Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vật cưới thay cho vương gia tàn tật (12)

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

CHƯƠNG 15: Vật để cưới thay cho vương gia tàn tật (12)

Lâm trắc phi và Xuân Đào nói đi là đi, dẫn theo vài gia nô đi theo, hùng hổ xông vào phòng của Nghiêm Tranh.

Lâm trắc phi đẩy cửa ra, nhưng không hề thấy cảnh chim chuột như trong tưởng tượng, ngược lại cô ta chỉ thấy Nghiêm Tranh đang yên tĩnh ngồi bên cạnh bàn trà đọc sách .

Nghiêm Tranh nhìn thấy Lâm Thục Vân đến, đặt quyển sách trong tay xuống, ngước mắt nhìn, "Tỷ tỷ mới ngã xuống hồ không lâu đáng ra phải ở trên giường nằm nghỉ mới đúng chứ. Không cần gấp gáp đến thăm người muội muội này đâu."

"Người đâu, tên gian phu đó đâu?" Lâm Thục Vân đi tới đi lui trong phòng Nghiêm Tranh, cả gầm giường và tủ quần áo cũng không bỏ qua, lật tung cả cái phòng lên.

Lâm Thục Vân không thu hoạch được gì chỉ đành trút giận lên người Xuân Đào, ả tát Xuân Đào một cái, "Gian phu dâm phụ đâu, không lẽ tên gian phu đó biến thành ma rồi biến mất rồi hả? Đồ chó má nhà ngươi, dám lừa gạt ta."

Xuân Đào ôm mặt, ấm ức làu bàu, "Nương nương, lời của nô tì nói hoàn toàn là thật, quả thật là có một người đàn ông ở trong phòng tư thông với tiểu thư, nhất định là tiểu thư đã giấu tên đàn ông đó đi rồi."

Nghiêm Tranh đứng dậy, khoanh tay trước ngực, dùng ánh mắt như được chứng kiến kịch hay nhìn Lâm trắc phi và Xuân Đào.

Y đi đến bên cạnh Lâm Thục Vân, "Tỷ tỷ bớt giận. Ta vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi, thật sự là không hề làm chuyện như Xuân Đào nói. Phủ Cẩn vương canh giữ nghiêm ngặt, cả con ruồi cũng không thể bay vào huống chi là một con người chứ? Nô tì này thường ngày ham ăn biếng làm, nói láo thành thói, đối với loại người này tỷ tỷ cần phải nghĩ kĩ rồi mới phán xét."

Lâm Thục Vân lại thưởng thêm cho Xuân Đào một cái tát. Mặt Xuân Đào lúc đỏ lúc trắng, quỳ ở trước mặt Lâm Thục Vân, ti tiện như một con chó, "Nương nương, hãy tin nô tì, nô tì tuyệt đối không có nói dối."

"Ngươi tự mình coi đi, loại như ngươi bảo ta làm thế nào tin được?"

Đám gia nô phía sau Lâm Thục Vân ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng ỉu xìu rời đi.

Nghiêm Tranh nhìn hàng người rời đi, trong lòng không khỏi cười thầm.

Thật sự tưởng rằng y không có não như vậy sao?

Thật sự cho rằng y không hề phát giác ra sự hiện diện của Xuân Đào sao?

Haha, Xuân Đào, Lâm Thục Vân, Lục Bình Chi,ngày càng thú vị rồi đây. Vương phủ to thế này, mỗi người đều có mưu mô trong lòng. So nhau về diễn xuất, đấu nhau bằng thực lực, xem ai là người đi trước một nước cờ nào.


Nửa tháng chớp mắt đã trôi qua, trong thời gian này Nam Cẩn Ly như gồng hết sức để lạnh nhạt với Nghiêm Tranh, không gọi Nghiêm Tranh đến thị tẩm lấy một lần, và cũng chưa một lần đến nơi ở của Nghiêm Tranh để thăm y.

Ngược lại, Lục Bình Chi lại gấp gáp hơn nhiều. Mới bí mật gặp mấy lần mà hắn đã không kiềm được mà nói ra hết mục đích của mình rồi.

Nghiêm Tranh pha cho Lục Bình Chi một li trà, "Ý của ngươi là, muốn ta chủ động tiếp cận Cẩn vương, giúp ngươi tìm chứng cứ mưu phản của hắn?"

"Đúng vậy. Chỉ cần tìm được chứng cứ, ta sẽ giao cho Cung thân vương, sau đó Cung thân vương sẽ giao nó lên cho thánh thượng, Cẩn vương chắc chắn sẽ phải chết!"

Nghiêm Tranh cười cười, "Bình Chi, người chắc chắn rằng Cẩn vương mưu phản sao?"

Thật ra từ lâu, lúc Nghiêm Tranh vô tình nghe được cuộc đối thoại của Nam Cẩn Ly và Vệ Phong thì y đã biết chuyện này rồi. Biết được bọn họ sẽ mưu phản, và cũng biết Cẩn vương và Cung thân vương là kẻ thù không đội trời chung, thậm chí, biết cả chuyện Cẩn vương là gay.

Lục Bình Chi nói: "Ta chắc chắn."

"Không phải lúc trước ngươi rất thương yêu ta sao, sao giờ lại nỡ để ta đi tiếp cận hắn?"

