Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1393 chữ

Chương 43: Không lo xa tất có phiền gần (2)

Nụ cười trên mặt Thừ Diệp biến mất, nhìn về phía Đông.

"Tri Thu, đi thôi, lần này gặp được Côn Du hào phóng quá. Những con cá này có linh trí không tháo, chỉ không để ý đến ngươi mà thôi. Đừng thấy nó theo cơn gió chạy đến, nhưng những thứ nó biết nhiều hơn ngươi nghĩ dấy. Vừa rồi nó nói với ta, có người từ Đại Ly đang đi đến đây, mà nó có thể phát hiện cường giả kia cách nơi này không xa, nó bảo chúng ta tránh đi."

"Còn nói như thế nữa à?" Mộ Tri Thu hơi mờ mịt, mặc dù hắn ta biết lòng tham của Côn Du, không có lợi ích sẽ biểu hiện gì cả, ngoài ra không hề biết những điều này. Bởi vì bình thường Côn Du vốn không chú ý đến hắn ta, nếu đưa tin cũng sẽ không đưa tin cho hắn...

Phi thuyền vẫn giữ trạng thái ẩn nấp, không bay thẳng về phía Đông Nam, bay thẳng về Đại Càn mà bay về phía Tây, lại xuôi nam lách qua có thể gặp phải cao thủ Đại Ly.

...

Ở nơi biên giới giữa hoang nguyên phía đông và Đại Ly, một đội ngũ Long Mã Liệt Diễm xông vào hoang nguyên.

Chiến mã Liệt Diễm kia bốn vó xuất hiện lửa, đạp đất nửa thước, bay giữa không trung tốc độ cực nhanh. Đây là chiến kỵ đặc biệt của Đại Ly, nghe nói có huyết thống Long tộc, sức chịu đựng, tốc độ đều cực tốt.

Đội ngũ giống như ngọn lửa nhanh chóng chạy vội, bỗng nhiên trong đội ngũ vang lên tiếng thét gào. Đột nhiên tốc độ chạy của đội ngũ giảm bớt, ánh lửa cũng tản ra.

Trong đó, một vị tráng hán cưỡi Long Mã Liệt Diễm, người mặc áo giáp trầm giọng nói: "Không cần tốc độ cao nhất, không cần thiết. Côn Du của Đại Càn lên đường rồi, chúng ta không đụng vào nó được."

Tráng hán nói xong thầm nói một tiếng đáng tiếc.

Nếu có cơ hội, đương nhiên bọn họ không ngại giết tu đạo giả của Lang Gia Viện, nếu đối phương là viện thủ thì càng tốt hơn.

Giết chết huyết trạm, bằng chứng phía sau như núi chết không thừa nhận là được. Nếu không được thì đổ cho Đại Chấn, dù sao nếu Đại Chấn có cơ hội cũng sẽ làm vậy, có lẽ bọn họ còn muốn hơn.

Làm chuyện xấu đổ thừa cho Đại Ly, để Đại Ly và Đại Càn làm bia đỡ, Đại Chấn của bọn hắn xem trò vui hưởng lợi ích.

Cho dù cuối cùng Đại Càn muốn đánh muốn trả thù vì tiếp tục đánh thôi, hai nước Đại Ly và Đại Càn có biên giới cạnh nhau, mấy năm nay xung đột còn ít à. Trong trăm năm qua, những năm không đánh nhau cộng lại vẫn chưa đến hai mươi năm, chỉ có hai năm gần đây bình yên được một chút.

Đại Càn vừa mới có một viện thủ chết đi, bây giờ nếu chết thêm một người nữa thì chắc chắn Đại Càn sẽ yên lặng một thời gian.

Dù sao nếu có cơ hội làm Đại Càn suy yếu thì chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua.

...

Phía Đông Nam hoang nguyên, người kia có hình xăm trên mặt còn nhiều hơn làn da mới vừa bị hao tổn thần trí, cưỡi một con chiến mã còn to hơn Hắc Sơn Dương đi vào hoang nguyên.

Bây giờ hắn ta đã tra rõ người chết trước đó là ai, Hắc Ngũ và Hắc Bát, một người một dê lần lượt chết bất đắc kỳ tử, hắn ta không thể truy xét do ai làm.

Hắn Ngũ bị trúng kế người ta bày ra, mà lúc Hắn Bát chết vẫn không làm loạn. Vẫn là người thân của Hắc Bát là Hắc Sơn Dương dựa vào huyết mạch tương thông biết ai chết.

Tập hợp nhưng manh mối này không cần bí pháp đều có thể biết rốt cuộc ai chết, cũng biết trước khi chết bọn họ ở đâu.

