Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Thuyền Độc Giác Kình

Phiên bản Dịch · 1911 chữ

“Anh nói cái gì?!… Anh từng đến hòn đảo cấp 4 này á?!”

Tông giọng của tên mập đột nhiên tăng lên do bị dọa sợ, biểu tình trên mặt cũng cực kỳ thú vị.

Vẻ mặt của các thuyền trưởng khác cũng đầy khiếp sợ. Vừa nãy bọn họ còn đang cảnh cáo người mới này đừng đi lên đảo tìm cái chết, mà giờ lại nghe người ta nói là đã thăm dò xong rồi?

“Vì sao trên đảo này chỉ có cấp bậc nguy hiểm nhưng lại không có treo giải thưởng vậy?”

Charles hỏi vấn đề tiếp theo.

“Đừng chuyển sang đề tài khác! Anh đến đó khi nào thế? Trên đảo có những gì vậy!”

Charles hơi ngửa ra sau, tránh khỏi nước bọt văng tung tóe của tên mập.

“Giáo phái Futan nhờ tôi đến lấy món gì đó trên đảo. Chuyện này có vấn đề gì sao? Không phải mọi người đều khám phá hòn đảo như thế à.”

Lúc này Elizabeth cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên vì kích động,

“Charles, có thể là do anh vừa mới tới đây nên chưa biết rõ được các bước để đi khám phá những hòn đảo. Nhiệm vụ của người thám hiểm được phân chia thành nhiều loại nhỏ. đầu tiên là thăm dò đường đi, sau đó đánh giá cấp bậc nguy hiểm của dân bản xứ, cuối cùng mới là đi thăm dò và chiếm đóng hòn đảo. Trong hiệp hội, mỗi nhiệm vụ sẽ có một mức thù lao khác nhau.”

“Nhưng anh là người mới mà đã trực tiếp hoàn thành xong các bước đầu tiên, giờ chỉ cần thành công chiếm đóng hòn đảo nữa thôi! Là cả tòa đảo ấy đều sẽ thuộc về anh! Anh thực sự rất may mắn, có khả năng anh sẽ trở thành vị Tổng đốc tiếp theo!”

Thì ra là chuyện như vậy, khó trách hòn đảo trên hải đồ này không có viết thù lao. Thì ra việc thăm dò đảo được phân chia như vậy, Charles thầm nghĩ trong lòng.

“Đừng nói những điều này nữa, người mới… Charles, trên hòn đảo đó có những gì vậy? Có nguy hiểm lắm không?”

Suy nghĩ trong chốc lát, Charles quyết định nói cho bọn họ nghe thông tin về hòn đảo.

Khi nghe đến đoạn trên đảo kia không có thức ăn cũng không có nước ngọt, tất cả quái vật trên đảo đều có năng lực xóa đi ký ức của nhân loại, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ tiếc hận.

“Ài, lại là một hòn đảo chết. Tôi còn tưởng rằng có thể chứng kiến lịch sử, nhìn thấy một người lên chức Tổng đốc nhanh nhất chứ.”

“Đúng vậy, ngay cả nước ngọt cũng không có thì dù chiếm lĩnh được thì cũng vô dụng thôi.”

“Chỉ cần có một chút tài nguyên, bước tiếp theo của chúng ta đã có thể thành lập đội thuyền công chiếm.”

Trong khi mọi người đang thảo luận về chủ đề này, Charles chỉ vào hòn đảo cấp 5 ở cực Bắc xa xôi của hải đồ, nói với nữ nhân viên ghi chép bên cạnh: “Nửa tháng sau, thuyền của tôi có thể xuống biển. Tôi muốn thăm dò khai phá hòn đảo này.”

Elizabeth há miệng dường như muốn khuyên giải, nhưng cuối cùng cô vẫn không có nói ra. Cô thực sự không thể nhìn thấu thực lực của người trước mắt này. Chắc chắn anh ta không phải là người bình thường.

Chờ nhân viên ghi chép đăng ký nhiệm vụ xong, Charles nhìn xung quanh một vòng các vị thuyền trưởng đột nhiên trầm mặc kia, lên tiếng hỏi: “Xin hỏi các vị có đường tắt nào về phương diện vũ khí không?”

