ngày, bỗng nhiên đập mạnh vào bàn rồi trầm giọng bảo:

“Quốc gia lâm nạn, tráng sĩ tiên phong, vậy mà bè lũ chư hầu còn tranh quyền đoạt lợi, tiếc thay! Đau đớn thay! Bây giờ bọn chúng đều nấp sau màn trướng, ta cũng chỉ có một thân một mình, Mạnh Đức có nguyện giúp ta phen này chăng?”

Tào Tháo dứt khoát trịnh trọng hành lễ với Bảo Tín:

“Tháo nguyện theo hầu Tế Bắc tướng!”

Ơ kìa?

Phỉ Tiềm đứng đờ người ra, kịch bản này là thế quái nào? Đáng lẽ Tào Tháo phải đứng ra hô hào xuất quân đánh Đổng Trác, sao bây giờ lại biến thành Bảo Tín?

Dòng chảy lịch sử càng lúc càng hỗn loạn, đâu mới là sự thật?

Nhưng chuyện Bảo Tín tự ý xuất binh cũng chẳng làm Phỉ Tiềm cảm thấy thời loạn bằng nghi thức kết minh vào lúc này.

Đông người thì nhiều tay, liên minh Quan Đông không thiếu nhất chính là quân sĩ, chẳng mất bao lâu, một đàn cúng bằng đá đã được lập xong, họ trang trí thêm vài thứ linh tinh, cờ phướn đầy đủ, hương án bày ra thổi khói bay nghi ngút, nom có vẻ tươm tất.

Những tưởng khởi đầu suôn sẻ thì vạn sự hanh thông, ai dè đâu thời điểm các anh lớn chuẩn bị kết minh, chuyện không đáng có lại tiếp tục xảy ra…

Khổng Trụ bất chợt cười thật lớn, đồng thời quay sang chắp tay với Lưu Đại:

“Mong các vị đừng trách ta mạo muội, Lưu Duyện Châu thuộc về dòng dõi hoàng gia Đại Hán, sau còn được phong làm Mưu Bình hầu, là một người tài năng, nổi tiếng hiếu thảo với cha mẹ anh chị, tốt bụng vị tha, khiêm tốn bao dung.

Mời Lưu Duyện Châu đại diện lên khai mạc buổi lễ cắt máu ăn thề!”

Trương Mạc bên cạnh cũng phối hợp, lập tức tiếp lời:

“Đổng tặc lộng quyền, dày xéo quốc gia, Lưu Duyện Châu thân là hoàng tộc Đại Hán, xin hãy vì nghĩa mà lên nhận lời thề!”

Trương Mạc hung hăn đâm Lưu Đại một nhát, đẩy hắn vào ngõ cụt.

Tất cả chư hầu còn lại im lặng.

Tuy nói phe sĩ tộc Quan Đông đều cho rằng Đổng Trác sắp tiêu đời, cho nên mới tụ tập lại để lấy công lao nhằm trải phẳng đường chính trị của bản thân, nhưng hầu hết mọi người đều hiểu rõ trong bụng, chuyện này không hề được hoàng đế đồng ý, mà là nhà họ Viên tự ý lấy danh nghĩa bốn đời tam công phát động khởi nghĩa, sau đó nói dối rằng mình đang giữ chiếu thư của hoàng đế.

Người xưa có câu, kẻ chạy trước thì chết đầu tiên, kể cả sau này dẹp xong Đổng Trác, lỡ như một ngày đẹp trời nào đó hoàng đế lấy lại được quyền lực, rồi bản thân mình đắc tội với ngự sử hoặc quan viên, bị người ta lôi chuyện cũ ra, bảo năm xưa mình chính là thằng cha cầm đầu tụ tập mọi người cắt máu để dấy binh tấn công chính quyền.

Lúc đó đột nhiên bị gán cho tội tạo phản, có trăm miệng cũng không nói rõ.

Huống chi người đứng ra tổ chức là minh chủ thì cũng thôi đi, dù sao kẻ được chia phần lớn nhất cũng phải gánh chịu rủi ro lớn nhất, tuy nhiên người làm được minh chủ cũng thuộc dạng vừa có danh vọng vừa có quyền lực.

Ví dụ như Viên Thiệu, gia tộc hắn quá lớn mạnh, có thể mạnh dạn đứng ra, còn bọn họ không phải minh chủ, mắc mớ gì phải làm chuyện dễ bị người ta nắm thóp?

Bởi vậy Khổng Trụ mới dẫn đầu làm khó dễ, đem cái mác hoàng tộc của Lưu Đại ra để ép hắn, sau đó Trương Mạc cũng hung hăng đâm thêm một nhát, nói bóng nói gió ám chỉ mọi người đang chung sức để bảo về đế quốc, cũng tức là gián tiếp bảo vệ hoàng tộc, như vậy ngươi là hoàng tộc chính hãng, vui lòng bước ra làm người khởi xướng.

Tất nhiên Lưu Đại còn lâu mới nguyện ý không ăn được ốc còn bị bắt đổ vỏ, hắn đảo tròng mắt rồi bảo:

“Tuy mỗ là hậu duệ của Điệu Huệ Vương, nhưng năm tháng trôi qua, chi của ta cũng đơn chiếc, không danh giá bằng chi Lỗ Cung Vương của Lưu Kinh Châu! Do đó việc cắt máu ăn thề, đáng lẽ phải để Phỉ Tử Uyên, sứ giả của Lưu Kinh Châu thay mặt thực hiện!”

Phỉ Tiềm vừa nghe xong, suýt nữa phun cả máu chó, thế quái nào chuyện lại đẩy lên đầu mình?

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.