Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Tín chắc hẳn phải thế

Phiên bản Dịch · 1955 chữ

Phỉ Tiềm hiểu rõ bây giờ mà ra ngoài tìm người để lôi kéo tình cảm, đoán chừng người ta cũng chỉ ghét bỏ, dù sao bằng một câu nói của mình trong trướng, kể cả không chỉ mặt gọi tên Viên Thiệu, nhưng thực tế lại tạo thành hiệu quả chẳng kém, có lẽ ngoài Viên Di ra, chẳng có ai thèm đợi mình làm gì.

Bởi vậy sau khi hội nghị kết thúc, hắn vội rúc mình vào trong lều, tránh để người khác nhìn thấy lại chửi rủa.

À mà ngay cả Viên Di có khi cũng chẳng thèm cảm kích mình một câu, trong mắt người nhà họ Viên, chuyện xu nịnh hoặc tỏ ra ủng hộ một bên là chuyện hết sức bình thường, trong thiên hạ người duy nhất có thể cạnh tranh cùng Viên Thiệu chính là Viên Thuật, những kẻ khác chỉ giống như vật làm nền.

Vì vậy Phỉ Tiềm dứt khoát từ bỏ tâm tư gặp gỡ mọi người, vùi mình trong lều để ngày tháng dần qua, có điều cuộc sống vốn dĩ vô thường, kể cả bạn không đi kiếm chuyện, chuyện cũng sẽ kiếm tới đầu của bạn.

Ví dụ như quý anh Tào Tháo đang lôi kéo Bảo Tín với gương mặt nhăn nhó chạy tới trước lều chào hỏi.

Vừa trông thấy Phỉ Tiềm, Tào Tháo vội chắp tay hành lễ thật sâu sau đó bảo:

“Hôm nay nếu không có Tử Uyên, ắt hẳn đại sự sẽ lầm lỡ! Tháo xin thay mặt lê dân bách tính trong thiên hạ cảm ơn sư đệ!”

“Hừ, sư huynh thì vui rồi, đạt được ước nguyện, nhưng giờ phút này đệ khác nào chim sợ cành cong…”

Bây giờ Phỉ Tiềm nhớ lại vẫn cảm thấy có chút xúc động, nếu mình học theo Bảo Tín, chủ động từ bỏ quyền biểu quyết là ngon lành rồi.

Bảo Tín một bên cũng mỉm cười hòa giải:

“Nào nào, Tử Uyên sử dụng ngôn từ lão luyện thành thục, nói thẳng vào vấn đề, khiến chư hầu các phương hiểu rõ ngọn ngành, như mây tan trăng sáng, nước cạn hiện minh châu, thật sự rất có phong thái quân tử, Tín đây bội phục nha.”

Tốt thôi, Phỉ Tiềm cũng không thể thật sự nổi giận với Tào Tháo, chỉ muốn ít nhiều biểu lộ một chút bất mãn của mình mà thôi.

Đến khi cả ba ngồi xuống, Phỉ Tiềm liền hỏi Tào Tháo tìm mình có chuyện gì, Tào Tháo nhìn thoáng qua Bảo Tín và nói:

“Chẳng giấu gì đệ, Hôm qua ta cùng Doãn Thành bàn luận về chiến sự Lạc Dương, còn rất nhiều nghi vấn nên vội đến đây thỉnh giáo cao kiến.”

Phỉ Tiềm liếc xéo Tào Tháo, cười cười rồi bảo:

“Sư huynh làm gì nâng cao đệ thế, đệ chỉ là hạng thư sinh hủ lậu, nào biết cái gì chiến tranh, sao dám múa rìu qua mắt thợ, huynh đừng có mà trêu đệ nha…”

Hừm hừm, quý anh của ta ơi, ta nói với ngươi bởi vì ngươi là Tào Tháo, là đệ tử ruột của sư phụ Thái Ung, giờ tự nhiên ngươi lôi thằng cha Bảo Tín này tới đây là có ý gì?

Kỳ thật Phỉ Tiềm hiện tại còn chưa nhận ra, hắn ngày hôm nay đã khác xa so với thời điểm chân ướt chân ráo xuyên không vào Đại Hán, nhớ hồi nào muốn gặp mặt Tào Tháo một lần còn khó hơn lên trời, mà bây giờ đã có thể khoa tay múa chân trước mặt Tào Tháo.

“Tín cũng nghe Mạnh Đức huynh đề cập đến đại tài của Tử Uyên, mặc dù lần này hết sức mạo muội làm phiền, cũng chỉ vì một lòng muốn cứu vớt đế quốc, mong rằng Tử Uyên không tiếc lời vàng ý ngọc!”

