Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là mày hại chết tao

Phiên bản Dịch · 1784 chữ

Tôi trở lại kí túc xá, Là Hàm vừa từ cục cảnh sát trở về.

“Không hỏi được cái gì hữu dụng.” La Hàm uể oải nói, “Bọn họ kiểm tra đồ vật Tiểu Oánh lưu lại, không có gì đặc biệt, duy nhất có điều tương đối kỳ quái là di động của nó mất rồi.”

“Di động biến mất?” Tôi sửng sốt.

“Ừ, ví tiền, đồ vật quý giá đều còn chỉ có di động là mất.”

Hiểu Mẫn nhíu mày nói: “Có phải vì di động của nó còn mới không? Tao nhớ rõ là Trần Nghị mua cho nó.”

Tôi không đồng ý với Hiểu Mẫn nói. Nếu do điện thoại mới thì cũng không có khả năng chỉ lấy di động mà không lấy tiền.

“còn có một việc không biết có tính là phát hiện không.” La Hàm nói, “cảnh sát nói tháng trước trường học sát cạnh cũng có một nữ sinh nhảy lầu tự tử.”

“Cái gì?”

“Không chỉ có như thế, nữ sinh kia trước khi chết cũng đánh mất di động.”

Tôi sửng sốt.

Đây không phải lá quá trùng hợp sao?

“Tôi hỏi tên nữ sinh kia, tìm được cô ấy trên Weibo.” La Hàm nói xong liền mở di động ra, cho chúng tôi xem Weibo. Trên Weibo của nữ sinh kia đều chụp mỹ thực món ăn thoạt nhìn là một cô gái vô cùng bình thường. Duy nhất đặc biệt đó là một tấm ảnh chụp chung với một nam sinh. Nam sinh kia hẳn là bạn trai của cô ấy, nhưng kì lạ chính là ảnh chụp khuân mặt của nam sinh kia đều là bóng mờ, không nhìn thấy rõ khuân mặt.

Có một điểm duy nhất có thể nhìn ra đó là chính là nam sinh kia rất cao và da trăng, ăn mặc một cái áo ngắn tay, trên cánh tay lộ ra một cái bớt giống như hình con bướm.

Chúng tôi từ trên Weibo không tìm ra được cái gì nên đành từ bỏ. Màn đêm buông xuống, tôi the lời Dung Tắc nói mang cho Hiểu Mẫn và La Hàm một ít chu sa sau đó lại đem một ít rãi ra ngoài cửa. Sau đó chúng tôi cùng cuộn tròn trên giường.

Đêm nay không ngờ rất bình thường cho đến 12 giờ đêm. Cả ba chúng tôi mí mắt bắt đầu rũ xuống ngủ gật thì bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.

Lạc đát, lạc đát.

Ba người chúng tôi lập tức tỉnh táo lại, sợ hãi ôm nhanh thành một đống. Tiếng bước chân kia ngày càng vang đến khi gần cửa của chúng tôi thì dừng lại.

“Khanh khách…”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tràng tiếng cười quỷ dị, rầu rĩ, giống nhưu là bị người bóp chặt cổ. Tôi nhận được ra đây là tiếng cười của Tiểu Oánh.

Ba người chúng tôi co lại trong chăn, thở cũng không dám thở mạnh chỉ có thể cầu nguyện chu sa của Dung Tắc hữu dụng.

Bang bang!

Rất nhanh, Tiểu Oánh lại ở bên ngoài cửa bắt đầu phá cửa, một lần lại một lần, so với ngày hôm qua càng mạnh hơn. Cửa thực sự bị phá ra một cái khe. Theo một tiếng “Phanh” mắt thấy cửa chuẩn bị nứt thì đột nhiên truyền đến một tiếng thống khổ rên kêu. Ngay sau đó ở ngoài cửa yên tĩnh lại.

Ba chúng tôi thở ra một hơi. “Thật tốt quá, xem ra chu sa của học trưởng Dung Tắc đúng là hữu dụng.” Hiểu Mẫn nói.

