Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại biểu

Phiên bản Dịch · 1927 chữ

Trong một diễn biến khác, tại phủ thứ sử ở Tương Dương.

Mấy ngày nay Lưu chủ tịch đang kê cao gối ngủ, chưa từng bước ra cửa phủ. Hắn vừa kết hôn không lâu, đang được Thái Thị ngọt ngào vuốt ve chiều chuộng, cho nên quãng thời gian này Lưu Biểu cảm thấy cuộc sống còn sướng hơn tiên. Về phần người vợ Trần Thị mới mất không lâu thì… Lưu Biểu tặc lưỡi, chết rồi thì quên luôn vậy.

Bây giờ Lưu Biểu có thể nói đã nắm hơn phân nửa quyền lực Tương Dương trong tay, kế hoạch bình định Kinh Châu cũng triển khai rất trơn tru, vì thế tâm trạng hắn rất tốt. Tính ra mình bây giờ và mình cách đây mấy tháng thật sự khác biệt quá lớn.

Hồi còn chân ướt chân rào chạy tới Tương Dương, ngoài mấy người trung thành đi theo hắn ra, Lưu Biểu muốn tiền không có tiền, cần lương không có lương, lại là dân xứ khác chẳng biết gì về Kinh Châu cả.

Khi ấy rắc rối tồn tại khắp nơi, bên ngoài có đám Tông tặc ăn tàn phá hại nghêu ngao khắp thôn xóm làm triều đình không thể truyền đạt mệnh lệnh, tiền thuế cũng chẳng thu được đồng nào. Bên trong đám thư lại đều là lũ vô dụng, lại còn suốt ngày chơi trò lá mặt lá trái, bình thường cười toe toét với mình, nhưng có chuyện lại trốn mất.

Giờ thì khác, trở trời rồi. Phương diện nội chính có anh em họ Khoái đứng ra xử lý, đám gà con kia nơm nớp lo sợ, không dám gian gian díu díu mập mờ sợ bị hai kẻ này nắm được điểm yếu mà bay mất mũ quan. Phía bên quân đội cũng là tâm bệnh của Lưu Biểu, nay thành con rể nhà họ Thái, gia tộc cũng cử Thái Mạo đại diện đến chỉnh biên đội ngũ, huấn luyện binh sĩ đâu vào đấy, biến những thằng du đãng Tông tặc trở thành lính chính quy đầy kỷ luật.

Tất nhiên người xưa vẫn còn đó, các tâm phúc của hắn đang nhìn chằm chằm vào họ Thái và họ Khoái, có tin tức gì cũng tranh thủ báo trước cho mình, nên Lưu Biểu cảm thấy cái ghế thứ sử vững hơn bao giờ hết.

Huống hồ dựa theo kế sách Phỉ Tiềm nghĩ ra, trường học công lập đã chính thức xây dựng, Lưu Biểu cũng gửi công văn đến tất cả vùng lân cận, một mặt mời chào đại nho hoặc thầy đồ giỏi đến giảng dạy, mặt khác cũng tuyên bố chiêu sinh số lượng lớn, để dự trữ nhân tài tương lai cho mình.

Xét về tổng thể, tiến độ của kế sách “nâng cao sức mạnh” cũng đã xong được 80%, còn việc tích lũy nội lực là hạng mục dài hơi, muốn gấp cũng không gấp được, chưa kể bây giờ là lúc cuối năm, mọi người đã quá vất vả, cũng nên có một khoảng thời gian xả stress.

Do đó Lưu Biểu quyết đoán tuyên bố cơ thể mình có bệnh nhẹ, liên tục vài ngày trốn trong nhà hưởng phúc, ném hết việc quản lý hành chính cho các thuộc hạ làm. Chỗ đó có Phó Tốn và Y Tịch cán đán, Lưu Biểu muốn làm biếng vài ngày cũng chả sao hết.

Nhưng nói gì thì nói, hễ nhắc tới thằng nhóc Phỉ Tiềm là Lưu Biểu lại tức muốn lộn ruột. Đã lâu như vậy, hắn thề hứa đảm bảo sẽ khuyên nhủ Bàng Đức Công, vậy mà chẳng thấy chút tiến triển, tên này đang định chơi mình à?

