Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1502 chữ

Chương 44: Lớp giáp cuối cùng (1)

Du Tử Thanh cảm thấy hơi phiền, kể từ khi đến thế giới này, hắn chưa yên ổn được mấy ngày cả.

Lúc nào cái mạng nhỏ này của hắn cũng trong tình trạng bị đe dọa, lúc trước là sợ chết đói, sợ bị làm thịt, còn bây giờ là lo lắng không biết khi nào đám loạn lạc bên ngoài sẽ lan đến gần làng.

Lão Dương nói rằng các tu sĩ đều có giao ước sẽ không tàn sát phàm nhân, lúc giao chiến cũng không thể làm liên lụy đến phàm nhân. Thế lực càng lớn thì sẽ càng không hành động như thế. Đối với các thần triều lớn mạnh như Đại Càn, Đại Ly thì việc này còn được viết hẳn vào trong pháp điển của thần triều.

Dù hai nước giao chiến, cũng không giao chiến ở những nơi có phàm nhân sinh sống. Trong tình huống không còn cách nào khác thì họ sẽ di dời phàm nhân đi từ sớm.

Lão Dương nói thế, nhưng cũng không nói đến việc người trong quặng Cẩm Lam sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm.

Dư Tử Thanh biết rõ, muốn để ý những chuyện như thế thì nhất định cần rất nhiều sự quan tâm. Dù là tu sĩ hay thần triều, thân là những phàm nhân đi phổ độ chúng sinh, họ đều có căn cơ trong căn cơ, bình thường họ chỉ cho người ta thấy vẻ ngoài thôi, còn phải thật phô trương vào để tất cả mọi người đều biết.

Nhưng một khi họ động tay động chân thật rồi thì chẳng ai kiêng kỵ gì nữa.

Nếu như bọn họ không dám xuống tay chỉ vì một vài phàm nhân, thì hàng năm đã không có nhiều phàm nhân chết như vậy rồi. Số phàm nhân sinh sống ở những khu vực biên giới cũng không ít đến mức đáng thương như thế.

Những nơi đó lại chẳng phải là nơi thiếu thốn tài nguyên gì, mà ngược lại ở biên cảnh toàn là các mỏ kim loại, linh ngọc, linh dược, có các yêu thú và các loài chim quý hiếm.

Lão Dương kể với hắn rất nhiều thứ, từ địa lý đến nhân văn, rồi nói đến những việc liên quan đến tu hành, lục văn, phù văn, trận pháp và các loại pháp bảo. Mỗi ngày lão sẽ giáo dục cho hắn một lượng tri thức rất lớn, sốt ruột như đang nhồi cho vịt ăn vậy.

Gần đây khi hắn đã có thể tự mình luyện được mê thần dược có hiệu quả tốt đến đáng sợ, lão bắt đầu dạy hắn về thực vật và linh dược, mối tương quan của các vật kim loại, cho hắn luyện tay một vài thứ.

Dư Tử Thanh biết nhất định lão Dương là một tu đạo giả, lão muốn hướng hắn đi theo con đường này. Đầu tiên hắn cần tu đạo bằng thân phàm nhân, sau đó sẽ luyện khí tu hành, tốt nhất là những cấp đầu tiên không nên có sai lầm nào, nền tảng phải tốt đến mức hoàn mỹ không có khuyết điểm gì.

Được như vậy thì mới có thể tiến xa hơn đến các cấp bậc sau này, không đến mức dừng chân ở một cấp nhất định rồi không tiến thêm được bước nào nữa, chờ đợi rồi chết già, tiếc cả một đời.

Nhưng Dư Tử Thanh vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng, những thứ này vượt xa tầm với của hắn, xa tới mức hắn không thể hiểu rõ ràng khái niệm cụ thể của nó.

Hắn chỉ muốn có chút cảm giác an toàn trước, chứ chưa nghĩ đến ngày mình không tiến bộ được thêm bước nào.

Mà thật ra đây cũng là lựa chọn của đa số người bình thường.

"Ngươi suy nghĩ đến đâu rồi?" Lão Dương trịnh trọng hỏi.

Dư Tử Thanh nhìn lão Dương, ánh mắt hắn kiên định và nghiêm túc.

"Lão Dương, ta nói thật với ngươi, nếu giờ chúng ta đang ở Lang Gia viện của Đại Càn, ta là môn sinh của Lang Gia viện, địa vị không hề thấp, trên đầu có người lớn che chở, xung quanh là hoàn cảnh an toàn, thì ta sẽ chỉ chọn lựa con đường tu đạo, tuyệt đối không chọn thứ gì khác.

Nhưng chúng ta đang ở thôn Cẩm Lam của Hoang Nguyên.

Ngay lúc nào ta còn chẳng dùng được túi chứa đồ của mình.

Hơn nữa, lão Dương à, ngươi nhập đạo chưa?"