Bảo Tín trịnh trọng đứng lên hành lễ với Phỉ Tiềm, gương mặt hoàn toàn thành khẩn.

Đối với Bảo Tín, Phỉ Tiềm chẳng thể nào hiểu rõ, trong đầu cũng không có bao nhiêu ấn tượng, nhưng nhìn Tào Tháo vô cùng nghiêm túc, trong lòng đành thở dài một tiếng, coi bộ phiền phức sắp tới rồi…

Ở thời hiện đại, chuyên ngành tài chính có một thuật ngữ cực kì phổ biến là hiệu ứng mỏ neo (Anchoring effect), ám chỉ xu hướng nhận thức nhận thức của con người phụ thuộc vào thông tin được cung cấp trước đó, tuy nhiên thuật ngữ này không chỉ dùng để chỉ việc bán hàng, mà còn được các môn triết học dùng để chỉ những “tư duy cố định”, liên quan đến vấn đề niềm tin ăn sâu vào tiềm thức.

Trong lòng mỗi người đều có những chuyện như vậy, dần dà hình thành nên góc nhìn cho toàn bộ sự việc, cho nên đánh hạ một thành trì cũng không khó khăn bằng đánh hạ phòng tuyến đức tin của một người, nói một cách ngắn gọn, người ta thường cho rằng “Bạn sẽ mãi là bạn dù cho có thế nào” và bạn thành công hay thất bại chỉ phụ thuộc vào sắp đặt của tạo hóa.

Chưa kể vào một số thời điểm, lòng người luôn trở nên kỳ quái, ta nói như vầy, ngươi lại cho rằng thế khác, ví như ta bảo trứng gà có trước, ngươi thì bảo con gà có trước…

Cụ thể nhất là tình huống lúc này, ta nói phe Đổng Trác có âm mưu, ngươi cứ một mực cho rằng Đổng Trác là một kẻ thất phu đầu đất, vậy thì còn bàn luận gì nữa?

Phỉ Tiềm chán nản nhìn Bảo Tín, ngay cả Tào Tháo cũng không có cách nào thuyết phục được, chẳng lẽ đến nơi này của ta liền có thể đột nhiên ngộ ra bí kíp?

Thế là hắn hết nhìn Bảo Tín lại quay sang Tào Tháo, trầm ngâm thật lâu mới lên tiếng:

“Đã vậy, hai vị cứ xem như Tiềm say rượu nói lung tung, đừng cho là thật. Không biết Tế Bắc tướng có thắc mắc gì, xin chớ ngại nói thẳng.”

Nói trước rồi nha, ta uống rượu nhiều nên nói linh tinh, ngươi thông được thì thông, không được thì cũng không thể trách ta nha, đây là ta đang nể mặt Tào Tháo sư huynh đó…

“Chẳng giấu Tử Uyên, lần này mọi người chung tay khởi nghĩa, Đổng tặc đã sợ hãi, co đầu rút cổ tại Lạc Dương, chỉ cần đại quân áp sát cổng thành, mạng hắn chỉ tồn tại trong sớm tối, vì sao lại bảo đây là âm mưu?”

Chà chà, lại thêm một thanh niên tự tin khoe cá tính…

“Đổng tặc có Tây Lương thiết kị thiện chiến, lại thêm đám Khương, Hồ trải qua mưa máu gió tanh, ngài cho rằng bọn họ sẽ sợ hãi sao? Có thật sự là bọn chúng biết rõ mình phải chết nhưng vẫn nghển cổ ra đợi chúng ta chém chăng? Năm xưa Tấn Sở dấy binh, gặp nhau tại Trung Nguyên, phe kia yếu hơn hẳn phe còn lại, nhưng bọn họ có vì sợ mà bỏ chạy không?”

Nói đùa cái gì vậy, Đổng Trác trở thành ông nhà giàu bằng con đường chiến tranh, chẳng lẽ lại bởi vì quân Quan Đông xuất hiện mà quân Quan Đông xuất hiện mà bọn họ buông vũ khí không thèm đánh nữa?