Ba người chúng tôi vẫn không dám ngủ, thức thẳng đến 3 giờ sáng, Tiểu Oánh cũng chưa xuất hiện lại, chúng tôi thật sự không chiụ nổi nữa mới ngủ thiếp đi bên nhau. Sau khi ngủ tôi mơ mơ màng màng đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng động.

Bang bang.

Tôi giật mình một cái, bừng tĩnh.

Tôi thấy cửa phòng yên tĩnh ở kia không có dấu vết bị phá hỏng. Chẳng lẽ là tôi nằm mơ? Đang lúc tôi nghi ngờ thì lại một loạt âm thanh đập cửa vang lên.

Bang bang bang.

Lông tơ trên lưng tôi dựng thẳng lên. Âm thanh này rất rõ ràng, nhưng không phải từ ngoài cửa mà phát từ phía sau lưng tôi. Là cửa sổ. Tôi run run quay đầu. Bởi vì kí túc xá tắt đèn, chúng tôi rất sợ tối, cho nên kéo ra một bức màn. Muốn lấy chút ánh sáng từ đèn đường và ánh trăng. Nhưng hiện tại tôi thật sự hối hận con mẹ nó luôn rồi. Bởi vì không có mức mành nên tôi rõ ràng thấy được ngoài cửa sổ trong suốt có một cái tay tái nhợt, không ngừng đập lên cửa.

Bang bang!

Bang bang!

Một lần lại một lần ngày càng mạnh.

“Hiểu Mẫn, La Hàm….” Tôi run rẩy muốn gọi hai người bên cạnh tỉnh lại nhưng các nàng ngủ say như chết, hoàn toàn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Bàn tay kia không biết đập bao lâu thì đột nhiên dừng lại. Tiếp theo là âm thanh cửa kính chậm rãi trượt xuống phát ra âm thanh cọ xát chói tai.

Nhìn cái tay kia biến mất tôi còn không kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy một gương mặt máu tươi đầm đìa đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa sổ.

Là Tiểu Oánh.

“AAAAAAAAAAAAAA”

Tôi bị dọa phát điên rồi, kêu thảm thiết không ngừng ở trên giường lui về phía sau. Ngoài cửa sổ, Tiểu Oánh thấy bộ dáng bị dọa sợ chết khiếp của tôi thì cười lên khanh khách. Ngay sau đó đôi tay tái nhợt nắm thành nắm đấm nặng nề nện vào cửa kính.

Rầm!

Cửa sổ vỡ vụn đã mở ra.

Thân thể vặn vẹo của Tiểu Oánh bò vào.

“La Hàm, Hiểu Mẫn!” Tôi liều mạng lay động hai người bọn họ nhưng hai đứa nó vẫn không có động tĩnh nào. Tôi rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng. Cho dù ngủ say như chết nhưng động tĩnh lớn như thế cũng không có khả năng không tỉnh lại.”

Lúc này, Tiểu Oánh liêu xiêu lẹo vẹo bò tới mép giường của chúng tôi. Một mắt của cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Cái tay lạnh băng chộp về phía tôi, gào rống: “Thiếu Anh, là mày hại chết tao, tao muốn giết mày!”

Tôi liều mạng hướng về phía giường trống trong lòng hoảng sợ. Mục tiêu của Tiểu Oánh không ngờ lại là tôi.

“Tao không hại chết mày, mày nhận sai người rồi!” Tôi gân cổ lên hét to. Nhưng Tiểu Oánh giống như không nghe thấy, chỉ là gương mặt dữ tợn cùng với ngón tay sắc nhọn cắt qua cánh tay của tôi.

“Chính là mày hại chết tao! Nếu không phải tại mày thì tao sẽ không bị giết!”

Nhìn mặt đầy máu của Tiểu Oánh càng ngày càng gần, tôi cắn chặt răng lấy hết can đảm nắm lên túi chu sa của Dung Tắc cho ta hướng về phía nó mạnh mẽ rải ra.

