Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tảo Chi đến

Phiên bản Dịch · 1836 chữ

Mùa hạ cùng cái nắng chói chang nhường bước cho những chiều thu dịu ngọt héo hắt, rồi sau đó mùa đông nhẹ trôi lướt thướt đợi thu buồn cất bước, rải những cơn gió se lạnh vào từng con hẻm, bất tri bất giác đã tới gần cuối năm.

Vào một ngày trời hiu quạnh, Phỉ Tiềm ngồi thừ người trong sân vườn ngắm nhìn những tán lá, bỗng nhiên ngoài cửa có một ai đó nghiêng đầu dáo dác nhìn xung quanh nhà. Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện ra người đó là Tảo Chi, lập tức mừng rỡ đến quyển sách trên tay cũng quên bỏ xuống, chạy thẳng ra cửa chính để nghênh đón.

Hai người gặp nhau, có rất nhiều lời muốn tâm tư cùng nhau, Phỉ Tiềm vui vẻ cười lớn:

“Ngọn gió nào đưa hiền đệ tới đây? Lần này lệnh tôn đồng ý cho đệ đi khỏi nhà?”

“Haha, cũng nhờ huynh trưởng chiếu cố viết một bức thư, gia phụ biết huynh trưởng đang ở chỗ Bàng Đức Công học tập, thêm vào đó có tin Lưu thứ sử chuẩn bị mở lớp nhận học sinh nên mới bằng lòng cho đệ ra ngoài. Bất quá huynh trưởng bảo sẽ viết thư thường xuyên cho đệ sao? Vì sao chỉ gửi có một phong thư?”

Phỉ Tiềm thầm nghĩ, ta có thể nói với ngươi là ta quên béng mất hay sao, lập tức chuyển chủ đề, hắn giới thiệu Tảo Chi với Bàng Thống đang hiếu kỳ nhìn lén:

“Haha, phải phải, là lỗi của ta. Đến đây, ta sẽ giới thiệu các ngươi với nhau. Vị này là Tảo Chi tự Tử Kinh, người huyện Trường Xã thuộc Dĩnh Xuyên, học vấn khá uyên bác, đặc biệt nghiên cứu rất sâu về nông nghiệp. Còn đây là Bàng Thống tự Sĩ Nguyên….Ừ, hắn là vậy đấy. Chúng ta vào nhà thôi.”

Phỉ Tiềm thổi phồng làm Tảo Chi cảm thấy xấu hổ, liên tục xua tay kêu không dám. Ngược lại gần đây hắn bị Bàng Thống làm phiền rất nhiều nên cũng lười giới thiệu.

“Ê này! Cái gì gọi là như vậy đi? Huynh….”

Bàng Thống vô cùng bất mãn. Phỉ Tiềm có ưu thế của Phỉ Tiềm, nhưng Bàng Thống cũng có sở trường của hắn chớ. Một khoảng thời gian trước Bàng Thống ăn phải quả đắng, có câu không ai vấp ngã hai lần, hắn yêu cầu đề bài phải đố cho hợp lý, thế là Phỉ Tiềm cực khổ mấy ngày, nghĩ ra các câu đố trên kinh, sử đều bị Bàng Thống nhẹ nhàng phá giải.

Phỉ Tiềm liền làm như không nghe thấy, trực tiếp lôi kéo Tảo Chi đi vào trong. Dù sao trong khoảng thời gian này hắn đã quen việc cãi nhau với Bàng Thống, thỉnh thoảng cả hai đùa giỡn nhau cũng vui cửa vui nhà, huống hồ những ngày này Bàng Thống vất vả lắm mới chiếm thượng phong, thằng nhóc này dùng miệng lưỡi bén nhọn để liên tục mỉa mai Phỉ Tiềm.

Đến khi Tảo Chi ngồi trên ghế, Phỉ Tiềm hồi tưởng lại những gì Tảo Chi đã nói:

“Lưu thứ sử mở lớp công khai? Hắn định học theo Thái Ung sư phụ làm bia đá Tích Ung sao? Chuyện xảy ra khi nào?”

Mấy ngày nay trên cơ bản Phỉ Tiềm đều rúc đầu vào đống sách vở, không hề chú ý chuyện bên ngoài.

