Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bác sĩ trên thuyền - Anna

Phiên bản Dịch · 1545 chữ

"Xuyên qua năm thứ 8, ngày 2 tháng 7.

Việc khai phá hòn đảo còn khó hơn tôi dự tính, tôi vốn tưởng những nơi không có dấu chân của con người thì chỗ đó cũng chỉ có một ít loài quái vật mạnh mẽ thôi, nhưng chuyện hôm qua đã dạy cho tôi một bài học.

Sự tồn tại của hòn đảo này không chỉ là nguy hiểm bình thường, mà nó còn quỷ dị hơn so với sự tưởng tượng của con người. Tôi chưa từng nghĩ đến sự tồn tại của loại quái vật có thể sửa đổi trí nhớ của loài người.

Nhưng tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, có khó khăn nhường nào đi nữa tôi cũng phải lần nữa tìm lại được ánh mặt trời.

Cũng may trên con đường quay về nhà này, tôi không hề cô đơn ——"

Ngay khi Charles đang định đặt bút tiếp tục viết, có một bàn chân trắng nõn, nhỏ nhắn và mềm mại đạp lên lưng anh.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có làm phiền tôi trong lúc tôi đang viết nhật ký."

Charles thong thả gạt cái móng vẹt kia ra.

"Ngưng, kỳ nghỉ hè hồi tiểu học, cô giáo bắt anh viết nhật ký mỗi ngày, anh còn lấy của em ra mà chép. Bây giờ xuyên tới cái nơi rác rưởi này, anh lại bắt đầu chăm chỉ học tập hả?"

Charles quay người lại, bất lực nhìn cô gái đang nằm trên giường của mình.

Đó là Anna - bác sĩ trên thuyền. Dáng người có lồi có lõm của cô gái đang nằm nghiêng trên giường quả thật cực kỳ kích thích thị giác, lúc giơ tay nhấc chân cũng mang theo sự quyến rũ chí mạng có thể hấp dẫn hoàn toàn mọi loại đàn ông.

Nhưng mấy loại này lại không quá xa lạ với Charles: "Em lại muốn làm gì đây?"

Nghe thấy câu hỏi của Charles, nụ cười trên mặt Anna càng thêm rực rỡ. Tay phải cô khẽ kéo nhẹ khiến cho dây lụa từ từ rơi xéo xuống, còn tay trái thì trượt dọc theo bắp đùi nõn nà như ngọc của mình.

"Tới đây nào ~ Vui vẻ một chút ~ dù sao ta cũng còn nhiều thời gian mà ~~ "

Nhìn vào người bạn cũ, Charles có chút cười khổ: "Em để tôi nghỉ ngơi một chút được không, vừa mới thoát khỏi đó thôi, em chạy trên đảo lâu như vậy mà không biết mệt hả?"

Biểu cảm trên mặt Anna lập tức xệ xuống, cô dùng đuôi mắt liếc xéo Charles, mang giọng điệu u oán mà than thở: "Hồi mới vừa xuyên qua, hở ra một tí là anh lại lôi kéo tôi vào trong nhà, giờ thì sao? Bảy năm rồi nên ngứa người rồi hả? Có phải bắt đầu chê tôi rồi không? Đồ tra nam!"

Charles khẽ thở dài một hơi, chạy đến ôm cô vỗ về: "Giai Giai, thông cảm, thông cảm cho anh, làm gì có chuyện không có đất để cày, chỉ có chuyện trâu bò kiệt sức thôi."

"Hôm nay anh mà không giao nộp phần thuế nông nghiệp thì tháng này anh đừng hòng đụng đến tôi!"

Dưới sự làm phiền của Anna, ngọn đèn dầu trong phòng từ từ tắt ngúm.

Bên trong quyển nhật ký trên bàn, trang giấy theo quán tính, từ từ lật lên. Khiến cho trang nhật ký của một ngày trước lộ ra.

"Họ có bạn bè, còn tôi thì sao? Tại sao chỉ có một mình tôi xuyên qua? Tôi thực sự rất cô đơn, nếu có một người bạn đồng hành thì tốt rồi."

Sáng hôm sau, Charles vừa tỉnh, thong thả nghiêng người đến bên gối Anna, hôn nhẹ một cái lên khuôn mặt trắng nõn của cô: "Anh đi ra buồng lái."

Anna mắt cũng không thèm mở, ghét bỏ đẩy mặt của Charles ra: "Đi nhanh đi, chưa cạo râu thì đừng có hôn em, đâm đau chết đi được."

Charles hiểu ý mỉm cười, lại khẽ mổ lên mặt cô một cái rồi ngồi dậy mặc quần áo.

Khi Charles tràn đầy năng lượng đi đến buồng lái, anh nhìn thấy Bandage đang tập trung lái thuyền.

Anh dùng tay vỗ vỗ lên vai của Bandage: "Sao rồi? Có gì bất thường không?"

Sau khi "sống chết có nhau", Charles đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với Bandage, nếu không phải nhờ Bandage thoát được khỏi cái cây quái lạ kia thì có lẽ anh đã không thể kiếm ra được những người khác.

