Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta chỉ đang làm việc thiện mà thôi

Phiên bản Dịch · 2413 chữ

Chương 17: Ta chỉ đang làm việc thiện mà thôi

Đi đến cửa hang, Dư Tử Thanh suy nghĩ một chút, quay người lại, ngồi đối diện lão Dương, cân nhắc ngôn từ.

Ngày đầu tiên quen biết lão Dương, Dư Tử Thanh đã biết, lão Dương nói mình chỉ là một tiên sinh dạy học bình thường. Đây rõ ràng là nói bậy, ai ra ngoài mà không lấy thân phận giả.

Lão Dương quả thật dạy cho hắn rất nhiều thứ, từ tiếng phổ thông đến chữ viết, và các loại tri thức.

Trong bối cảnh của thế giới này, người có kiến thức và học vấn như vậy, sao có thể chỉ là một tiên sinh dạy học bình thường.

Sự tin tưởng giữa người với người, có lúc rất vững chắc, có lúc lại rất mong manh. Khi mọi người có thể tin tưởng lẫn nhau, chỉ người đầu óc có vấn đề mới truy hỏi đến cùng đào bới bí mật riêng tư mà người ta không muốn nói.

Trong lòng Dư Tử Thanh rất biết điều. Nên từ lúc ban đầu lão Dương không nói tên họ của mình, qua loa cho qua, hắn cũng không hỏi thêm nữa, vẫn luôn xưng lão tiên sinh.

Tên họ cũng không muốn nói, có lẽ là thân phận nhạy cảm, tiết lộ ra sẽ chết nhanh.

Hoặc là kẻ thù quá nhiều, tiết lộ ra sẽ chết nhanh.

Nhưng bây giờ, càng phát hiện ra kho tàng tri thức của lão Dương, phạm vi bao quát có chút quá đáng.

Phương pháp phá giải một phần tà pháp tạo súc vật, là thứ mà người bình thường có thể biết sao?

Phương pháp lấy nấm Cẩm Lam làm nguyên liệu, chế tạo mê thần dược, cũng là thứ mà người bình thường có thể biết sao?

Lại kết hợp với việc lão Dương hết lần này đến lần khác không muốn tùy tiện bịa ra một cái tên giả, không muốn lừa gạt người khác về chuyện này, loại ngạo khí ẩn ẩn này làm cho Dư Tử Thanh có một suy đoán.

Thân phận nhạy cảm, kẻ thù cũng nhiều. Xác suất cao là người trong Đại Càn, thân phận địa vị không thấp, không biết vì sao lưu lạc đến đây.

Thậm chí Dư Tử Thanh còn có một suy đoán lớn mật, lão Dương cố ý bị bắt để tránh né kẻ thù.

Sau đó lại gặp được người xuyên việt hắn, truyền thụ văn tự, ngôn ngữ, tri thức.

Nếu như hắn không có năng lực đặc thù, vậy lão Dương chính là ông lão gặp nạn trong truyện ông lão đi theo bên cạnh nhân vật chính.

Đương nhiên những điều trên đều là Dư Tử Thanh tự mình suy nghĩ lung tung. Lão Dương không muốn nói, hắn cũng sẽ không hỏi những điều này, bây giờ hắn muốn hỏi ý kiến về một số chuyện khác.

“Lão Dương, ta cảm thấy ta cần ngươi chỉ điểm.”

Lão Dương nâng mí mắt, nói thẳng.

“Ngươi yên tâm, ta đã gặp qua Lý trưởng nơi này, ngươi chỉ cần không phá vỡ quy củ do ông ta định ra, người ở đây sẽ không hại ngươi. Và ngươi nhớ kỹ lời ta nói, ngoại trừ dưỡng thân chi pháp, ngươi không được tu hành bất kỳ pháp môn tu hành nào.”

“Lão Dương, từ khi nào ngươi bắt đầu lại thách đố người ta vậy. Chỉ biết kết quả, không biết nguyên nhân sẽ có lúc phán đoán sai lầm, ngươi nói rõ ràng một chút không tốt sao?”

