Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thứ này có độc sao?

Phiên bản Dịch · 2477 chữ

Chương 16: Thứ này có độc sao?

“Toàn nói nhảm, ta liếc mắt đã biết không liên quan đến Lang Gia Viện, chỉ là không rõ đây là kẻ nào gây ra.” Hắc Sơn Dương thè lưỡi, trong miệng cháy đen một mảnh, lớp ngoài cháy đen bong ra, giờ đây bọng nước đã nổi lên.

“Vậy thì ta cũng không biết, phía Đông Nam hoang nguyên là Tây Bắc Lương Sơn của Đại Càn, phía Bắc là Đại Chấn, Đông Bắc là Đại Ly. Quanh hoang nguyên này đều có loại người này, số lượng cũng không ít. Hơn nữa mấy tháng trước hoang nguyên biến đổi lớn, đại nhật lâm không, hiện giờ người nào cũng có khả năng đến đây.”

Người áo đen tỏ vẻ việc này bó tay, không thể truy tra.

Trước kia mọi người còn có chút ăn ý, ít ai đến hoang nguyên. Bây giờ thì, hầy, đi đường cũng phải cẩn thận kẻo đụng người.

“Mau đi thôi, nơi này cách quặng mỏ quá gần, rất dễ bị người phát hiện.”

“Mấy người chăn dê kia chết rồi, vậy đàn dê thì sao? Còn cả khoáng thạch Cẩm Lam năm nay thì làm thế nào?” Hắc Sơn Dương vừa nhổ máu từ bọng nước vỡ, vừa không cam lòng hỏi.

Nó xoay vài vòng tại chỗ, đến chỗ sườn núi mà đàn dê từng trú ẩn, đầu húc vào lớp tuyết dày trên mặt đất, không ngừng nhai nuốt mọi thứ còn sót lại trên mặt đất. Một lát sau, nó ngẩng đầu, nhìn về phía dãy núi quặng mỏ Cẩm Lam, trong mắt tràn đầy mờ mịt.

“Kẻ nào làm việc này? Giết người chăn dê, cứu những con dê đó, cuối cùng còn đưa đàn dê đến quặng mỏ? Điên rồi sao?”

“Mau đi thôi, chúng ta ở đây quá lâu, ngươi đã để lại dấu vết, nếu không đi sẽ để lại nhiều hơn, ta không muốn bị chó săn của Lang Gia Viện truy sát. Nếu đàn dê đã đến mỏ, vậy sau này nghĩ cách lấy tin tức từ những con dê đó là được.”

Người áo đen nhìn đống nôn mửa trên mặt đất, phất tay áo, cuộn lên gió tuyết, nghiền nát những thứ dơ bẩn đó rồi thổi bay đi, nói xong không đợi Hắc Sơn Dương đáp lời, liền vác Hắc Sơn Dương lên, chân đạp gió bay vút lên trời.

Chưa đầy hai canh giờ sau khi người áo đen và Hắc Sơn Dương rời đi, mây đen trên bầu trời cuồn cuộn tản ra hai bên, một chiếc phi thuyền từ đó bay ra.

Phi thuyền này toàn thân đen kịt, tựa như kim loại, không thấy chút phản quang nào, dài hơn trăm trượng, khó thấy cảnh bên trong. Chỉ có mũi thuyền treo một lá cờ lớn, trên đó viết hai chữ Lang Gia.

Khi phi thuyền hạ xuống khỏi tầng mây, một bóng người từ trên đó lao ra, rơi xuống nhanh chóng, đến khi cách mặt đất ba thước thì đột nhiên dừng lại.

Người đến mặc trường sam màu xanh, mặt trắng không râu, khuôn mặt chữ Quốc tràn đầy uy nghiêm, hắn ta lơ lửng giữa không trung, ánh mắt sáng quắc, quan sát xung quanh.

Dưới lớp tuyết, một mảnh xương vỡ chỉ bằng móng tay tự động nhảy ra, lơ lửng giữa không trung, bị ánh mắt của hắn ta nhìn chằm chằm, lập tức bốc lên một làn khói đen.

Tráng hán thấy vậy liền cười lạnh một tiếng.

“Hắc Sơn Dương sao? Sao nơi nào cũng có đám tạp chủng này, giống như con gián, giết mãi không hết.”

