Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ban ân hay lời nguyền

Phiên bản Dịch · 2852 chữ

Ma dược lạnh băng trượt qua yết hầu, khiến cho tê liệt một chút, sự tê liệt đánh thẳng vào linh hồn.

Bước nhảy của Klein dừng lại, tinh thần của Klein được nâng cao, cả người tựa hồ như đang lơ lửng giữa không trung, đang nhìn xuống quảng trường Phục Sinh đã bị tàn phá, nhìn xuống thành Kukva trong mớ hỗn loạn vì những tia sét giáng xuống nơi đây.

Giờ phút này, tâm tình của Klein bỗng xao động lên, chỉ cảm thấy ở bên dưới, mỗi một người đi đường tới tới lui lui đều có một sợi dây vô hình kéo đến lòng bàn tay mình, đang theo mình điều khiển, hoặc vui hoặc giận, hoặc đau xót hoặc hạnh phúc, biểu diễn đủ loại hành vi.

Những cảm giác tương tự như thế này, khoảng thời gian này Klein thường thường sẽ có, hắn cũng rõ ràng đây chính là thị lực “đạo diễn”, tất cả người tham dự vào sự việc đều bị coi là con rối, đều là diễn viên, nhằm thao túng hoặc dẫn dắt bọn họ diễn xuất một màn hí kịch long trọng.

Nắm lấy một chút cảm giác quen thuộc kia, Klein vội vàng điều chỉnh tâm tính, rút hết cảm giác của mình ra, lấy tư thái lạnh lùng thờ ơ quan sát hết thảy, không bị những cảm xúc trong hí kịch ảnh hưởng tới bản thân.

Là một “đạo diễn”, thì phải tuân theo kịch bản, tham khảo những điều xảy ra trong thực tế, phân tích sự việc một cách logic, chế tạo ra những tình huống khiến cho cảm xúc dồn nén, các sự kiện và đầu mối xuất hiện đều nằm trong sự khống chế của bản thân mình.

Tâm tính vừa ổn định, tinh thần Klein lập tức lắng đọng, chợt cảm nhận được lực lượng của ma dược ở trong người lan toả khắp nơi, giống như một tấm lưới với những sợi tơ vô cùng sắc bén.

Đột nhiên, Klein chỉ cảm thấy tinh thần thể và cả máu thịt của bản thân, bị cắt ra thành vô số phần nhỏ bé, hắn rốt cuộc khó mà chịu đựng được, phát ra tiếng kêu thảm bắt nguồn từ sâu trong linh hồn:

“không!”

Ngay sau đó, suy nghĩ của Klein cũng bị phân cắt ra, trở thành từng mảnh vỡ. những mảnh vỡ này kết hợp với những phần máu thịt khác nhau, khiến cho mỗi phần máu thịt có ý thức riêng của mình:

Trong số này, có Klein đau đớn, có Klein ngạo mạn, có Klein tàn nhẫn, có Klein dịu dàng, có Klein hài hước, và còn có cả Chu Minh Thuỵ, còn có Sherlock Moriaty, có Gehrman Sparrow và có Dwayne Dantes!

Toàn bộ linh thể của Klein, tựa hồ bị cho vào một chiếc máy trộn bê tông.

Cách đó không xa, Leonard với đôi mắt trong vô thức đã nhoè đi, đầu tiên là ôm lấy Daly Simone và đội trưởng Dunn đã biến trở về hình dáng của Klein. Chợt chú ý tới khuôn mặt, cổ, và mu bàn tay của Klein hiện tại nổi lên những mẩu thịt nhạt màu, tựa hồ mỗi mẩu thịt có linh hồn riêng, không ngừng dài ra, hoá thành những con nhuyễn trùng trong suốt. mà bên dưới lớp quần áo của Klein cũng có dấu vết nhấp nhô tương tự.

Cảnh này khiến cho Leonard Mitchell có cảm giác, trong nháy mắt, Klein sẽ vỡ vụn thành một đống nhuyễn trùng trong suốt, rồi đống nhuyễn trùng này tản ra khắp nơi!

Leonard đang muốn làm chút gì đó, đột nhiên đầu choáng váng, theo bản năng liền nhắm mắt lại, không còn dám nhìn nữa.

Những con nhuyễn trùng mọc ra từ cơ thể Klein kia, dưới ánh nắng, nhấp nháy ra từng ký hiệu thần bí lập thể trùng điệp, những ký hiệu này thông đến tầng cao hơn, vượt qua quy tắc của tầng dưới chót, trực quan biểu hiện ra các khái niệm trừu tượng của sự quỷ dị, điên cuồng, biến hoá, tri thức, lực lượng.