“Ngao!”

Chu sa chạm vào mặt của Tiểu Oánh, nó phát ra một tiếng hét thảm thiết. Làn da giống như bị bỏng, hiện ra vô số mụn nước. Tôi nắm lấy cơ hội muốn chạy nhưng Tiểu Oánh làm không màng đến đau đớn trên người bắt lấy mắt cá chân của tôi. Tôi nặng nề ngã nhào trên mặt đất. Tôi chạy nhanh định nắm lấy chu sa nhưng Tiểu Oánh sớm đã có kinh nghiệm túm lấy tóc của tôi không cho tôi nhúc nhích. Tôi đau đến kêu rên lên, Tiểu Oánh vẻ mặt hung ác nắm lấy đầu của tôi hướng về cái bàn mạnh tay đập vào.

Tôi trơ mắt nhìn thấy mình sắp đụng vào cái bàn hai mắt nhắm chặt lại chuẩn bị chờ đợi đau đớn. Nhưng tôi kinh ngạc chính là đau đớn trong tưởng tượng không xảy ra. Tôi khiếp sợ mở to mắt đã thấy một cái cánh tay trắng nõn đỡ lấy cái trán của tôi. Theo cánh tay kia nhìn lại, tôi thấy một bộ quần áo ám văn trường bào quen thuộc.

Trường bào (quần áo dài của nam tử thời xưa) trong bóng đêm khẽ bay, để lộ một thân hình cao lớn. Tôi giương mắt nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ làm người ta hít thở không thông. Chẳng qua là gương mặt tuấn mỹ kia lúc này đã mang theo vẻ tức giận đến cực điểm, đôi mắt đen rũ xuống nhìn tôi giống như muốn phun ra lửa.

Là Dung Kỳ.

“Thiếu Anh, ta chỉ mới rời đi mấy ngày mà nàng đã bị nữ quỷ này đuổi chạy?” Dung Kỳ lạnh lùng châm chọc, ngữ khí cao cao tại thượng không ai bì nổi vẫn như cũ.

Tôi tuy đối với nam quỷ này sợ hãi vô cùng nhưng không thể không thừa nhận rằng lúc này thấy hắn trong lòng tôi nhẹ nhàng thở ra. Bởi vì tôi biết được chỉ cần có hắn ở đây thì bất luận là yêu ma quỷ quái gì đều không thể thương hại đến tôi.

Tôi nhìn Tiểu Oánh ở phía sau, vừa thấy Dung Kỳ thì làm gì còn bộ dáng hung ác vừa rồi, sợ hãi quỳ xuống gào khóc nhanh chóng buông tôi ra muốn lao ra cửa mà chạy. Nhưng Dung Kỳ mắt cũng không thèm nhìn chỉ là một bàn tay vừa lật, vô số ánh lửa xanh quỷ dị bay lên đem nó bao vây xung quanh. Tiểu Oánh hét lên, thân thể bị lửa xanh thiêu cháy đen.

“Ngươi đang làm gì?” Tôi luống cuống.

“Nó năm lần bảy lượt muốn làm hại ngươi, ngươi còn cảm thấy ta sẽ để yên cho nó?” Dung Kỳ thần sắc hững hờ.

“Nhưng nó chỉ hiểu lầm chuyện gì đó, làm ơn ngươi buông tha cho nó đi.” Trong lòng ta nóng như lửa đốt, Tiểu Oánh tốt xấu gì sinh thời cũng là bạn học của tôi, nó chết thảm đã đáng thương rồi sao có thể trơ mắt nhìn nó hồn phi phách tán. Dung Kỳ ánh mắt đen nhánh không hề có độ ấm nhưng khi thấy tôi đau khổ cầu xin cũng thu hồi quỷ hỏa.

Tôi ngồi xổm bên Tiểu Oánh đã suy yếu mở miệng: “Vì sao mày lại nói là tại tao mày mới bị giết?”

Bạn đang đọc Quỷ phu bá đạo đừng theo tôi của Hứa Noãn Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.