Lại ngẩng đầu nhìn về phía dãy núi ẩn hiện phía trước, tráng hán thân hình nhoáng lên, trường sam màu xanh trên người nổi lên một tầng hào quang, bao bọc hắn ta hóa thành một đạo độn quang, đi thẳng hướng dãy núi quặng mỏ Cẩm Lam.

Đến trước cửa vào mỏ, tráng hán dừng bước, mày hơi nhíu lại.

Sườn núi bên trái trong mắt hắn ta, dường như có một lớp sương mù màu xám mỏng bao phủ, thần quang trong mắt hắn ta hiện lên, muốn nhìn rõ hơn, sương mù đó càng dày đặc. Ngược lại khi tán đi thần quang trong mắt, lại nhìn thấy rõ ràng.

“Nơi này xuất hiện một vực quỷ dị như vậy từ bao giờ?”

Lại nhìn sang bên phải, trong Hòe Thụ Lâm, âm khí dày đặc, tử khí và sinh cơ dung hợp kỳ lạ vào nhau, tuy hai mà một.

m khí bốc hơi tản ra, nhưng lại mơ hồ hóa thành một thể thống nhất, tựa như trong nháy mắt có thể ngưng tụ thành một luồng.

Khu rừng này cũng quái dị vô cùng, hai nơi tiếp giáp sát nhau, không có một chút khe hở, rất quái dị.

Ngay khi tráng hán chuẩn bị bước ra một bước, một giọng nói vang lên bên tai hắn ta.

“Tri Thu, Lang Gia Viện từng ước định không vào Cẩm Lam, chớ để người ta bắt bẻ. Hơn nữa, chính sự quan trọng hơn.”

Tráng hán thu chân lại, xoay người hướng về phía phi thuyền trên bầu trời chắp tay hành lễ.

“Mộ Tri Thu biết sai, mong tiên sinh thứ tội.”

Tráng hán nói xong, lập tức bay vút lên trời, trở lại phi thuyền.

Phi thuyền đó phá vỡ tầng mây, lại biến mất không thấy.

Dư Tử Thanh không biết bên ngoài đã có bão tố nổi lên, hắn sống rất vui vẻ.

Loại nấm kỳ lạ có tán lớn đến cả trượng này, vốn tưởng rằng quá lớn, cuống nấm đã hóa gỗ, ăn vào sẽ như nhai gỗ. Ai ngờ hương vị lại ngoài dự đoán, ngon như nấm hương, nhưng không mềm mịn như nấm hương, cũng giống như đậu hũ khô, nhưng tinh tế hơn đậu hũ khô một chút.

Hơn nữa theo Dư Tử Thanh tiếp xúc khi xử lý nguyên liệu nấu ăn, thứ này dinh dưỡng cực kỳ cao, chất béo, protein, tinh bột, đều có đủ, chỉ là không biết thứ này rốt cuộc lớn lên như thế nào.

Theo kinh nghiệm nấu nướng thô sơ hàng ngày trong thôn, Dư Tử Thanh lấy nồi lớn, thêm đủ nước sạch, hầm lửa nhỏ trong một canh giờ, nấm cắt miếng không bị hầm nát trong nồi, ăn như thịt kho tàu chín tới, nước canh như mật, hơi dính muỗng, trong vị tươi ngon mang theo một chút vị mặn tự nhiên, ngay cả muối cũng không cần bỏ vào.

Thêm vào đó chất béo, protein, tinh bột hòa quyện vào nhau, mang đến cảm giác thỏa mãn tự nhiên, quả thực không gì sánh bằng.

Đương nhiên, ngon hay không không quan trọng, có thể ăn no bụng mới quan trọng.

Mấy tháng nay, lần đầu tiên được ăn no, loại cảm giác thỏa mãn nhu cầu cơ bản nhất này không phải ăn món ngon nào có thể so sánh được.

Bảo đảm ăn no là đặc quyền của đầu bếp, không cần phải ăn vụng.

Lúc này, Dư Tử Thanh mới hiểu, tại sao bọn họ hỏi hắn mấy lần hắn có thể làm gì.

