Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những Nhà Thám Hiểm

Phiên bản Dịch · 1613 chữ

“Cảm ơn, khi nào rảnh thì tôi sẽ đi.”

Charles mới dứt lời thì mặt mày đã xám xịt lại, không phải vì Elizabeth ở bên cạnh mà là ảo giác trong đầu anh lại bắt đầu rồi.

Charles bắt đầu dùng cổ tay gõ liên tục lên trán, lần sau lại nặng hơn lần trước.

Elizabeth ở bên cạnh bị hành động khác thường của anh gây chú ý, cô mở to hai mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

“Ôi nữ thần, đã bao lâu rồi anh chưa nghỉ ngơi?”

Cô lấy từ trong ngực ra một miếng gì đó có màu xanh lá như thạch trái cây đưa qua cho Charles: “Mau ăn đi, hiệu quả lắm đó.”

Charles do dự nhìn cô một lát, cuối cùng vẫn nhận lấy nuốt xuống.

Một sự mát lạnh theo cổ họng trượt xuống, tiếng nỉ non bên tai anh vẫn còn nhưng cảm giác bực bội đã biến mất.

“Cảm ơn, đây là cái gì vậy?”

Ánh mắt Charles nhìn Elizabeth thân thiện hơn lúc ban đầu.

Elizabeth cười khẽ vài tiếng, đáp: “Đừng khách sáo. Tôi cũng không biết là cái gì, chỉ biết nó có thể giảm bớt tiếng thì thầm của thần Futan. Nếu anh muốn thì có thể đến đảo Hồng Mộc lấy một ít. Nhưng đừng ăn quá nhiều vì sẽ nghiện đấy.”

Đảo Hồng Mộc… Charles lặng lẽ nhớ kỹ trong lòng tên địa danh mới này.

Người đàn ông cơ bắp lúc trước không biết từ khi nào đã đi tới phía sau hai người bọn họ, hắn ta vỗ vai Charles: “Người mới, bị ảnh hưởng bởi lời nguyền Futan nặng như vậy thì anh nên đi nghỉ ngơi đi.”

Sự đề phòng trên người Charles đã giảm đi hơn phân nửa, mặc dù không biết tại sao nhưng anh có thể cảm thấy được những người này có thiện ý với mình. Đã rất lâu rồi, anh không cảm nhận được loại thiện ý rõ ràng như thế này.

Elizabeth bên cạnh liếc mắt nhìn nhân viên công tác đang làm việc, kéo Charles đi về chiếc sô pha gần đó.

“Đi theo tôi, tôi nói cho anh biết một số điều người bình thường không biết.”

Charles đang định từ chối thì người đàn ông đã ôm lấy bả vai anh, kéo anh đi về phía trước.

“Đừng có ngại. Người xưa vẫn hay nói, muốn sống sót trên biển thì phải kết giao bạn bè nhiều hơn.”

Chờ đến khi Charles phản ứng lại thì anh đã bị ấn ngồi lên trên sô pha rồi. Bảy, tám vị thuyền trưởng ăn mặc kỳ quái tò mò đánh giá anh.

Trong ánh mắt chứa đầy sự tò mò lẫn nghi hoặc, nhưng lại không có địch ý.

Elizabeth ngồi xuống bên cạnh Charles, cơ thể mềm mại của cô trực tiếp dựa vào người Charles.

“Có phải là cảm thấy chúng tôi quá nhiệt tình hay không? Ha ha ha, trên biển đã đủ tối tăm rồi, lên bờ thì thân thiện hơn chút đi.”

Elizabeth mở miệng nói.

“Đúng là ngoài dự đoán của tôi. Thật sự là không giống với những gì tôi tìm hiểu được từ viện bảo tàng.”

Charles thả lỏng đáp lời.

Nghe thấy Charles nói thế, một gã mập mạp trợn tròn mắt, lớn tiếng hét lên.

“Trong sách nói gì về chúng tôi thế? Một đám cướp biển hợp pháp hay kẻ điên muốn tiền không muốn sống? Kẻ nào nói những điều đấy đáng bị lôi đi cho cá ăn!! Nếu sau này tôi lên làm Tổng đốc thì những kẻ nói thế đều sẽ bị cắt lưỡi!!”

Elizabeth trừng mắt liếc nhìn gã mập mạp kia một cái, cô thay đổi biểu cảm, quay lại tươi cười nói với Charles: “Nơi này có thể xem như là nơi tụ tập của những người thích thám hiểm đảo San Hô ~ về sau anh có thể đến đây trao đổi tin tức.”

Trong lòng Charles hiểu rõ, đây được xem như là cuộc gặp mặt của các thuyền trưởng.

“Giao dịch tin tức về khía cạnh nào? Thông tin về hòn đảo sao?”

“Loại nào cũng được. Đảo, tuyến đường, di vật, chỉ cần là tin tức hữu dụng đều có thể chia sẻ. Nói không chừng chuyện anh không giải quyết được nhưng người khác lại có biện pháp. Nếu có điều gì thắc mắc thì cứ nói ra, chúng tôi sẽ giúp anh giải đáp cho.”

Câu mà cô vừa nói ra thực sự rất đúng lúc, quả thực là trong lòng Charles có một vấn đề.