Anh ta trông có vẻ thần bí, nhưng ít nhất không có mưu đồ xấu xa gì.

"Không có..." Bandage cũng không có phản ứng gì với hành động của Charles.

"Được rồi, cậu đi ngủ đi. Ở đây để tôi lo." Charles cầm lấy bánh lái.

Bandage y như ngày thường, bình tĩnh chào Charles theo nghi thức của Futan rồi rời khỏi buồng lái.

Charles lái thuyền với tâm trạng rất tốt, mặc dù bên ngoài trời vẫn tối đen, không nhìn thấy cảnh sắc gì cả, nhưng anh cảm thấy lâu rồi mình cũng không được vui như vậy, tâm trạng cũng thoải mái lên rất nhiều.

"Đùng." Cánh cửa bị đẩy ra, Dipper miệng làu bàu bước vào với vẻ mặt đầy giận dữ.

"Thuyền trưởng! Cái gã Walter không xứng đáng ở trên thuyền! Em đề nghị nên đuổi hắn đi! Rõ ràng là phân công cho hắn trông chừng con chuột rồi, giờ lại không thấy chuột đâu nữa."

"Chỉ là một đàn chuột thôi mà, sao cậu lại đi gây lộn với anh em về chuyện này? Có lẽ nó tự chạy đi đâu rồi thôi."

Charles hơi đau đầu. Thân là thuyền trưởng, anh phải tự mình giải quyết rất nhiều mâu thuẫn giữa các thuyền viên.

"Không thể nào, em đã đi tìm khắp nơi rồi, chuột cũng đâu thể nào nhảy xuống biển được."

Cũng ngay lúc đó, gã thủy thủ Walter cũng chạy vào, kích động giải thích với Charles, con chuột tự nhiên biến mất, không liên quan gì đến gã cả.

Hai người vây quanh Charles cãi nhau loạn xạ một hồi, cuối cùng Charles phải lấy ra thù lao cho chuyến ra khơi này mới thu hút được sự chú ý của bọn họ.

Charles cứ tưởng mọi chuyện đã được giải quyết xong, nhưng sự việc không mong đợi cuối cùng vẫn xảy ra, lần này là liên quan tới người.

"Thuyền trưởng, không thấy Walter đâu cả!!"

Nghe thấy thủy thủ trưởng nói câu này, Charles đang cầm lái khẽ nhíu mày lại, thuyền viên không phải là con chuột, con tàu lớn như vậy, sao có thể mất tích không có lý do chứ.

Charles ra lệnh cho tất cả thuyền viên chia ra tìm kiếm gã thủy thủ mất tích, nhưng lật tung cả Lão Thử lên một lần cũng không tìm thấy người.

Sự vui sướng và thoải mái sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã không còn, đến 6 giờ đi ăn cơm tối, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ mờ mịt, ăn gì cũng cảm thấy không ngon.

Nhìn biểu cảm của đám thuyền viên, Charles biết, người làm thuyền trưởng như anh phải nghĩ ra kế sách để đối phó. Nếu như có cái gì đó từ dưới biển lôi gã thủy thủ xuống biển thì tốt rồi, e rằng đây mới chỉ là khởi đầu, có lẽ việc thủy thủ mất tích sẽ còn tiếp diễn.

"Bắt đầu từ bây giờ mọi người đều phải làm việc theo cặp, kể cả khi đi vệ sinh cũng vậy, hơn nữa mọi người phải tự mang theo súng phòng thân."

"Rõ, thuyền trưởng."

"Tuân lệnh, thuyền trưởng."

Vẻ mặt Charles nghiêm lại, cúi đầu ăn phần ăn của mình, lúc này có một bàn tay trắng nõn đưa tới, vỗ nhẹ lên tay anh một cái.

Giọng nữ dịu dàng vang lên bên tai anh: "Yên tâm đi, chúng ta đã có thể chịu đựng lâu như vậy rồi, lần này nhất định sẽ không có chuyện gì đâu."

Tâm trạng lo lắng của Charles thoáng thả lỏng, nở nụ cười miễn cưỡng về phía Anna đang ngồi bên cạnh mình: "Không cần an ủi anh, chỉ là việc nhỏ thôi, tạm thời em đừng có chạy lung tung, nhớ theo sát bên người anh."

"Không thành vấn đề, đến lúc đó anh đừng có chê em phiền là được." Anna dùng ngón trỏ lau lên mặt Charles, sau đó nhét ngón tay có dính vụn bánh mì vào miệng.

Charles cắn xong hai miếng mới phát hiện Anna đang chống cằm, nhìn anh chăm chú.

"Sao em không ăn?"

"Em vừa ăn vặt một tí rồi, giờ không thấy đói."

"Ở trên thuyền lấy đâu ra đồ ăn vặt cho em ăn, không phải lại đang giảm cân đấy chứ? Em đâu có mập, để bụng đói sẽ không tốt."

"Được rồi, được rồi, lo cho tốt chuyện của anh đi, đại thuyền trưởng, khi nào đói em sẽ tự kiếm đồ ăn."

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.