Nghĩ đến tên xui xẻo trước đó vì quá đói, đi ăn vụng thịt trắng bị xử tử, Dư Tử Thanh sao không hiểu, ở nơi này, đầu bếp chắc chắn là công việc tốt nhất.

Lý trưởng đồng ý cho hắn làm đầu bếp đã là ưu đãi rất lớn.

Thậm chí có thể nói là ưu đãi hơi quá.

Từ lần đi chỗ thu hoạch nấm trong hang động với Nhị Ngốc gặp phải cự thú và quỷ đói, Dư Tử Thanh liền hiểu, người xuống lòng đất đào mỏ phải đối mặt với nguy hiểm lớn hơn hắn nghĩ nhiều.

Ngoài việc phải đề phòng nguy hiểm như sụt lún, còn có khả năng gặp phải các loài khác.

Đầu bếp tuyệt đối là nhóm người an toàn nhất trong thôn.

Một kẻ gầy yếu như hắn, vị Lý trưởng trông như đi đường cũng cần người dìu kia dùng một tay là có thể bóp chết hắn. Vì hắn không uy hiếp được ai, Lý trưởng mới dám không hỏi nhiều mà cho ưu đãi như thế?

Chắc chắn không phải vì điều này.

Ngược lại Dư Tử Thanh muốn làm rõ, nhưng có thể ăn no thật sự quá tuyệt, vẫn là tạm thời đừng gây chuyện.

Sau khi dọn dẹp xong trong bếp, lại giúp những người khác ăn xong, nước miếng Dư Tử Thanh đã không ngừng tiết ra, bưng hai bát canh nấm lớn, trở về hầm đất thuộc về hắn.

Lão Dương vẫn đang ngủ say, vết thương do một đao kia, nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.

“Lão Dương, dậy ăn cơm thôi.”

Một lúc lâu sau, lão Dương mới uể oải quay đầu lại, liếc mắt một cái, lập tức từ đống rơm lăn người bò dậy, lắc đầu lẩm bẩm.

“Nấm Cẩm Lam này là thứ tốt đó, chỉ có địa phương như quặng mỏ Cẩm Lam mới có thể sinh trưởng, nếu sau ba ngày mà không thu hoạch thì sẽ bị hư hỏng. Và mỗi đêm trôi qua, giá trị của chúng sẽ giảm một bậc. Hái trong ngày ta chỉ nghe nói, chưa từng thấy qua

Giải thích cho Dư Tử Thanh như thường lệ, lão Dương liền không nói gì nữa, vùi đầu vào bát gỗ, cả thịt lẫn canh, một hơi nhai sạch sẽ, trong quá trình ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

“Lão Dương, ngươi đói bụng quá lâu, bây giờ một lần ăn nhiều như vậy không sợ no bể bụng sao?” Dư Tử Thanh thật sự có chút lo lắng.

“Không sợ, bây giờ ta có bốn cái dạ dày.”

Dư Tử Thanh nhất thời không nói nên lời, không biết nên phản bác như thế nào.

Hắn nhìn bát gỗ của mình, đẩy bát gỗ về phía lão Dương.

“Nếu ngươi chưa ăn no, cũng không sợ dạ dày nổ tung, thì cứ tiếp tục ăn đi. Ăn hết ta lại đi múc thêm, làm đầu bếp ít nhất là được ăn no, hôm nay Nhị Ngốc đánh được một con cự trùng, canh nấm hẳn là còn.”

“Thôi, thân thể ta bây giờ ăn không được nhiều lắm, ngươi ăn đi.”

Dư Tử Thanh cũng không nhường nữa, hai tay nâng bát gỗ, liếm mép bát, húp canh đặc trong bát. Chỉ một ngụm canh ấm xuống bụng, cả người liền như từ trạng thái nửa sống nửa chết sống lại, hơi ấm từ bụng từ từ dâng lên, lan tỏa đến tứ chi bách hài, huyết mạch bị đông cứng mấy tháng như hoạt động trở lại.

“Tê… ha…”

Đến khi không còn cảm thấy đói nữa, vị tươi, vị mặn và vị thịt, cảm nhận về hương vị mới dần dần chiếm ưu thế.

