Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện: Gia đình năm người (3)

Phiên bản Dịch · 1375 chữ

Chu Bạch từng nhìn thấy một thi thể bị cắt thành nhiều mảnh trong phòng chứa đồ này.

Ký ức này cũng không phải tốt, nhưng khi Chu Bạch nhìn thấy cửa phòng chứa đồ, cảnh tượng lúc đó vẫn sẽ tự động hiện lên trong đầu hắn.

Cho nên hắn không biết xảy ra chuyện gì, trước khi bước vào phòng chứa đồ, hắn quay người đi vào nhà vệ sinh bên cạnh.

Trong nhà vệ sinh lúc nửa đêm rất yên tĩnh.

Vừa bước vào, hắn nhìn thấy một tấm gương đối diện với cửa.

Chu Bạch vội vàng rời mắt đi, ngăn cản mình nhìn vào hình ảnh trong gương. Sau đó chậm rãi bước đến trước bồn rửa tay.

Quy tắc sinh hoạt gia đình năm người, số bốn.

[ Đừng nhìn vào gương.]

Chu Bạch đứng trước bồn rửa tay, đặt hai tay dưới vòi nước, tùy ý để nước chảy giội rửa.

Bóng tối bao quanh, mà trong lòng của hắn lại có chút ngứa ngáy, luôn muốn ngẩng đầu lên và nhìn mình trong gương.

Hắn biết mình không thể nhìn vào gương lúc này.

Nhưng tâm lý con người thật kỳ lạ. Càng không được phép nhìn, sẽ càng cảm thấy tò mò, mà càng tò mò thì sẽ càng muốn tìm hiểu.

Chu Bạch rửa hai tay. Rất nhiều trí tưởng tượng xuất hiện trong đầu một cách không thể kiểm soát.

Liệu có ai đó trông hoàn toàn khác với mình trong gương không?

Hoặc có thể người trong gương nằm ngoài tầm kiểm soát của mình?

Ví dụ, mặt không thay đổi nhìn về phía tấm gương, có thể thấy phiên bản đang cười của chính mình hay không?

Nghĩ đến đây, Chu Bạch không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Vì vậy nhanh chóng cúi đầu, rửa sạch nước rửa tay thật nhanh và muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đúng lúc này, Chu Bạch đột nhiên nghe thấy phía trên đầu có tiếng gõ.

“Dong, dong, dong…”

m thanh đó dường như phát ra từ bên trong tấm gương. Giống như chính mình trong gương đang cố gắng nói chuyện với mình.

Nhưng nếu lắng nghe kỹ, sẽ cảm thấy âm thanh dường như được truyền từ bức tường qua phía sau tấm gương.

Quy tắcsinh hoạt gia đình năm người, số ba.

[ Thường có tiếng gõ trong vách tường nhà. Đây là chuyện hết sức bình thường, đừng hoảng sợ.]

Chu Bạch nghĩ tới quy tắc này, trong nháy mắt cảm thấy có chút tê cả da đầu.

Nhưng hắn vẫn đứng đó, không hề có động thái chuẩn bị rời đi.

Tiếng gõ trong vách tường vẫn không dừng lại.

"Đông, đông, đông.

Ba — Ba — Ba —

đông, đông, đông..."

Chu Bạch cẩn thận phân biệt, cảm giác được âm thanh lúc ngắn lúc dài.

Giống như một người dùng đốt ngón tay gõ vào tường một lúc, một hồi lại dùng bàn tay của mình đánh vách tường.

Chu Bạch đứng ở nơi đó, muốn ngẩng đầu lên xem người trong gương có phải đang làm động tác gõ gõ hay không.

Nhưng cuối cùng hắn cũng chống lại được sự thôi thúc , đợi đến khi âm thanh cuối cùng dừng lại, mới ra khỏi nhà vệ sinh.

Hắn thở phào nhẹ nhõm rồi lấy điện thoại ra kiểm tra thời gian hiện tại.

Thấy điện thoại hiện giờ là 12h35 tối.

Hắn ghi nhớ khoảng thời gian này trong đầu, rời khỏi nhà vệ sinh, quay người đi đến cửa phòng chứa đồ.

Vu Lệ Lệ lúc này đã rửa bát xong, tắt đèn bếp rồi đi tới đây.

Khi cô ta nhìn thấy Chu Bạch còn chưa lấy chiếc giường gấp, trên mặt lập tức hiện lên vẻ khó hiểu.

“Anh không tìm ra sao?”

Chu Bạch cảm thấy lời nói của cô ta có gì đó không đúng, nhưng lại không giải thích được, chỉ lắc đầu với cô ta, đưa tay mở cửa phòng chứa đồ.