Cuộc thám hiểm lần trước đã dạy cho Charles một bài học, nên anh muốn nâng cao sức chiến đấu của cả con thuyền. Chỉ dựa vào súng ổ xoay thì có chút không đủ.

“Nếu chỉ là vũ khí bình thường thì hỏi bọn họ.”

Một người chỉ vào nhân viên công tác phía sau quầy rồi nói tiếp: “Hiệp hội cũng làm mấy thứ như giao dịch vũ khí. Chỉ cần giá cả thích hợp thì cái gì bọn họ cũng mang đến cho chúng ta.”

Nhân viên ghi chép ở bên cạnh rất chi kỷ nói: “Xin ngài vui lòng chờ trong chốc lát, tôi sẽ mang danh sách vũ khí đến cho ngài.”

Charles bỗng nhiên cảm thấy người sáng lập hiệp hội thật sự là một thiên tài thương nghiệp. Ngoài miệng thì nói là vì toàn nhân loại, nhưng kiếm lợi nhuận bằng cách buôn bán súng ống đạn dược mới là thật.

Rất nhanh, mấy quyển sách giới thiệu đã được đặt trước mặt Charles. Dưới các loại súng ống còn có ghi rõ giá cả viên đạn.

Sự phát triển của khoa học kỹ thuật dưới Địa Hải có chút lệch lạc. Phần lớn súng ống đều là vũ khí dùng một lần, sau một trận chiến là không thể sử dụng nữa. Những vũ khí tiên tiến hơn không biết là không có hay là vẫn chưa được công bố.

“Charles, kỳ thật mấy thứ này thoạt nhìn cũng không tồi, nhưng tác dụng không lớn lắm. Hơn nữa trên đảo có rất nhiều thứ mà viên đạn không thể đối phó được.”

Lời nói của người đàn ông làm Charles bình tĩnh trở lại. Đúng thật, trên đảo có đủ loại quỷ dị như này. Loại bạo lực đơn thuần sẽ không có tác dụng quá lớn với chúng.

Charles không cảm thấy lúc trước mình đổi súng ổ xoay trong tay thành những loại súng khác thì sẽ có kết quả khác nhau như thế nào. Vì khi lên đảo Tượng vàng, súng ống không thể ngăn cản được việc ký ức bị thay đổi.

“Vậy các anh dùng cái gì?”

Charles hỏi.

“Dùng mạng người bổ sung.”

Một giọng nói khàn khàn truyền đến, không khí nhiệt tình của mọi người bắt đầu lạnh đi vài phần.

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, sắc mặt u ám cùng với chiếc mũi chim ưng.

Thân thể gã nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào Charles với cặp con ngươi màu xám.

“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì. Muốn biết được những người như chúng tôi có bí quyết thăm dò gì. Không sai, mỗi người chúng tôi đều có năng lực khác nhau.”

Gã giơ tay lên, một ngọn lửa màu xanh chợt hiện ra trong tay gã.

“Nhưng cho dù chúng tôi có di vật, có năng lực kỳ lạ thì tỉ lệ tử vong của các nhà thám hiểm vẫn cao đến mức dọa người. Phía sau một vị tổng đốc thành công là hàng ngàn hàng vạn người ngã xuống. Lần trước anh không bị làm sao đó là do anh may mắn. Đừng trách tôi nói thật ra thế nhé. Hiện thực tàn khốc như vậy đấy.”

Nghe gã nói như thế, trong lòng Charles lại càng thêm kiên định. Địa Hải chưa bao giờ bày ra bộ mặt nhân từ với nhân loại.

Charles nói với các vị thuyền trưởng thuyền thám hiểm trước mặt: “Các vị, sau này có rảnh thì chúng ta lại tiếp tục trò chuyện, bây giờ tôi cần phải đi chuẩn bị vật tư để ra biển.”

Nhìn theo Charles bước ra cửa, nam nhân có chút nghi hoặc hỏi: “Không biết anh ta đi phía Bắc làm gì nhỉ? Sẽ không phải là thật sự đi tìm vùng đất Quang Minh chứ?”