Dư Tử Thanh nhịn xúc động ăn như hổ đói. Hắn nhai từ từ, uống canh từng ngụm nhỏ, luôn cảm nhận dạ dày còn trống nhiều không, một bát canh cứ thế mà uống hết một nén nhang, mới nuốt sạch cả bã lẫn canh.

Đặt bát gỗ xuống, Dư Tử Thanh nằm trên đống cỏ khô, cảm nhận nhiệt lượng không ngừng lan tỏa trong bụng. Một loại cảm giác thỏa mãn và vui sướng khó tả, ập đến với sức mạnh không thể cản lại, chiếm trọn tâm trí, không để lại chút kẽ hở nào.

Hai đời người, lần đầu tiên Dư Tử Thanh có cảm giác như vậy.

“Trước kia ngươi chắc chưa từng bị đói.” lão Dương cuộn hai móng dưới bụng, nằm trên đống cỏ khô, có chút tò mò nhìn Dư Tử Thanh, ánh sáng trong mắt lộ ra, như là lần đầu tiên nghiêm túc hồi tưởng lại lời Dư Tử Thanh nói.

“Đúng vậy, ta chưa từng thật sự cảm nhận được cái gì gọi là đói.” Dư Tử Thanh nằm đó, nhắm mắt lại, nhẹ giọng đáp.

Hai người rơi vào im lặng, cùng nhau hưởng thụ niềm vui sau khi ăn no uống đủ nằm dài.

Một lát sau, lão Dương ngáp một cái.

“Ở đây thì ăn nhiều một chút đi, rời khỏi đây là không ăn được nữa.

Nấm Cẩm Lam là loại thuốc bổ ôn hòa hiếm thấy, chỉ có nấm tươi mới có tác dụng, theo phân loại của Đại Càn, đây là linh dược phẩm tứ phẩm, lúc tươi không độc. Cho dù là người thể chất yếu cũng có thể yên tâm ăn, phối hợp với phương pháp dưỡng thân là tốt nhất.”

“Vậy không tươi thì có độc sao?” Dư Tử Thanh đầy mắt tò mò.

Lão Dương nâng mí mắt, có chút bất ngờ nhìn Dư Tử Thanh một cái.

“Thứ gì chẳng có độc? Khắp thiên hạ, đối với con người mà nói, vật nhìn thấy đều có độc tính, chỉ là lượng độc trong đó rất ít, có thể bỏ qua mà thôi. Cho dù là nước, uống quá nhiều cũng sẽ trúng độc.”

“Ta có thể lấy độc ra được không, hiệu quả như thế nào? Nếu có thể, ta sẽ lấy một ít để phòng thân.” Dư Tử Thanh cũng không quan tâm nhiều như vậy, hắn bây giờ chỉ nghĩ đến việc phòng thân.

Năng lực của hắn rất mạnh, ra tay là có thể phân sinh tử, nhưng thời gian chuẩn bị cũng thật sự hơi lâu quá. hắn đã tưởng tượng vô số lần cảnh mình bị kẻ địch loạn đao chém chết trước khi có thể rút kiếm, .

Lão Dương thấy thái độ kiên quyết của Dư Tử Thanh, nói thẳng không do dự nhiều.

“Nấm Cẩm Lam tươi, cạo mũ nấm một phần, rồi cạo nửa phần vỏ ở gốc cùng loại, hấp và phơi nắng theo tỷ lệ chín lần hấp chín lần phơi, sau đó nghiền thành bột. Đó chính là mê thần dược hiệu quả cực tốt, có thể làm rối loạn ngũ giác của người, uống vào là tốt nhất, hít vào kém hơn, vào thất khiếu lại kém hơn, nuốt nửa tiền là có thể làm cho một người rối loạn ngũ giác một tuần.”

Dư Tử Thanh vô cùng chấn động, nghe xong liền vội vàng bò dậy, quay người đi ra ngoài.

Nghĩ đến từng mảng lớn nấm Cẩm Lam trong không gian dưới lòng đất kia, nếu trước tiên không nghĩ cách lấy một bao tải để phòng thân thì còn là người sao.

Cái này chính là bột vôi phiên bản siêu mạnh đây mà.

Bạn đang đọc Quỷ Đạo Chi Chủ (Dịch) của Bất Phóng Tâm Du Điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babydonthurtme
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.