Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cây Sống

Phiên bản Dịch · 1650 chữ

Charles giữ lấy Bandage, rút con dao đen ở đùi dùng để mở đường đi, liên tục chém vào những cành cây đang cuốn lấy Bandage.

Những thân cành có gai nhọn sắc bén dễ dàng bị chém đứt, nhưng bên trong những nhánh cây đó lại có ruột trống rỗng.

Hai người đi vào sâu trong rừng rậm, Charles nhanh chóng tìm được một trong những người mà Bandage kể lại, hình ảnh trước mắt khiến anh chấn động.

Đây là một giống cây quả thấp kì lạ, thân cây đầy gai quấn lấy cơ thể của cậu thiếu niên, người đang hôn mê như miếng thịt khô được treo lơ lửng giữa không trung, giống như một quả đang đung đưa trên cái cây quái dị này.

Không chỉ có một “quả”, ở trên cái cây có rất nhiều “quả” to khác.

“Cứu bọn họ xuống.”

Charles nắm chặt con dao màu đen đi đến.

Cậu thiếu niên bị rơi xuống mặt đất rên rỉ đau đớn, từ từ tỉnh lại. Cậu ta nhìn Charles đang điên cuồng chém những cây khô, đầu óc có chút mơ màng.

“Anh là ai? Anh có nhìn thấy thuyền trưởng của tôi đâu không?"

Charles không có nhiều thời gian rảnh để quản nhiều như vậy, giơ dao điên cuồng chém nhánh cây, cứu tất cả mọi người, nhưng lần này nhánh cây vốn rỗng ruột lại có một thứ gì đó theo từng vết chém rơi xuống. Đó là từng đoạn xúc tu màu hồng ngắn ngủn đang giãy dụa.

“Tạch tạch tạch…”

Thân cây thấp bé bỗng nhiên nhúc nhích, tất cả mọi người đều chuyển dời ánh mắt chú ý nhìn cái cây thấp kia.

Thân cây màu đỏ từ từ gỉ nứt ra, có thứ gì đó giống vài con mắt thật từ trong cây bắn ra, lướt qua người Charles

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Charles: “Thứ này có sự sống?”

Tiếng động của cây thấp càng lớn, lớn đến mức Charles có thể nhìn thấy phần thịt vặn vẹo trong vết nứt của cây cùng nhãn cầu màu vàng nâu và sự tức giận quái dị bên trong nhãn cầu.

“Chạy đi!!”

Những người còn sống ngay lập tức di chuyển kể cả khi bọn họ không hiểu được tình hình đang xảy ra, bản năng của con người thúc giục bọn họ.

Bọn họ vừa mới chạy được mấy bước, thì đằng sau một tiếng “Bùm” thật lớn vang lên, cây thấp trực tiếp nổ tung, những sinh vật máu thịt vặn vẹo bò ra.

Chúng giống như sao biến mọc ra bộ lông màu đen, nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy những cọng lông kia chính là những xúc tu thon dài đậm hắc ám, một con mắt màu da cam mọc đầy răng nanh ở chính giữa cơ thể nó.

Con quái vật này há miệng dùng xúc tu co rút điên cuồng đuổi theo con mồi.

May mắn là Charles đã mở đường đi từ trước, khoảng cách giữa hai bên đang được kéo giãn.

“Tạch tạch tạch.”

Tất cả thân cây xung quanh đều run rẩy nứt ra. Mấy người Charles hình như đã chạm vào một cơ quan nào đó, các loại sinh vật dị dạng đang ngủ như được thức tỉnh, khiến cho người ta ghê tởm.

Bọn chúng lắc lư, phát ra những tiếng gào thét sắc bén làm cho người ta nhức đầu, biến cả hòn đảo trở thành địa ngục trần gian.

Bốn phía bị lấp đầy bởi các ánh mắt tà niệm, khiến cho mọi người cảm thấy lạnh sống lưng, chân tay cứng ngắc.

"Nhanh lên! Nhanh lên nữa!!” Charles đỡ lấy cậu thiếu niên nhanh chóng chạy thoát thân.

Mới chạy không được bao lâu, cục diện ngày càng khủng hoảng, bây giờ không chỉ có máu thịt đang phun trào ở phía sau, mà những quái thụ ngay trước mắt cũng bắt đầu chuyển động.

Vào lúc này, phía trước có hàng loạt xúc tu đang nhúc nhích tạo thành một tấm lưới lớn, bọn họ đã bị bao vây!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Charles bỗng nhớ tới thứ gì đó, trực tiếp dùng tay mò xuống thắt lưng, phát hiện một thứ cứng rắn, chính là thuốc nổ mà anh đã mang theo!

“Bùm!”

Máu me bắn tung tóe, con đường bị tắc nghẽn lại xuất hiện một lần nữa.

Thuốc nổ giúp bọn họ mở đường, nhưng thuốc nổ trên người họ càng lúc càng ít, sắc mặt của mọi người càng ngày càng khó coi.

Ngay khi trong tay Charles còn một gói thuốc nổ cuối cùng, ở nơi xa xa truyền đến tiếng sóng biển vỗ bờ, phía trước chính là lối ra!!

Tất cả mọi người đều biết điều này có nghĩa là gì, tốc độ di chuyển của họ tăng lên một chút, liều mạng bóc lột sức lực của cơ thể.