Lão Dương ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài, trầm mặc một lát.

“Bí mật trong khoảnh khắc nói ra sẽ không còn là bí mật nữa. Có vài lời nói ra trong khoảnh khắc liền đồng nghĩa với bại lộ. Thậm chí có vài từ, có vài cái tên, có vài câu nói thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng chỉ cần nói ra đều có thể trở thành đạo tiêu bị khóa chặt. Nếu ở bên ngoài, ta thậm chí sẽ không nói những lời này đâu, đến quặng mỏ Cẩm Lam, ta mới dám bảo vài câu đấy. Thế giới này nguy hiểm hơn ngươi tưởng nhiều, cường giả chân chính cũng đáng sợ hơn ngươi tưởng nhiều. Trong quặng mỏ có dị lực tràn ngập thiên địa, sẽ tạo thành lực cản rất lớn. Lực cản này là đối ngoại, cũng là đối nội. Cho nên, ở đây luyện khí tu hành, tương đương với tìm đến cái chết. Tu sĩ luyện khí tiến vào nơi này, chỉ cần hấp thu dị lực chính là tự hủy căn cơ. Tình huống bình thường, bên ngoài cũng sẽ không có người đến quặng mỏ Cẩm Lam, nhưng bây giờ thì chưa chắc. Vài tháng trước, hoang nguyên Tây Bắc, đại nhật lâm không, tạo thành tai nạn vượt xa tưởng tượng của mọi người. Tính toán thời gian, đợt người đầu tiên đến hoang nguyên hẳn là đã đến, đợt thứ hai các phương nhân mã tề tụ hẳn là cũng sắp rồi. Ngươi ở đây ăn nhiều một chút, dưỡng tốt thân thể, sau đó nhanh chóng đi về phía Nam.”

Dư Tử Thanh có chút bất ngờ, hắn kỳ thực chỉ muốn hỏi một chút về quặng mỏ Cẩm Lam, phòng trước khỏi họa.

Nào ngờ lão Dương không giả vờ nữa, lật ngửa bài.

Chính là đang trốn tránh.

Nào có ai như ông ấy, ta chỉ tùy tiện nói một câu đừng chơi đoán đố chữ mà thôi, ông ấy thật sự không làm nữa thì chán lắm.

Hai canh giờ sau, Dư Tử Thanh từ trong hang ổ đi ra, trong ánh mắt còn có chút mờ mịt.

Lão Dương hiếm khi nói rất nhiều rất nhiều, sau khi rời đi, nên đi về phía Nam như thế nào, đi đâu vân vân. Nhưng Dư Tử Thanh lại càng cảm thấy ông ấy giống như đang dặn dò hậu sự, sợ sau này không có cơ hội nói.

Tính toán thời gian, sắp đến lúc cần chuẩn bị bữa tối, Dư Tử Thanh đến rừng nấm dưới lòng đất, vung rìu khó khăn, chặt nấm Cẩm Lam, thuận tiện dùng dao nhỏ, cạo một ít nguyên liệu của mê thần dược.

Buổi tối không có việc gì làm, trước tiên có thể đi thử chế dược.

Chờ đến khi các đại thẩm khác trong phòng bếp thu thập xong rời khỏi hang động, Dư Tử Thanh vẫn còn đang chặt cây.

Sâu trong rừng nấm, một con quỷ đói gầy gò như xác khô, từ phía sau một cây nấm Cẩm Lam, lặng lẽ thò ra nửa cái đầu, có chút sợ hãi lén nhìn một cái, lại trốn vào, một lát sau lại lén nhìn một cái.

Dư Tử Thanh có cảm giác, liếc mắt nhìn, không để ý đến nó, tiếp tục chặt cây.

Đến khi hắn khó khăn lắm mói chặt xong một cây, hắn mới phát hiện mình hoàn toàn không thể khiêng về cả một cây một mình.

Cuối cùng chỉ có thể mặt dày, quay về tìm một đại thẩm, hứa hẹn dạy đối phương bí quyết nấu canh, đại thẩm mới khiêng cây nấm Cẩm Lam này về.