“Hình như mới tổ chức mấy ngày gần đây thôi. Đệ cũng thấy tin tức tuyển học sinh dán trên thông cáo Kinh Châu, mới nói lại cho cha nghe.”

Tảo Chi vừa nói vừa nhìn đống sách chất cao như núi mà hâm mộ muốn chết. Sau khi được hai người kia đồng ý, hắn liền cẩn thận ôm một quyển sách, vừa mở ra đã điên cuồng đọc, ném Phỉ Tiềm và Bàng Thống qua một bên, cứ như vậy lẳng lặng đọc sách.

Bàng Thống cười cười, cũng thoải mái tìm một cuốn sách và đọc say mê. Đối với hắn mà nói, những đống kinh sử này đọc càng nhiều càng tốt, vừa giúp cho hắn không quên nội dung, đôi khi đọc lại còn ngộ ra được ý nghĩa mới.

Dạng người như Tảo Chi vừa thấy sách đã quên hết xung quanh, là loại thư sinh vừa mắt Bàng Thống nhất. Những kẻ yêu sách như mạng, dưới hầu hết tình huống đều chỉ quan tâm đến học hỏi, huống hồ Tảo Chi còn có khí chất văn nhân rất thuần, khác hẳn loại tuổi già ma giáo hay khi dễ con nít như Phỉ Tiềm.

“Hừm, bắt đầu chiêu mộ học sinh nha….”

Phỉ Tiềm lại tạm thời không tâm tư đọc sách, chỉ ngồi đó tự lẩm bẩm. Trong ấn tượng của hắn, nhân tài giống như Gia Cát Lượng sẽ bắt đầu cất bước đến Kinh Châu, sau đó tỏa ra hào quang nhân vật chính như trong anime. Xem ra thời gian của hắn không còn nhiều nữa.

Tiếp theo sẽ xảy ra sự kiện liên minh Quan Đông đánh nhau với Đổng Trác, rồi mười tám lộ chư hầu tiến đến Hổ Lao Quan…. Có lẽ thế, dù sao trong ấn tượng của hắn, lịch sử sẽ diễn ra như vậy. Tiếp đó sẽ bắt đầu sự kiện thiêu đốt Lạc Dương.

Phỉ Tiềm đột nhiên cảm giác được có chút phiền muộn, hắn không xem sách nữa, chỉ liếc nhìn Bàng Thống và Tảo Chi rồi cầm sách đi thẳng ra sau nhà. Lại nói quyển sách trong tay hắn là một quyền sách có nội dung khá đặt biệt. Thời gian gần đây thua kém Bàng Thống trên kinh sử, nhưng Phỉ Tiềm vẫn không đem thời gian đặt ở hai môn này, mà hắn dành rất nhiều tiếng đồng hồ để nghiên cứu tỉ mỉ một thứ tên gọi là Lục Thao.

Lục Thao là tên gọi khác của Thái Công Binh Pháp do chính Khương Tử Nha sáng tác đầu thời Chu. Tuy đa số ý kiến cho rằng Lục Thao chỉ là do người Xuân Thu Chiến Quốc ghi chép lại những tư tưởng của Khương Tử Nha mà làm thành, nhưng nó vẫn nằm trong Vũ Kinh Thất Thư, gồm bảy bộ binh pháp danh tiếng của Trung Quốc.

Bản Lục Thao giống như tên gọi, có sáu phần gồm Văn thao bàn về cách trị nước dùng người, Võ Thao bàn về cách dùng binh, Long Thao bàn về tổ chức quân sự, Hổ Thao bàn về cách bài binh bố trận, sử dụng binh khí trong chiến tranh, Báo Thao bàn về chiến thuật và Khuyển Thao bàn về cách huấn luyện quân sĩ. Đây là sáu phương diện cần thiết nhất trong chiến tranh, có thể nói nó là bảo bối giữ nhà của Bàng Đức Công cũng không ngoa.

Bàng Đức Công đi theo con đường Hoàng Lão, mà người đời thường hiểu nhầm Hoàng Lão chỉ có đạo khả đạo phi thường đạo, thật ra nó còn gồm nhiều lý luận triết học như Thái Công Binh Pháp.