Gói thuốc nổ cuối cùng bị đốt lửa ném ra, rơi xuống nền đất cứng rắn rồi sau đó bị đất cát mềm mại thay thế. Bọn họ đã thoát ra ngoài.

Bảy người điên cuồng lao về phía thuyền gỗ ở bờ biển, theo sau họ vẫn là lũ quái vật đầy thịt.

Ánh mắt nhìn qua phía dưới, Charles liền thấy có một vệt ánh sáng vàng thấp thoáng qua, đó là bức tượng thần Futan bằng vàng bị anh ném xuống dưới đất lúc trước.

Những con quái vật kia có vẻ sợ nước biển, thoáng đụng vào một chút, sau đó liền rối rít rụt trở về.

Nhóm người đã hoàn toàn trở lại trên Lão Thử, trong lòng nhẹ nhõm buông lỏng xuống, tất cả mọi người co ro nằm trên đất, thở hổn hển như những con chó già.

Mặc dù cơ bắp toàn thân đều đang đau nhức kháng cự, Charles vẫn chịu đựng cơn đau mỏi đứng dậy, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, cần phải rời khỏi hòn đảo này.

“Máy 2 khai lò, thủy thủ nhổ neo, đại phó cầm lái! Chúng ta rời khỏi nơi quỷ quái này thôi.”

“Rõ, thưa thuyền trưởng.”

Các thành viên đoàn nhanh chóng thi hành nhiệm vụ của mình, Charles bỗng cảm thấy kinh ngạc, có chỗ nào đó không đúng.

Anh nhanh chóng chọn lọc loại bỏ ký ức, bất ngờ phát hiện tất cả thành viên đoàn đã quay trở về, anh còn có thể gọi tên của bọn họ.

Xem ra bất kể là hòn đảo này có những quái vật sửa lại trí nhớ, nhưng chỉ cần rời khỏi đảo là ký ức liền có thể khôi phục trở lại.

Chống hai tay lên thành thuyền đang xuôi theo, Charles nhìn về hòn đảo ở nơi xa xa, trong bóng tối, lũ quái vật đầy thịt trông rất mơ hồ, không thể nhìn rõ.

Bọn chúng duỗi xúc tu dài đung đưa trái phải theo tiết tấu, giống như đang cử hành một nghi thức gì đó, dưới sự tác động của bóng tối nó lộ ra sự kinh dị lạ thường.

Khi Charles đang chăm chú nhìn, ống khói của Lão Thử lại bốc lên khói đen, cả đoàn người chậm rãi rời khỏi hòn đảo kỳ quái này.

Đến giờ ăn, dưới sự giải thích của Charles, tất cả thuyền viên mới biết rõ được chuyện gì vừa xảy ra, đối với tình huống này họ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

“Chúa tôi ơi, hòn đảo chưa được khám phá hóa ra lại nguy hiểm như vậy sao? Hèn chi tỷ lệ thuyền thám hiểm bị mất tích lại cao như thế.”

“Ký ức tôi biến mất rồi lại quay trở về? Thuyền trưởng anh sẽ không gạt tôi chứ?”

Charles ho nhẹ một tiếng sau khi uống một ngụm canh, tiếng bàn luận hạ nhỏ xuống.

Charles nhìn khuôn mặt của mỗi người trong họ sau đó nói: “Mỗi người bắt đầu tự khai báo tên và chức vụ, kiểm tra ký ức lẫn nhau, xem có mâu thuẫn ở chỗ nào không.”

Cái hòn đảo quỷ dị kia khiến anh không thể khinh thường, yên lặng để thủy thủ đoàn biến mất dần, hơn nữa còn có thể sửa chữa ký ức, loại năng lực này khiến anh cảm thấy phải hết sức kiêng kỵ.

“Bandage, chức vụ… Đại phó, hỗ trợ thuyền trưởng và tổ chức các kế hoạch làm việc khác nhau..., chịu trách nhiệm biên soạn kế hoạch chất hàng, 12 ~ 24 giờ... người cầm lái."

“James, chức vụ máy 2, chịu trách nhiệm duy trì trật tự công việc bình thường của lò tuabin; đồng thời bảo dưỡng bộ phận đẩy và thiết bị bổ sung, lò hơi cũng như chất bôi trơn để làm mát và dầu nhiên liệu."

“Freyr, chức vụ đầu bếp, phụ trách chuyện ăn uống của các thuyền viên.”

“Dip, chức vụ thủy thủ trưởng, phụ trách hướng dẫn thủy thủ bảo dưỡng, sửa chữa neo, cáp, thiết bị dỡ hàng cho công việc tu bổ sửa chữa; dẫn dắt thủy thủ quét sơn, căng buồm, trên cao."

“Walter, chức vụ thủy thủ 1: Thi hành lái, chức trách trực ban khi đi thuyền và thực hiện công tác bảo trì boong tàu hàng ngày.”

“Jack, chức vụ thủy thủ 2: thực hiện căng buồm, thu cất cầu thang mạn cùng công tác các loại công nghệ boong tàu.”

"Anna, chức vụ bác sĩ trực tàu, chịu trách nhiệm điều trị bệnh và khám sức khỏe hàng ngày cho thủy thủ đoàn."

Sau khi so sánh đối chiếu trí nhớ trong đầu, không phát hiện có gì bất thường, Charles thở phào nhẹ nhõm, anh thực sự đã quá lo lắng rồi, việc này rốt cuộc cũng đã trôi qua.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.