Ngày hôm sau, Dư Tử Thanh lại xuống hang động, lại phát hiện bên cạnh cây Nấm Cẩm Lam đã chặt hôm qua, đã có một cây bị chặt. Nhìn vết cắt, rõ ràng là vừa mới chặt.

Dư Tử Thanh có chút nghi hoặc, trong thôn phân công rõ ràng, mỗi người đều không rảnh rỗi, việc của mình muốn nhờ người khác giúp đỡ cũng không dễ dàng như vậy. Cũng không có ai tốt bụng giúp ngươi làm. Hơn nữa, ở đây cũng không có ai nguyện ý cho người khác hỗ trợ làm việc của mình.

Mỗi người có việc để làm, đối với người nơi này mà nói, vô cùng quan trọng.

Nhìn quanh bốn phía, Dư Tử Thanh nhìn về phía sâu trong rừng nấm, con quỷ đói kia vẫn là thò ra nửa cái đầu, trong ánh mắt mang theo chút sợ hãi, từ xa nhìn về phía bên này.

“Ngươi làm?”

Vừa mở miệng, con quỷ đói kia liền như bị kinh hãi, nhanh chóng chạy trốn vào trong bóng tối biến mất không thấy.

Dư Tử Thanh bật cười.

Tên này, lần trước suýt chút nữa bị làm thịt, không trốn xa xa thì thôi, bây giờ lại còn đến giúp hắn làm việc.

Nghĩ gì vậy?

Đây không phải là chuyện lý trí có thể giải thích, hắn ta chắc chắn còn có ý thức tự chủ, hơn nữa còn rất thông minh.

Dư Tử Thanh không quản hắn ta, chỉ cần không đến gây phiền toái, cái gì cũng dễ nói.

Cuộc sống trong thôn rất bình yên, công việc cũng rất thuận lợi. Mỗi ngày Dư Tử Thanh chỉ cần cùng các đại thẩm trong phòng bếp chuẩn bị xong hai bữa sáng tối, còn lại thì không cần làm gì hết.

Mỗi ngày ăn no uống đủ, thân thể của Dư Tử Thanh vì đói quá lâu, thân thể tổn thương nghiêm trọng cũng bắt đầu dần dần khỏe lại.

Thêm vào đó hắn làm nấm Cẩm Lam ra đủ loại món, chỉ trong vài ngày đã trở thành người chịu trách nhiệm nấu nướng của phòng bếp, ngay cả việc rửa nồi rửa bát cũng không cần làm.

Công thức nấu ăn dạy không ít, Dư Tử Thanh lại bắt đầu nghĩ cách dùng nấm Cẩm Lam ép dầu…

Muốn bỏ qua một số việc nặng nhọc thật sự không làm được, có rất nhiều cách để nhờ những đại thẩm khỏe mạnh vô cùng lại ham học kia giúp đỡ.

Đến bữa tối, công việc chặt cây theo lệ vẫn phải tiếp tục. Dư Tử Thanh nhìn canh đặc còn lại một chút trong nồi, do dự một chút, lấy một cái bát gỗ, múc vào trong đó, bưng bát xuống hang động nấm rừng.

Đến rừng nấm, không có gì bất ngờ, chỗ hắn muốn đến, từ xa đã nhìn thấy một cây nấm Cẩm Lam chậm rãi ngã xuống.

Con quỷ đói gầy gò kia, có chút kinh hoảng thất thố hướng về phía bóng tối sâu thẳm chạy trốn.

“Đừng vội chạy.” Dư Tử Thanh từ xa hô lên một tiếng.

Con quỷ đói bước chân dừng lại, quay đầu nhìn một cái, trong mắt lập tức hiện lên một tia sợ hãi, vội vàng chạy lên vách đá, trốn sau một tảng đá nhô ra, hòa làm một với môi trường xung quanh, tựa như trong nháy mắt tàng hình, biến mất không thấy.

Dư Tử Thanh lắc đầu, cũng hơi quen rồi.