Huống hồ đám lang sói dưới trướng Đổng Trác coi trời bằng vung, nhưng hầu hết đều là những binh sĩ đóng tại biên giới, bước đi giữa làn ranh sự sống và cái chết hơn trăm lần. Về phía quân Quan Đông, kinh nghiệm của họ chỉ đến từ hai năm gần đây chiêu binh để tiêu diệt khởi nghĩa khăn vàng của nông dân chân đất, thêm vào đó là một số lính chưa từng trải qua chiến tranh ví dụ như lính của Tào Tháo, trình độ như vậy làm sao đánh lại đám binh sĩ chuyên chiến đấu với Hung Nô, Tiên Ti?

Điều quan trọng nhất là Đổng Trác tuy thất phu nhưng hắn không có ngu, biết phải chết còn ở đó đưa đầu cho người chặt? Ngay cả chim ưng vồ thỏ, thỏ không chạy nổi còn biết vung vẫy chống cự, Đổng Trác tay cầm binh quyền, khống chế triều đình, chẳng lẽ gặp chuyện lại chịu chết?

Sau khi tổng hợp lại toàn bộ suy luận, mọi người sẽ đặt câu hỏi vì cái gì Đổng Trác hiện tại lại lựa chọn co đầu rút cổ tại Thành Lạc Dương? Nếu hắn chỉ là thằng mập nhát gan, làm sao có thể từ một quan viên nhỏ xông pha một đường trở thành thái sư?

Trong chiến tranh, điều tối kỵ nhất là xem thường kẻ địch, kẻ nào phạm phải chuyện này sẽ là kẻ chết nhanh nhất trên chiến trường…

Bảo Tín cúi đầu suy nghĩ, hôm qua Tào Tháo cũng phân tích với hắn y hệt như thế, nhưng nội tâm của hắn vẫn không tránh khỏi xem nhẹ Đổng Trác, bằng không lúc trước hắn cũng sẽ không chỉ dựa vào một hai ngàn tân binh mới chiêu mộ liền đề nghị Viên Thiệu dẫn mình theo tham gia phản Đổng Trác…

Dè đâu Phỉ Tiềm dội thẳng một gáo nước lạnh, mặc dù trong lòng Bảo Tín vẫn không sẵn sàng chấp nhận sự thật, nhưng hắn cảm thấy niềm tin của mình đang dao động mạnh, bản thân cũng từng cầm quân, biết rõ sự chênh lệch khi thực chiến của mình và Đổng Trác.

Hắn lại hỏi tiếp:

“Về chuyện dời đô, giả sử Đổng tặc quả thật làm chuyện đại nghịch bất đạo, hắn cũng chỉ có thể an phận trốn ở một góc, bất lực ngắm nhìn Trung Nguyên tuột khỏi tay mình, vậy thì liên minh Quan Đông có nguy hiểm gì?”

Phỉ Tiềm trợn mắt, quay đầu nhìn Tào Tháo, kết quả Tào Tháo cũng cười khổ, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ. Xem ra gã đã từng tư tưởng tâm lý cho Bảo Tín, nhưng có vẻ Bảo Tín không nghe lọt tai.

Ài! Phỉ Tiềm lắc đầu ngao ngán, trách không được trong lịch sử Bảo Tín không phải là một cái tên vang dội, đầu óc con hàng này tệ quá.

“Dám hỏi Tế Bắc tướng, ngài có biết cách Tiên Ti, Hung Nô cướp của Đại Hán ta không?”

“Biết, chủ yếu họ lựa chọn cỏ khô và dê lợn, hoặc lấy được cái gì hay cái đó.”

Bảo Tín tòng quân lâu như vậy, mấy chuyện này hắn biết tỏng.

Phỉ Tiềm mỉm cười, trên mặt rất vui vẻ, nhưng lời nói lại làm tim Tào Tháo và Bảo Tín trở nên lạnh lẽo:

“Tốt lắm, giả sử vào mùa xuân, Đổng tặc xua quân đi cướp bóc, các vị nghĩ sao?”

“Cướp vào mùa xuân?”

“Ừ thì ra Đồng Quan, phía bắc chạy lên Hà Đông, cướp An ấp cùng Sơn Dương, quậy nát Ký Châu; hoặc băng qua Thành Cao để xâm nhập Trần Lưu, phá hỏng Duyện Châu, phía nam thì đi đường huyện Lương, men theo Tương Thành để tấn công Dự Châu.

Thiết kỵ Tịnh Châu và Tây Lương ngày đi trăm dặm, bọn chúng không thèm công thành, chỉ cần phá hủy mùa màng, cướp bóc tài sản. Chẳng hay Tế Bắc tướng có kế sách gì chống lại?”

Gương mặt Bảo Tín tím tái, hắn cau mày nghĩ ngợi nhưng không thể phản bác được…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.