Suy nghĩ vài giây, Charles nói ra nghi vấn của mình: “Các vị có manh mối về vùng đất Quang Minh phương Bắc không?”

Sức mạnh của câu hỏi này còn lớn hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Charles. Âm thanh chân ghế ma sát với sàn nhà dồn dập vang lên, tất cả mọi người đều giữ khoảng cách với Charles, giống như là trên người anh có bệnh dịch gì đó vậy.

Ngay cả Elizabeth luôn dính bên cạnh anh giờ cũng đã ngồi lùi ra ở một đầu sô pha khác. Đôi mày của cô nhăn lại: “Anh không phải là người của thần giáo Thái Dương đấy chứ?”

Charles cười gượng một tiếng: “Tôi không phải, tôi không hề tín ngưỡng vào bất cứ vị thần linh nào.”

Elizabeth thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình. Cô nói: “Nói cũng đúng, nhìn anh cũng có chút không giống với những kẻ điên kia.”

Bầu không khí căng thẳng vừa rồi lập tức dịu xuống. Mọi người mồm năm miệng mười mà bắt đầu bàn tán tiếp.

“Anh làm tôi sợ đấy. Tôi không muốn tiếp xúc với những kẻ điên đó. Anh hỏi thăm vùng đất Quang Minh đó để làm cái gì?”

“Nếu anh hỏi về ca dao trong truyền thuyết kia thì tôi có nghe được một chút. Tôi hát cho anh nghe một đoạn, hòn đảo nằm nơi phương Bắc ~ có một chiếc thang đi tới Quang Minh, vĩnh hằng quang minh và… ~ cái gì nữa nhỉ? Xin lỗi nha, tôi quên mất đoạn sau hát thế nào rồi ha ha.”

“Chúng ta sao có thể biết được những thứ trong truyền thuyết kia, dẫu sao chúng ta cũng đâu phải thần.”

“Người mới, anh hài hước thật đấy.”

Trên mặt Charles có chút thất vọng. Anh vốn tưởng rằng các thuyền trưởng của đội thám hiểm có kiến thức rộng rãi sẽ biết chút manh mối gì đó. Xem ra họ ở lại địa hải này quá lâu cho nên đã coi đây quê hương chân chính của mình thành truyền thuyết xa xôi.

Trong lúc tất cả mọi người đang thảo luận, một người phụ nữ ở quầy hành bước đến, với một chồng sách trên tay.

Cô tươi cười nói: “Ngài Charles, bây giờ ngài đã đủ điều kiện trở thành một nhà thám hiểm. Dưới đây tôi sẽ giới thiệu nội dung nhiệm vụ cho anh.”

Cô mở quyển sách ra. Thì ra trong đó là những trang hải đồ chi chít chữ viết.

“Dù làm bất kỳ nhiệm vụ thăm dò nào cũng chỉ cần báo cáo với hội. Đồ ăn, nhiên liệu và các vật liệu khác đều sẽ được hội chi trả. Cấp bậc nguy hiểm khác nhau cũng sẽ có phần thưởng khác nhau.”

Charles nhận lấy tấm biểu đồ và cẩn thận quan sát.

Anh có thể nhìn thấy chính là, phần rìa ngoài đã được thăm dò. Phần khu vực tối tăm chưa thăm dò được những đường kẻ trắng chia thành nhiều mảnh nhỏ. Trên mỗi mảnh đều được đánh dấu mức thù lao.

Điều làm Charles cảm thấy ngoài ý muốn chính là trong vùng biển chưa được khám phá, các hòn đảo nhỏ lẻ tẻ đều được đánh dấu ra. Trong đó còn có hòn đảo Tượng vàng lúc trước anh đã đến cũng có ở trên đó.

Một bàn tay trắng nón từ bên cạnh vươn tới, chỉ vào trên hải vực, giọng nói gợi cảm của Elizabeth vang lên bên tai anh: “Charles, anh vừa mới tới nên tôi khuyên anh nên thăm dò hải vực mấy năm đã. Chờ khi quen thuộc rồi hãy đến khám phá quần đảo.”

Mặc dù điều cô nói không sai nhưng Charles lại không nghĩ như vậy. Anh dùng ngón tay chỉ vào đảo Tượng vàng, hỏi: “Con số này có nghĩa là gì?”

Trên hòn đảo này được đánh dấu bằng một số 4 đỏ tươi.

Người đàn ông mập mạp ở gần đó nói xen vào, đáp: “Đó là cấp bậc nguy hiểm. Cấp bậc nguy hiểm của các hòn đảo đã bị thăm dò đều là 0. Sau mỗi lần thăm dò không thấy thuyền trưởng trở về thì cấp bậc nguy hiểm lại tăng thêm 1. Loại đảo có cấp 4 như này thì mấy người mới như anh đừng nghĩ đến. Đi thăm dò vùng biển hai năm rồi hãy nói.”

Elizabeth liếc hắn một cái, cô ghé vào tai Charles nói: “Đừng để ý đến gã, tôi cảm thấy anh rất có năng lực đấy. Nhiều nhất một năm là anh có thể đi thăm dò hòn đảo này.”

“Tôi đã từng đến hòn đảo này.”

Câu trả lời nhẹ nhàng của Charles lại khiến bốn phía trong nháy mắt im lặng như tờ, mọi người đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mặt này.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.