Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Oánh đã trở lại

Phiên bản Dịch · 1586 chữ

Dưới ánh đèn pin tôi thấy tên tay tôi dính đầy là máu tươi.

“Thiếu Anh, mày làm sao thế?” Bên gian phòng bên cạnh truyền đến tiếng lo lắng của Hiểu Mẫn cùng La Hàm.

“Máu, trần nhà đầy là máu!”

Tí tách.

Lúc này lại có một giọt chất lòng rơi ở trên mặt tôi. Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa cầm đèn pin hướng lên đỉnh đầu. Soi một cái tôi đã lập tức hối hận rồi. Bởi vì tôi thấy một thân ảnh màu trắng treo ở trên trần nhà vệ sinh. Máu thịt mơ hồ, thân hình rời rạc, tròng mắt treo lủng lẳng.

Là Tiểu Oánh.

Tôi sợ hãi lạnh cả sống lưng, đồng thời trong lòng khiếp sợ. Tiểu Oánh không phải đã ý thức được bản thân đã chết rồi hay sao? Vì sao hồn phách còn không chịu đi đầu thai?

“AAAAAAAAAAA”

Tôi nghe thấy gian phòng bên cạnh truyền đến tiếng hét chói tai của Hiểu Mẫn và La Hàm. Hiển nhiên bới vì ánh đèn pin của tôi chiếu lên, hai đứa nó cũng thấy được Tiểu Oánh. Tôi luống cuống tay chân mở cánh cửa nhà vệ sinh ra, cả người trực tiếp ngã nhào ra ngoài. Tôi lập tức đồng thời ngã ra cùng Hiểu Mẫn và La Hàm.

Ba người chúng tôi giống nhau điên cuồng hướng bên ngoài nhà vệ sinh chạy như điên.

Phanh!

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng vang lớn. Bởi vì tôi quay đầu nhìn thấy Tiểu Oánh đã rơi xuống trên mặt đất, hướng về phía chúng tôi nhanh chóng lao tới. Xương cốt nó đều đã vỡ nát, thân thể vặn vẹo không thành hình dạng nhưng tốc độ nhanh kinh hồn. Trong chớp mắt nó đã đuổi theo hướng chúng tôi.

“Khanh khách…”

Từ mảnh nhỏ trong cơ thể nó phát ra âm thanh quỷ dị giống như tiếng cười. Giây tiếp theo nó từ trên mặt đất nhảy lên bay về phía chúng tôi đánh tới.

“AAAAAAAAAAaa”

Hiểu Mẫn sợ mất mật chân mềm nhũn muốn ngất xỉu. Tôi cùng La Hàm không kịp tránh né chỉ có thể nhìn Tiểu Oánh thân thể máu thịt mơ hồ hướng về phía chúng tôi đập tới. Tôi theo bản năng đưa tay ôm lấy đầu của mình.

Một giây, hai giây, ba giây qua đi. Ba giây đi qua không có cái gì phát sinh. Tôi khiếp sợ từ cánh tay ngẩng đầu lên thấy Tiểu Oánh đang quỳ phục ở trước mặt chúng tôi, trong họng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ. Tôi ngây ngẩn cả người.

Nó vì sao không công kích chúng tôi nữa?

“Thiếu Anh, vòng tay của mày!”

Tiếng La Hàm hô lên thất thanh, tôi cúi đầu nhìn xuống thấy vòng tay trên cổ tay trái đang phát ra ánh sáng màu đỏ lập lòe. Chẳng lẽ nó đang sợ cái vòng này sao?

Tôi căn bản chẳng kịp nghĩ nhiều, chạy nhanh kéo Hiểu Mẫn cùng với La Hàm hướng về phía kí túc xá lao vào phòng. Trở lại kí túc xá, tôi nhanh chóng khóa cửa lại, đem toàn bộ ghế dựa chèn ở cửa mới ngã ngồi xuống trên giường. Trong kí túc xá an tĩnh dọa người. Hiểu Mẫn đột nhiên khóc lên.

“Tiểu Oánh, Tiểu Oánh có phải muốn đem chúng ta giết bồi chung nó không?”

“Đủ rồi! Đừng khóc! Khóc có thể giải quyết cái quái gì?” La Hàm tâm phiền ý loạn không nhịn được mắng một câu.

Hiểu Mẫn không dám nói nữa chỉ có thể oa oa khóc. La Hàm nhìn về phía tôi.

“Thiếu Anh, cái vòng này của mày là chuyện gì thế? Sao Tiểu Oánh hình như rất sợ nó?”

“Là do một người bạn cho tao nói là có thể trừ tà.” Tôi không dám nói cho bọn nó chuyện minh hôn nên chỉ có thể nói dối.

Hai đứa nó không hề hoài nghi. Tôi xụi lơ ngã trên giường, gắt gao cầm lấy vòng ngọc trên tay. Tuy rằng rất chán ghét Dung Kỳ nhưng rõ ràng không nghĩ tới vẫn là được vòng ngọc của hắn cứu.

Dường nhưu cảm nhận được ý nghĩ của tôi, cái lòng tay kia lại đột nhiên lấp lánh ánh sáng đỏ.

“Như thế nào, nương tử lại nhớ vi phu sao?”

Là Dung Kỳ!

“Không! Tôi không hề!” Tôi không hề nghĩ ngợi liền hướng tới phía trước không khí quát lên.

“Thiếu Anh? Mày nói chuyện với ai thế?”