“Anh vừa đi vệ sinh, còn chưa vào lấy.”

Cửa đã mở, khung cảnh hoàn toàn khác với cảnh tượng trước đây hắn từng thấy. Không có tủ lạnh nào được cắm điện, chỉ có một căn phòng chứa đầy đồ đạc bừa bộn.

Chu Bạch bật đèn lên, rất nhanh liền nhìn thấy một chiếc giường gấp đặt trong đống bừa bộn.

Hắn bước tới và di chuyển các vật phẩm chặn lại.

Vu Lệ Lệ cũng bước vào và cúi xuống giúp đỡ.

Chu Bạch liếc nhìn cái bụng hơi nhô lên của cô ta, nhanh chóng đưa tay ngăn cản động tác của cô ta.

"Anh tự làm được rồi."

Vu Lệ Lệ lùi lại một bước với vẻ thất vọng.

Chu Bạch liếc nhìn cô ta một cái, trong lòng thở dài, cũng không giải thích nhiều.

"Đi ngủ đi, lát nữa anh sẽ tự mình làm."

Chu Bạch nói xong, tiếp tục làm việc mà không ngẩng đầu lên nhìn cô ta.

Vu Lệ Lệ đứng bên cạnh hắn một lúc rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng chứa đồ.

Chu Bạch thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy bước chân của cô ta rời đi, lấy chiếc giường gấp từ đống đồ linh tinh bằng cả hai tay rồi lặng lẽ rời khỏi phòng chứa đồ.

Cửa thư phòng bị mở ra, Chu Bạch đi vào, bên trong lại phát hiện thêm một cái chăn bông và gối.

Chu Bạch quay đầu lại nhìn ngọn đèn thắp sáng ở lối đi phía sau.

Thở dài, hắn đặt chiếc giường gấp xuống đất, sau khi đặt xong hắn bước ra ngoài và tắt đèn.

Ai, đây đều là vì tốt cho ngươi, chỉ hi vọng ngươi không cần quá thương tâm a.

Chu Bạch trong lòng thầm nói, quay lại thư phòng, lau sạch giường gấp, dùng chăn trải lên.

Làm xong những việc này, hắn tắt đèn trong phòng làm việc.

Căn phòng lập tức trở nên tối tăm, nhưng trong bóng tối lại có một chấm đỏ ở đâu đó rất khó phát hiện.

Chu Bạch đại khái có thể đoán được phương hướng của vật đó, nên rất nhanh đã tìm được vị trí của chấm đỏ.

Hắn không hề hành động hấp tấp mà chỉ giả vờ như không để ý đến điều gì, kéo chăn bông ra, nằm xuống giường nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, hắn bị tiếng động trong bếp đánh thức. Khi mở mắt ra kiểm tra thời gian, hắn phát hiện mình đã ngủ đến 10 giờ sáng.

Lúc 10 giờ sáng, đáng lẽ Vu Lệ Lệ phải đi làm sớm.

Chu Bạch không biết hài tử trong bụng từ lúc nào biến mất, trong lòng có chút bất an.

Hắn nhanh chóng kéo chăn lại và ngồi dậy khỏi giường.

Hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc, thấy trong phòng khách không có ai, ngoại trừ tiếng dùng dao chặt thức ăn từ trong bếp phát ra.

Chu Bạch đi về phía phòng bếp.

Vừa đi tới phòng khách, hắn đột nhiên nhìn thấy một con chó đen từ trong góc lao ra, đụng vào chân Chu Bạch,

Đồng tử trong nháy mắt co rút, trong lòng hắn đều nhấc lên.

Quy tắc sinh hoạt gia đình năm người, số năm.

[ Không có vật nuôi trong nhà này.]

Tim hắn đập thình thịch, nghĩ tới chưa bao giờ gặp lại cha mình kể từ khi vào phó bản này.

Sau đó, một cảm giác khó chịu bắt đầu nảy sinh trong lòng.

Nếu cha biến thành chó đen thì mọi suy đoán đêm qua sẽ toàn bộ bị lật đổ.

Trong trường hợp này, hắn sẽ không bao giờ có thể đoán được mọi chuyện sẽ phát triển đến đâu, và độ khó của nhiệm vụ sẽ tăng vọt.

Chu Bạch đè nén nhịp tim căng thẳng của mình, tiến lại gần con chó đen đang khẩn trương, cố gắng nhìn rõ bộ dáng của nó.

Lúc này, chợt nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến.

“Đừng chạm vào con chó.”

Bạn đang đọc Quy Tắc Quái Đàm: Người Nhà Của Ta Không Bình Thường (Dịch) của Bạch Hồ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hivit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.