Không ai trả lời vấn đề này của tráng hán. Trong lúc nhất thời, cả đại sảnh liền trở nên yên tĩnh.

Nửa tháng kế tiếp, Charles cũng không hề nhàn rỗi. Ngoại trừ công việc chuẩn bị vật tư, thời gian còn lại Charles đều dùng để rèn luyện thân thể và huấn luyện thương pháp.

Địa Hải tàn khốc, nhưng anh sẽ không từ bỏ tín niệm của bản thân.

Thời gian trên bờ trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt cũng đã đi qua nửa tháng.

Thuyền thám hiểm mới tinh dừng lại ở cảng, thân thuyền hình giọt nước. Pháo trên boong thuyền đen bóng phản chiếu ánh đèn, cộng thêm thân thuyền rắn chắc làm cho trong mắt Charles hiện lên một tia mê luyến.

“Cô ấy thật xinh đẹp. Đúng không mọi người?”

Trong lời nói của Charles mang theo vài phần hưng phấn và chờ mong.

“Thuyền trưởng, tên của nó là gì vậy? Không phải gọi là Lão Thử chứ?”

Dip đứng trước năm vị thủy thủ đặt câu hỏi.

Nhìn vào khẩu pháo sắt thép có đường kính 125 li trên boong trước, Charles suy tư một lát rồi nói: “Độc Giác Kình, cô ấy tên là Độc Giác Kình!”

Đặt tên cho con thuyền mới xong, Charles xoay người nhìn về phía những gương mặt mới mẻ kia, thuyền Độc Giác Kình không phải là thuyền hàng như thuyền Lão Thử, có nhiều người rời đi để làm một chiếc thuyền thám hiểm, số lượng thuyền viên ở mỗi vị trí đều đủ cả.

Một thủy thủ trưởng, bốn thủy thủ, một đại phó, một phó nhì, một máy trưởng, một máy 2, một máy 4, một đầu bếp, một giúp việc bếp núc, một thuyền trưởng. Tổng cộng có 13 thành viên thủy thủ đoàn.

Thuyền viên có già có trẻ có cao có thấp, nhưng tất cả đều là đàn ông. Trong đó có một số là người địa phương.

Trong lúc Charles bọn họ làm việc, các thuyền viên cũng mang theo tò mò mà đánh giá Charles.

Thuyền không giống như các phương tiện giao thông khác trên mặt đất. Chỉ cần ra biển thì cả con thuyền chính là một hoàn cảnh khép kín, mà thuyền trưởng chính là vua của con thuyền ấy. Anh nắm trong tay vận mệnh của tất cả mọi người, nếu một thuyền trưởng không đáng tin cậy, anh ta sẽ hại chết tất cả mọi người trên thuyền.

Khi bọn họ nhìn thấy gương mặt của Charles, lo lắng trong họ thoáng buông xuống. Tuy vị thuyền trưởng mắt đen này có chút trẻ tuổi nhưng hầu hết mọi người đều quen biết anh ta. Biết rằng đây là một thuyền trưởng dày kinh nghiệm.

“Tôi tin rằng mọi người đều biết lần này chúng ta muốn ra biển làm cái gì. Tôi cũng không cần phải lừa gạt mọi người, hiện nay tỉ lệ tử vong của thuyền thám hiểm ra khơi là một phần năm, nếu các vị muốn rời khỏi thì hiện tại rời đi vẫn còn kịp.”

Trong đám người không một ai rời đi, những người đứng ở đây đều không phải là lần đầu tiên ra biển. Bọn họ biết lần này rất nguy hiểm, nhưng cũng biết lợi ích nếu thành công thăm dò ra một hòn đảo mới mang đến.

Chỉ cần thuyền trưởng trở thành Tổng đốc của đảo mới, đám người như bọn họ có thể gà chó thăng thiên. Ra biển chính là một canh bạc cược, vậy sao không cược lớn một chút chứ?

“Rất tốt, hiện tại lên thuyền nào!”

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.