Ngay lúc tôi phản ứng đã thấy La Hàm cùng với Hiểu Mẫn khẩn trương hồi hộp nhìn tôi.

“Tao…”

Bang bang!

Đúng lúc đang xấu hổ không biết phải giải thích như thế nào đột nhiên ba người chúng tôi lại nghe thấy âm thanh ngoài cửa đánh vào. Ba người chúng tôi vừa mới thả lỏng thần kinh lại lập tức chăng chặt lên.

Chúng tôi run run rẩy rẩy ôm nhau nhìn ra ngoài cửa. Cửa phòng kí túc xá kịch liệt va chạm không ngừng loạng choạng nhưng vẫn còn chắc chắn không bị phá mở. Thứ ngoài kia đoán chừng đụng phải mười mấy thứ đồ vật sau đó rốt cuộc đã từ bỏ.

Đêm, trở về yên tĩnh.

Sau nửa đêm, Tiểu Oánh không xuất hiện nữa nhưng ba người chúng tôi không dám thả lỏng nữa chờ đến bình minh. Trời sáng rồi Hiểu Mẫn nói muốn điều tra nguyên nhân cái chết của Tiểu Oánh.

Cá tính của Hiểu Mẫn đúng là ngoài mềm trong cứng. Tuy rằng tối qua bị dọa chết khiếp nhưng vẫn quyết tâm muốn giải quyết vấn đề từ nguyên nhân cái chết của Tiểu Oánh.

Nó cùng La Hàm chia nhau làm việc, một người ở lại kiểm tra di vật của Tiểu Oánh, một người đi cục cảnh sát tìm hiểu tin tức. Mà tôi quyết định đi tìm Dung Tắc. Hắn là người duy nhất tôi biết có thể nhìn thấy quỷ, nói không chừng hắn có thể có biện pháp đối phó với Tiểu Oánh.

Tôi tìm thấy Dung Tắc ở rừng cây mặt sau trường học, hắn đang cùng một nữ sinh hôn đến chết đi sống lại. Càng thú vị hơn là nữ sinh này không phải là người mẫu hôm qua. Tôi đột nhiên xuất hiện, Dung Tắc trên mặt vô cùng xấu hổ để nữ sinh kia đi trước. Nữ sinh kia hung hăng lườm ta một cái rồi đi xa.

“Thiếu Anh, cô vì sao lại đến tìm tôi?”

Tôi lười nói lời vô nghĩa cùng Dung Tắc, trực tiếp kể toàn bộ chuyện của Tiểu Oánh cho hắn biết rồi hỏi: “Học trưởng, Tiểu Oánh không phải đã biết chính mình đã chết sao còn không đi chuyển thế đầu thai?”

Dung Tắc nhăn mày một hồi.

“Hành vi của Tiểu Oánh không phải bởi vì không ý thức được chính mình đã chết mà lưu lại nhân gian mà bởi vì có oán khí.”

“Oán khí?

“Đúng, nếu tôi đoán không sai thì cô ấy chắc hẳn là bị người ta giết hại nên mới sinh ra oán khí không tiêu tán.”

Tôi ngây người.

Tiểu Oánh quả nhiên không phải là tự tử sao?

“Nhưng hồn phách của nàng nên đi tìm hung thủ giết hại nàng, vì sao cùng với chúng ta không thù không oán quấn lấy?” Tôi lại hỏi.

Dung Tắc lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chỉ sợ phải điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết mới được.”

Quả nhiên mấu chốt vẫn là phải tìm nguyên nhân cái chết của Tiểu Oánh. Thấy vẻ mặt lo lắng của tôi, Dung Oánh đột nhiên nhướn mày.

“Laị nói sao cô lại đến tìm tôi? Bên cạnh cô không phải có một nhân vật lợi hại hơn so với tôi sao?”

Tôi sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, người hắn nói chính là nam quỷ Dung Kỳ. Hắn nói chưa dứt câu ta đã nhớ lại có việc muốn hỏi hắn.

“Dung Tắc học trưởng, anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao anh biết tôi minh hôn?” Tôi nheo mắt lại muốn nhìn trên mặt Dung Tắc ra điểm gì. Dung Tắc lại làm như không nghe thấy vấn đề của tôi, lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho tôi.

“Đây là chu sa, mấy người đem trên người một ít, treo ở cửa một ít chắc là quỷ nữ kia sẽ không dám đến gõ cửa.”

Tuy biết là Dung Tắc cố ý đánh trống lảng nhưng chu sa này quá mê người nên tôi đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn học trưởng, nhưng anh còn chưa trả lời vấn đề của tôi.” Tôi không chịu từ bỏ. Dung Tắc bất đắc dĩ mà cười.

“Thiếu Anh, mấy vấn đề này đến lúc ngươi cần biết sẽ biết, tôi không cách nào trả lời cô, trước tiên cô xử lý chuyện của bạn cùng phòng đi đã.”

Dứt lời, hắn không cho tôi cơ hội tiếp tục tra hỏi, vẫy vẫy tay xong rồi nhanh chóng rời đi. Tôi cầm chu sa trong tay đứng ngơ ngẩn. Trực giác nói cho tôi biết Dung Tắc thật sự biết một chút chuyện gì đó.

Lại nói Dung Kỳ họ Dung, Dung Tắc cũng họ Dung, chẳng lẽ hai người bọn họ có quan hệ gì?

Bạn đang đọc Quỷ phu bá đạo đừng theo tôi của Hứa Noãn Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.