Lục Bình Chi đứng hình, bị Nghiêm Tranh hỏi ngay câu hiểm, hắn họ nhẹ vài tiếng che đậy sự bối rối của mình, "Tiểu Tranh, nói thật lòng, ta ngàn lần vạn lần cũng không muốn để ngươi tiếp cận hắn. Nhưng ta cũng hết cách rồi. Dù sao 2 chân của Cẩn vương cũng bị tàn tật, không giao hợp được, ngươi cũng sẽ không bị mất mát gì nhiều. Nếu gặp nguy hiểm ngươi lớn tiếng kêu cứu là được rồi, lúc đó ta nhất định sẽ không hề do dự mà xông vào cứu ngươi."

Con mẹ cái thẳng đểu này, nói hay như hát. Nghiêm Tranh cười mỉa.

"Được, Bình Chi, ta tin ngươi. Có điều, ta có một chuyện không biết có nên nói với ngươi hay không" Nghiêm Tranh giả bộ do dự, "Lâm trắc phi trong phủ hình như đã phát giác ra sự tồn tại của người rồi, hết lần này đến lần khác làm khó làm dễ ta. Ta sợ hành động của chúng ta sẽ bởi vì sự xuất hiện nữ nhân này mà xảy ra sai sót. Cẩn vương đối với ả có lòng tin mù quáng, lỡ đâu ả ở bên cạnh Cẩn vương nói này nói nọ, Cẩn vương chắc chắn sẽ đề cao cảnh giác với ta."

"Cho nên, Tiểu Tranh ý của ngươi là?"

Nghiêm Tranh muốn mượn tay của Lục Bình Chi để trừ khử Lâm trắc phi. Y ghé vào tai của Lục Bình Chi, nói cho Lục Bình Chi nghe kế hoạch của mình. Lục Bình Chi suy nghĩ một lúc, cuối cùng đã đồng ý. Thời gian được định vào lễ hoa đăng 3 ngày sau.


Người người đốt đèn, nhà nhà đỏ rực.

Đến hẹn lại lên, lễ hội hoa đăng mỗi năm một lần. Lễ hội hoa đăng là một trong những ngày lễ lớn nhất của người dân nước Nam Khương. Mỗi lần đến ngày hội này, trên đường phố, bờ sông đều là tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt.

Tối nay, Lục Bình Chi sử dụng tai mắt của Cung thân vương cài vào phủ Cẩn vương, là một nữ nô tì.

Hắn dựa theo kế hoạch của Nghiêm Tranh, bảo tì nữ đó mang rượu lâu năm đã được bỏ xuân dược (thuốc kích dục :v) vào trong phòng Lâm trắc phi.

"Nương nương, đây là rượu ngon lâu năm mà vương gia ban cho người. Vương gia nói lát nữa sẽ qua đây cùng nương nương đi ra ngoài ngắm đèn."

"Đặt xuống đi."

Lâm trắc phi từ ghế ngồi ung dung cúi xuống, nhìn rượu mà tì nữ mới vừa đưa tới. Bình rượu có màu xanh ngọc lục, láng bóng không tì vết, trông cực kì tinh xảo. Nàng ta vừa mở nắp bình ra liền ngửi được hương vị nồng nàn của rượu.

Lâm trắc phi rất thích rượu ngon, chuyện này người trong vương phủ ai cũng biết. Nàng ta không kiềm chế được, lấy một cái ly nhỏ rót rượu ra, uống hết ly này tới ly khác.

Không lâu sau Lâm trắc phi liền cảm thấy cơ thể mình có sự thay đổi.

Nóng quá, còn nữa, cảm thấy phía dưới thân mình quá trống trải.

Sự trống trải cô đơn bên trong cơ thể Lâm trắc phi không ngừng sôi sục trào dâng, Lâm trắc phi không nhịn được mà cởi quần áo bên ngoài của mình ra.

"Um..." Ả ta đơn độc rên lên một tiếng, rất muốn được ai đó đâm vào.

Gả vào phủ Cẩn vương bao năm, Cẩn vương 2 chân tàn phế, không thể giao hợp, nên nàng ta đến giờ vẫn còn là gái trinh.

Chết thật, hôm nay, thật muốn được...

Lâm trắc phi ngày càng thấy nóng bức hơn, trong âm thầm cánh cửa đã bị ai đó mở ra. Người bước vào là một gia đinh có thân hình cao to đen hôi, gia đinh nhìn thấy dáng vẻ sau khi cởi quần áo của Lâm trắc phi, nhìn đến con mắt sắp rớt ra ngoài.

Lâm trắc phi tức giận hét: "Ngươi... ngươi làm cách nào để vào được đây, cút, mau cút ra ngoài!"

"Nương nương, hôm nay vương gia có chuyện không đến được, nô tài qua đây để báo cho nương nương biết."

"Vương gia, không đến được..." Lâm trắc phi rũ mắt xuống.

"Nương nương, để nô tài bầu bạn với người." Nói xong, gia đinh đóng cửa lại, bắt đầu cởi dây thắt lưng của mình ra, từng bước từng bước đi đến phía Lâm trắc phi.

---------------hết chương 15-------------------------------

edit: Full HD

beta: Bột lão sư

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường Team

----------------9/7/2020/-----------------------------

Bạn đang đọc Quy tắc phục thù của Công Tử Tô Nghiễn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.