Thêm vào đó thân là thuộc hạ cũng phải biết đến gặp chúa công chớ? Ngay cả anh em họ Khoái đều thỉnh thoảng sẽ đến một chuyến để báo cáo công việc hàng tuần, nếu có bận cũng tìm vài lý do rồi gửi thư xin phép. Thằng nhóc nhà ngươi kể từ khi đến hôn lễ của ta xong lập tức biến vào xó xỉnh nào đó, tới bây giờ còn chưa ló mặt ra, đúng là một thằng nhãi láu cá….

Trong lúc Lưu Biểu bận chửi thầm Phỉ Tiềm, người hầu vào báo có Khoái Việt đến tham kiến. Nhắc mới nhớ, nay là ngày Khoái Việt báo cáo định kỳ. Từ khi Lưu Biểu nắm quyền Tương Dương, các hạng mục cần cải tạo đều được hắn phóng tay mà làm, sửa hết toàn bộ đường xá, trùng tu thủy lợi, mở trường công lập, xây dựng lại quân đội, không có mục nào chi tiêu ít cả.

Mặc dù đây là những hạng mục mà một lãnh chúa phải làm, cũng là sức mạnh của hắn, nhưng tiền đều do họ Thái và họ Khoái bỏ ra, đợi khi nào thu được thuế sẽ trả sau. Khoái Việt biết thuế năm nay cũng chẳng trả được bao nhiêu, nhưng hắn vẫn đến báo cáo để Lưu Biểu biết nhà họ Khoái đã nỗ lực ra sao.

Lưu Biểu chăm chú lật xem các hạng mục Khoái Việt mang tới, công việc và tiến độ, kết quả được hắn trình bày vô cùng mạch lạc, chẳng thấy khoản nào cố tình tăng giảm, phù hợp với báo cáo trước đó của Y Tịch và Phó Tốn nên gật đầu bảo:

“Ài, vất vả cho Dị Độ rồi, Biểu chân thành cảm tạ.”

Khoái Việt chắp tay hành lễ:

“Đây là bổn phận của Việt.”

Đến đây bắt đầu có chuyện kì lạ xảy ra. Thường ngày Khoái Việt báo cáo xong, thấy Lưu Biểu không dặn dò gì nữa sẽ thi lễ rồi rời khỏi phủ, nhưng bây giờ hắn lại ngồi im lặng và thở dài. Mi mắt Lưu Biểu giật nhẹ, biết thuộc hạ mình còn có chuyện cần bẩm nên cười giả lả hỏi thăm:

“Lúc nãy ta thấy Dị Độ hình như có tâm sự, cứ nói đi đừng ngại.”

“Ài, chúa công à, đây thật sự không phải Việt có ý lắm mồm…”

Lưu Biểu thoải mái phất tay:

“Haha, ta hiểu Dị Độ, cứ nói đi, chẳng sao đâu.”

“Thưa vâng, nay chúa công đã nắm quyền Tương Dương, trên dưới hiệp lực, đều cố gắng làm tốt công việc của mình, sợ sai sót làm lỡ đại nghiệp của ngài, nhưng mấy ngày gần đây Việt từng nghe…. Nghe các quan dưới trướng kháo nhau rằng lại có kẻ tâm tư mờ ám, thân ngồi ở chức cao lại chẳng thấy ra sức, chỉ biết ăn không ngồi rồi. Kẻ như thế xuất hiện trong hàng ngũ chúng ta, chỉ e về sau khó mà phục chúng….”

Lưu Biểu cười thầm trong lòng, ý Khoái Việt là có một tên học trò nào đó đang rảnh rỗi ở dưới chân núi Lộc. Tất nhiên Khoái Việt không hề bảo hắn hâm mộ thể loại ngồi mát ăn bát vàng, mà là đặt mình vào vị trí đại biểu cho tiếng nói của quần chúng quan lại, giương cao ngọn cờ chính nghĩa.

Đây không phải ý của ta mà là ý nghĩ của mọi người, ta chỉ chuyển lời giúp họ mà thôi, bản thân ta công chính vô tư lắm, không hề có suy nghĩ kéo bè kết cánh, sau này có chuyện gì đừng truy hỏi lên đầu ta là được!

Lưu Biểu sống lâu lên lão làng, hắn biết rõ cái gọi là đại biểu mang hàm ý gì, cho nên chỉ nhếch mép cười rồi hỏi ngược lại Khoái Việt:

“Vậy theo Dị Độ, Biểu phải làm thế nào?”