"Có xác định được phương hướng không?"

"Không chắc, chỉ có thể biết chết ở hoang nguyên, thân thể không còn, nhưng nội đan vẫn còn, thỉnh thoảng có thể cảm ứng được." Hắc Sơn Dương dưới gương mặt đầy hình xăm lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn.

Đang nói, Hắc Sơn Dương run run, giọng điệu biến thành âm trầm.

"Không cảm ứng được, có thể đã bị ép buộc luyện hóa, tốc độ rất nhanh. Ta cảm thấy chúng ta nên cẩn thận hơn, chắc hẳn đối phương rất mạnh, không biết chừng là cường giả ngũ giai hoặc lục giai, chỉ không biết có cường giả đi đường đó không."

Tên xăm macjtj im lặng, khẽ gật đầu.

"Vậy thì tốt, xử lý chuyện khác trước, chuyện cần điều tra để nói sau.

...

Lúc hoang nguyên đang gió nổi mây phun , trong làng có vẻ rất bình yên.

Ở lối vào thôn, lão Dương há miệng phun nội đan của Hắc Sơn Dương ra, ném vào cây hòe trong rừng .

Không ngoài dự đoán, nội đan bị lá rụng nuốt hết như cát lún, trong đó sức mạnh khổng lồ cũng nhanh chóng phân tán, lan ra toàn bộ Hòe Thụ Lâm, chậm rãi cắn nuốt.

Chỉ khoảng một nén hương, Hòe Thụ Lâm lại trở nên bình thường.

"Lão Dương, sao ngươi lại đưa đan vào lúc này? Với dáng vẻ của ngươi bây giờ chẳng phải rất cần dùng à?"

"Không cần, dù sao sức mạnh của người khác vẫn là của người khác, ta chỉ muốn nghiên cứu thử, thứ nên tìm hiểu đã tìm hiểu được. Lúc này nội đan kia chứa sức mạnh, đối với tình huống bây giờ của chúng ta mà nói chẳng những không có giá trị mà còn gây nên tai họa ngầm."

Vẻ mặt lão Dương có vẻ lo lắng.

"Hơn nữa, hôm qua ngươi đã đi ra ngoài thôn xem thử rồi, thời tiết bên ngoài càng lúc càng kém, đây cũng có nghĩa nơi này không an toàn nữa."

"Thời tiết à?"

Thật ra Dư Tử Thanh không cảm nhận được nhiệt độ trong làng giảm xuống, nhưng đúng là tình cảnh bên ngoài càng lúc càng tồi tệ. Trước khi vào thôn, có cảm giác nhiệt độ trên dưới hai mươi độ, bây giờ ít nhất đã giảm mười độ, hơn nữa còn có bão tuyết.

"Không phải thời tiết, là người."

Lão Dương vẽ mấy nét trên mặt đất.

"Mấy chỗ này là hoang nguyên, xung quanh hoang nguyên có Đại Chấn, Đại Ly, Đại Càn. Vốn dĩ ta chỉ nghĩ bọn họ chỉ phái người đến xem, không quá chú ý. Dù sao, đối với những đại nhân kia mà nói, xảy ra tai họa, bây giờ thấy người gặp hoa trốn đi lại là người hoang nguyên, có lẽ bọn họ sẽ không để ý. Nhưng bây giờ Cẩm Y Vệ An Duyệt đến, ta không tin hắn ta đến giao dịch xong sẽ trở về phục mệnh.

Thành viên nòng cốt của Thất Lâu đến, còn chết ở hoang nguyên.

Chắc chắn sẽ có người Lang Gia Viện đến, bây giờ nhìn tình hình bên ngoài đã không phải mùa đông bình thường nữa. Tất nhiên Lang Gia Viện sẽ xem trọng chuyện này, nói không chừng sẽ có nhân vật lớn đến. Nói thế, Đại Ly, Đại Chấn sẽ phái cao thủ thật sự..."

Lão Dương chưa nói xong, Dư Tử Thanh đã hiểu.

Đến lúc đó không chỉ có ba bên, còn có vài thế lực khác dính vào đó, vốn có ân oán, có ai đục nước béo cò chen vào, rất khó không đánh nhau. Mà chỉ cần đánh nhau, quặng mỏ Cẩm Lam ở trong đồng hoang vu, nơi duy nhất có người sống, hơn nữa còn là nơi có tài nguyên quý báu, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Những phàm nhân như bọn họ sẽ trở thành phàm nhân trong “Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn”.

Bạn đang đọc Quỷ Đạo Chi Chủ (Dịch) của Bất Phóng Tâm Du Điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babydonthurtme
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.