Con quỷ đói này mỗi ngày đều canh giờ, vào lúc hắn sắp đến thì chặt xong một cây nấm Cẩm Lam.

Đã nói không cần hắn ta giúp đỡ, con quỷ đói này cũng không chịu, cứ cố chấp nhất định phải như vậy, mỗi lần chặt xong liền trốn ra xa.

Dư Tử Thanh đi sau vào rừng nấm, đặt cái bát gỗ đựng một chút canh đặc kia xuống đất, tự mình nói.

“Con người của ta không muốn luôn được người khác giúp đỡ vô duyên vô cớ, Ngươi nguyện ý đó là chuyện của ngươi, ta sẽ không vì thế mà cảm thấy nợ ngươi cái gì. Bây giờ chỉ là ta làm việc thiện mà thôi, không liên quan gì đến việc ngươi giúp ta, ngươi nhất định phải hiểu rõ điểm này. Nơi này còn có một ít canh đặc, là ta cho ngươi. Một lát nữa không có ai, ngươi nhớ mang đi.”

Không thấy bóng dáng quỷ đói, Dư Tử Thanh cũng không miễn cưỡng, tự mình đặt bát gỗ xuống xong, đi gọi người đến khiêng nấm Cẩm Lam đi.

Chờ đến khi nấm rừng lại chìm vào yên tĩnh, chỉ có chút xíu ánh sáng huỳnh quang chiếu sáng một ít nấm rừng, trên vách đá bên cạnh, một con quỷ đói đột nhiên hiện ra thân hình.

Hắn ta cẩn thận bò xuống theo vách đá, đi vòng quanh bát gỗ mấy vòng, trong mắt mang theo khao khát, nhưng trong nháy mắt, loại khao khát đó, liền biến thành thống khổ.

Hắn ta há to miệng, gào thét không tiếng động, lúc này liền có thể nhìn thấy, sâu trong miệng hắn ta, không giống cấu trúc của thân thể người. Vị trí cổ họng dính liền hoàn toàn như một tấm sắt nguyên vẹn, bị đóng kín.

Hắn ta hoàn toàn không thể ăn bất cứ thứ gì, một giọt nước cũng không thể uống.

Quỷ đói đi vòng quanh bát gỗ mấy vòng, cũng hiểu rõ, đây là Dư Tử Thanh tốt bụng, nhưng Dư Tử Thanh không biết hắn ta không thể ăn uống…

Hắn ta nhìn bát gỗ do dự một lát, vẫn bưng bát gỗ lên, chuẩn bị mang về, chỉ coi như một món quà bình thường, đối với hắn ta mà nói, cũng có ý nghĩa phi phàm.

Tuy nhiên, ngay khi hắn ta bưng bát gỗ lên, liền như bị sét đánh, cứng đờ tại chỗ, tròng mắt suýt chút nữa lồi ra khỏi hốc mắt.

Hai tay hắn ta hơi run rẩy, mắt thấy canh đặc trong bát gỗ cũng bắt đầu run rẩy theo, vội vàng đặt bát gỗ xuống đất, sợ làm đổ canh đặc ra ngoài.

Hắn ta quỳ rạp xuống đất, hai tay run rẩy chạm vào bát gỗ lần nữa. Ngay sau đó, ánh mắt liền bắt đầu run rẩy, muốn khóc ra nhưng đã không còn nước mắt.

Một lát sau, hắn ta bình tĩnh hơn chút, lúc này cực kỳ thành kính bưng bát gỗ lên, há to miệng.

Sâu trong cổ họng bị phong bế của hắn ta, lúc này xuất hiện một mảnh hoa văn hình xoáy nước, trung tâm hoa văn lõm xuống, có một cái lỗ nhỏ cỡ đầu kim.

Hắn ta bưng bát gỗ lên, thè lưỡi ra, cẩn thận nhẹ nhàng chấm vài giọt canh đặc, liền ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại.

Hắn ta uống cạn.

Như nắng hạn vớ được cơn mưa.

Bạn đang đọc Quỷ Đạo Chi Chủ (Dịch) của Bất Phóng Tâm Du Điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babydonthurtme
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.