"..."

Lão Dương im lặng một hồi rồi gật đầu: "Ta nhập đạo rồi."

"Đây là con đường mà ngươi chọn ban đầu sao?"

"Không phải." Lão Dương lắc đầu, ông ấy đột nhiên hiểu ra, thở dài một tiếng: "Được thôi, ta hiểu rồi, ta thấy đáng tiếc thôi."

"Không có việc gì phải đáng tiếc cả, nếu không sống nổi đến ngày mai thì sao ăn tiệc mừng của năm sau được chứ, đó gọi là mơ tưởng viển vông, không thiết thực.

Hơn nữa cuối cùng ta cũng cảm thấy cách thức tu đạo trước rồi một khi đến cực hạn mới nhập đạo tu hành của các ngươi có chút vấn đề, mà lại còn là vấn đề rất lớn.

Ngươi đừng hỏi ngược lại ta là vấn đề gì, ta đọc ít sách, ta cũng không diễn tả thành lời được, chỉ là cảm giác của ta thôi.

Xây nhà xây từ móng là đúng, nhưng khi đã vào Trúc Cơ sẽ khác biệt với khi còn trẻ tuổi, cảm ngộ và cảm thụ của người không hiểu nhiều về Trúc Cơ sẽ khác nhau.

Lúc đó nhất định ta phải nghiên cứu nhiều năm, biết con đường nào không sai mới dám đi.

Còn bây giờ ta không biết đúng sai, nhưng một khi ta đồng ý chọn nó, ta cũng sẽ thử, nếu thử sai thì coi như đó là vấn đề, ta sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề.

Ngươi nói mọi con đường tu hành đều có sai lệch, nếu ta không thử thì làm sao biết được cái nào đúng, cái nào sai?

Vậy còn ngươi, lão Dương, ngươi hiểu biết nhiều thứ như thế, nếu ngươi nhập đạo Luyện Khí từ trước đây rồi, thì ít nhất ngươi cũng phải đạt lục giai, thất giai đúng không. Vậy con đường hiện tại của ngươi đi là đúng hay sai?"

Lão Dương há miệng, nhưng á khẩu không trả lời được.

Đúng là ông ấy không biết.

Ông ấy cũng chưa từng cân nhắc qua con đường này.

Trước đây sau khi ông trúng Chế Súc chi Thuật, không những không nghĩ cách giải trừ tà pháp, mà ngược lại còn đi theo đường cũ, chủ động hóa thú, đi trên con đường không biết là yêu quái hay là thứ gì.

Đương nhiên, nguyên nhân của chuyện đó cũng là vì trước đây ông ấy đã trúng Chế Súc chi Thuật, những người khác không thể làm như vậy.

Vì thế ông ấy không biết Dư Tử Thanh không muốn đi theo con đường tu đạo là đúng hay sai.

"Được rồi, ngươi đừng lo lắng nữa. Ta học tập nhiều thứ từ ngươi như vậy, ta cũng đã hiểu rõ rồi. Các ngươi là một đám nhà nghiên cứu khoa học ở thế giới tu hành. Cứ coi như là ta tu tập trước đi, vậy cũng không ảnh hưởng gì đến việc ta nghiên cứu sau này.

Ngươi nói sau Luyện Khí có rất nhiều nghiên cứu sẽ chịu ảnh hưởng, có sai lệch, thậm chí phát sinh sai lầm chí mạng đúng không, vậy ta không luyện khí là được."

Lão Dương không hiểu nghiên cứu khoa học là gì, nhưng lại nghe hiểu vế sau,

"Vậy ngươi chọn gì?"

"Ta muốn có giáp... À nhầm, ta muốn luyện thể trước. Ta đã nghiên cứu rồi, có không ít pháp môn thuần túy chỉ để luyện thể, phần đầu của nó không liên quan đến bước luyện khí, chỉ là để bồi bổ thôi.

Cho dù trong làng có rất nhiều dị lực, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến, vậy thì ta đành luyện từ từ một chút cho an toàn, hơn nữa cũng không chịu ảnh hưởng bởi dị lực trong làng."

"..."

Lão Dương nghe hắn nói thế thì gương mặt nhăn như vừa mới ăn chanh chua xong, nhăn đến nỗi méo mó cả mặt mày.

Mặc dù có câu đường tu hành không phân cao thấp, chỉ có thực lực của mỗi người là phân cao thấp thôi, chọn cái gì phù hợp với bản thân là được, nhưng Luyện Khí vẫn luôn là cách thức chủ yếu, được coi là chính thống, dù các tu sĩ muốn Luyện Thần thì cũng bắt đầu từ Luyện Khí.

Bạn đang đọc Quỷ Đạo Chi Chủ (Dịch) của Bất Phóng Tâm Du Điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babydonthurtme
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.