“Xin chúa công minh xét, Việt chẳng dám có ý gì vượt quyền, chỉ là các quan cực khổ nhọc lòng, lại thấy điều trái tai gai mắt, khó tránh khỏi nghị luận…”

Khoái Việt tiếp tục nhấn mạnh bản thân mình không hề có vấn đề, đây hoàn toàn là ý của người khác, miệng trên mặt họ, họ muốn nói gì hắn không quản được.

Tiếc rằng Lưu Biểu cũng là cáo già có số má ở Tam Quốc, hắn nhìn là biết Khoái Việt đang muốn làm trò gì, vì thế tiếp tục truy hỏi:

“Biểu lặp lại lần nữa, theo Dị Độ thấy Biểu nên làm thế nào?”

Khà khà, ngươi có tuổi trẻ tài cao, ta có tuổi già…à không, trung niên ma giáo. Bớt giả bộ thiện lành, ngươi đã đưa ra vấn đề thì phải trình lên cách giải quyết cho ta. Khoái Việt thật sự không tránh khỏi, đành tặc lưỡi trả lời:

“À ừ, chuyện này… Việt thấy cũng sắp đến năm mới, chúa công có thể bàn giao chút công vụ cho những người này, để tránh kẻ dưới dèm pha.”

Về phần bàn giao loại công việc khó khan hay dễ dàng hả, xin lỗi nhé ta chỉ là cấp dưới, muốn quyết định thì ngươi cứ tự xem xét nhé. Lưu Biểu cười cười, gật đầu nói:

“Ừm, được rồi, Biểu sẽ nghe theo lời Dị Độ.”

Ok thôi, ông đây sẽ nghe theo ý kiến của ngươi để giải quyết, đương nhiên nếu vì vậy mà xảy ra vấn đề gì đó, trách nhiệm sẽ thuộc về người đề ra ý kiến phải không? Trong lòng Khoái Việt mặc dù có hơi không phục, nhưng coi như trên cơ bản mục tiêu của hắn đã đạt được, bởi vậy cũng không nói thêm gì nữa, liền hướng Lưu Biểu hành lễ rồi lui ra.

Lưu Biểu chỉ đáp lại rồi đưa mắt nhìn Khoái Việt đi xa, sau đó bật cười thầm nghĩ, thanh niên à, mới tí tuổi đã học đòi chơi âm mưu với ta, ngươi còn kém lắm!

Vốn dĩ mục đích ban đầu của Khoái Việt không phải thế. Nhà họ Khoái là danh gia vọng tộc ở Kinh Châu, nhưng vì đi theo con đường học vấn nên so ra vẫn còn kém họ Bàng. Hiện tại gia tộc họ Khoái đã thành công đảm nhiệm một số chức vụ ở Tương Dương, nên tâm tư hắn bắt đầu bành trướng.

Bây giờ mượn cơ hội này, một là để tìm cách nắm được vị trí biệt giá, hai là lợi dụng Lưu Biểu ra mặt chèn ép họ Bàng. Việc nếu thành thì tốt thôi, có thất bại cũng do Lưu Biểu gánh vác. Nhưng Lưu Biểu cũng là một kẻ lõi đời, dễ gì mắc lừa Khoái Việt, quả nhiên ép hắn phải đưa ra kế giải quyết, cho nên cuối cùng Khoái Việt cũng chỉ có thể đưa ra một biện pháp lập lờ nước đôi.

Mặc dù kết quả hắn vẫn đá được quả bóng trách nhiệm đến chỗ Lưu Biểu, nhưng quyền quyết định mọi thứ vẫn rơi hết vào tay Lưu Biểu, hắn không có cách nào kiểm soát được.

Lại nói về Lưu Biểu, tối hôm qua điên đảo với Thái Thị nên ngủ hơi trễ, cộng thêm buổi sáng hoạt động hơi nhiều, không khỏi có chút mệt rã rời. Hắn ngáp một cái, thầm nghĩ Bàng Đức Công đã từ chối lời hiệu triệu, muốn chỉnh lão cũng phải chỉnh sao cho khéo.

Bất quá cơ hội này phải nắm chắc, nói gì thì đây cũng là chủ ý của nhà họ Khoái, cùng lắm thì đến lúc đó đưa nồi cho nhà họ Khoái cõng là được….

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.