Phỉ Tiềm tìm hiểu từ miệng các nhà nho thời nay, Lục Thao được họ cho rằng tác giả sáng tác vào thời nhà Tần, là tư tưởng của một nhà quân sư theo đạo Lão. Sách này chủ trương lấy nhu thắng cương, lấy tịnh chế động và giấu kín lá bài tẩy. Đồng thời nó còn trích nội dung của Hoàng Đế Nội Kinh, Chu Văn Vương, Võ Vương và Lữ Vọng Khương Tử Nha về cách bàn luận thuật trị quốc, trị quân.

Một quyển sách quý như vậy đối với Phỉ Tiềm chẳng khác nào cung cấp cho hắn một góc nhìn toàn diện về chiến tranh thời cổ đại, cách vận hành cũng như ưu khuyết điểm.

Nội dung Lục Thao vô cùng rộng, ví dụ Long Thao chia thành mười ba chương gồm “Trợ thủ đắc lực”, “bàn luận về tướng”, “tuyển chọn tướng”, “chủ tướng”, “uy nghiêm tướng quân”, “ám hiệu”, “mật thư”, “vị thế”, “kì binh”, “ngũ âm”, “tinh thần”, “dụng cụ nông nghiệp”. Từ bài binh bố trận, đến cụ thể lựa chọn tướng soái phe mình, kỷ luật quân đội, thậm chí các phát tín hiệu để truyền lệnh ra sao, cách chuẩn bị vật tư quân dụng thế nào đều giải thích tỉ mỉ và đưa ra ví dụ cụ thể.

Muốn đọc hiểu một tác phẩm đồ sộ như vậy, Phỉ Tiềm cần phải bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Hắn ở chỗ Bàng Đức Công tiếp xúc được nhiều loại sách quý giá như Lục Thao, cũng mới xem như thật sự hiểu rõ cách vận hành một cuộc chiến thời bấy giờ. Người cổ đại chỉ có những công cụ vô cùng thô sơ, cộng thêm trình độ khoa học thấp cho nên rất nhiều trường hợp không thể áp dụng chiến thuật thời hiện đại.

Bởi vậy mới thấy mấy tên viết xuyên không hoặc sắc hiệp khôn cỡ nào, làm gì có ai dám nhảy cóc ở thời cổ đại. Điểm khác biệt lớn nhất chính là vũ khí nóng và vũ khí lạnh, thời hiện đại binh lính có súng, còn thời cổ đại chỉ có đao thương, bình thường đều cách nhau khoảng mấy mét hoặc có khi dính sát vào nhau.

Ví dụ một binh sĩ có thể thoải mái giết kẻ địch bằng súng bắn tỉa với khoảng cách rất xa, nhìn đầu hắn nổ tung như quả dưa hấu thông qua kính ngắm, nhưng anh ta chưa chắc có thể trực tiếp đứng tại chỗ chứng kiến đối thủ phun máu, lòi ruột ở kế bên mình.

Ngoài ra thời hiện đại khoa học phát triển, không dùng không quân thì còn có tàu chiến, xe bọc thép để vận chuyển, người cổ đại chỉ có hai cái đùi hoặc con ngựa mà thôi.

Bù lại chiến tranh dù hiện đại hay cổ đại cũng có vài điểm tương đồng, đều phải dùng tiền thuế của chính phủ để chi trả, thiếu tiền thiếu lương thực sẽ biến một đội quân tinh nhuệ thành một đám ăn mày. Nói tóm lại mạnh vì gạo bạo vì tiền, tiền là tiên là phật.

Bỗng nhiên trong lòng Phỉ Tiềm chớp động, về phòng tìm mấy quyển sách liên quan đến nông nghiệp và đưa cho Tảo Chi, cười tủm tỉm bảo:

“Hiền đệ, đây là mấy quyển sách về nông nghiệp mà huynh cố ý tìm riêng cho đệ đó.”

“Hả, thật sao? Quá tốt rồi!”

Tảo Chi sướng đến phát rồ. Kinh sử rất dễ tìm, nhưng sách liên quan đến nông nghiệp hiếm hơn cả sừng kì lân. Hắn vừa nghe Phỉ Tiềm có mấy quyển này lập tức mừng rỡ hành lễ, vội vàng cầm một cuốn đọc thử.

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.