Trong làn gió âm lãnh ù ù, bốn phía của Klein hiện ra từng chiếc dây mảnh màu đen, bọn chúng xoắn lại với nhau, tạo thành những chiếc “xúc tu” kỳ dị.

ở trung tâm của những chiếc xúc tu nổi bật, toàn bộ tinh thần thể, tinh linh thể, aether thể đều vỡ vụn ra, dung nhập vào những con nhuyễn trùng. Klein lâm vào các cảm xúc hỗn loạn, ồn ào, mâu thuẫn, bay bổng, tựa hồ đang bay đến một nơi vô cùng cao, nơi đó có những công trình kiến trúc to lớn vặn vẹo, vây quanh những công trình kiến trúc to lớn này là vô số bóng người ảo ảnh, những bóng người ảo ảnh này hoặc là chơi nhạc cụ, hoặc là đang giảng bài, hoặc gầm rũ, hoặc là thì thầm.

ngập chìm trong vô số cảm giác, Klein bỗng cảm thấy hết thảy xung quanh bỗng trùng điệp lên, tựa hồ như biến thành linh giới, nhưng lại có người sống tại đây, có những ngôi sao lấp lãnh.

Lúc này, trong những mảnh vỡ tư duy của Klein xuất hiện những ký ức tương tự, những ký ức rất rõ ràng.

Đó là hình ảnh thiên sứ chi vương Adam nhắm mắt cầu nguyện, ra sân đầy rung động.

Đó là hình ảnh nụ cười của ‘tên hề’, trầm thấp nói ra câu: “một phát này, là cho đội trưởng”.

Đó là hình ảnh ‘khán giả’ Adam dùng đôi mắt thanh tịnh giản dị thờ ơ nhìn xem hồi kết của màn hí kịch.

Đó là hình ảnh về hình dáng của Dunn Smith, mời Daly Simone nhảy điệu kết thúc.

Những hình ảnh này lại rõ ràng như vậy, đặc biệt là ánh mắt của ‘khán giả’, ánh mắt này càng giống như là tác động đến Klein, có sức hút khiến Klein dần dần tìm về chính bản thân mình.

Ta…

Ta là ai?

Câu hỏi này, Klein đã có được đáp án ở giai đoạn ‘người không mặt’, cho nên không cần nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng khẳng định thân phận:

Một người đến từ trái đất, tái tạo cùng với mảnh vỡ ký ức của Klein.

Một người từng trải qua cuộc sống ‘kẻ gác đêm’, điều này đã ảnh hưởng sâu sắc đến ta.

Một người bảo vệ, một kẻ đáng thương.

Cảm xúc kỳ dị không phải bắt nguồn từ tinh thần thể lẫn tâm trí thể, mà được rút ra từ bên trong mảnh vỡ phân liệt, ngưng tụ thành suy nghĩ mới của Klein: lạnh lùng, bình tĩnh, thờ ơ, quan sát để suy nghĩ, có thể từ nhiều góc độ khác nhau để nhìn thấy bản chất của thế giới.

Klein hiểu được rằng, điều này có lẽ chính là thần tính. Hắn không tiến hành kháng cự mà nhờ vào đó, dùng sợi tơ màu đen xâu chuỗi từng mảnh vỡ linh thể lại với nhau, một lần nữa chậm trải trở về hoàn chỉnh.

Cho đến lúc này, hắn mới hiểu được tác dụng của nghi thức tấn thăng.

Đây chính là một dấu ấn, cũng là điểm neo. So với con đường khác, thì tinh thần thể của ‘quỷ pháp sư’ sẽ phân liệt sớm hơn, nên cần điểm neo!

Tuy nhiên, giai đoạn này vẫn chưa cần đến tín ngưỡng chống đỡ, mà ngược lại, tín ngưỡng quá lộn xộn, quá hỗn loạn, quá nhiều tình cảm cá nhân, rất dễ khiến cho kẻ danh sách 5 này bị xoá bỏ bản chất nhân tính, khiến cho họ chỉ còn lại thần tính khi ở trong trạng thái phân liệt do tấn thăng.

Một màn hí kịch hoa lệ sâu sắc, dưới con mắt chăm chú của đông đảo khán giả, đủ để trở thành điểm neo!

Mặc dù lần này rất ít khán giả, nhưng có một tồn tại đứng đầu con đường ‘khán giả’ – Adam, một khán giả có thể thay thế cho hàng ngàn hàng vạn khán giả bình thường khác, vị này thậm chí có thể ‘không tưởng’ ra vô số người xem để tạo ra hiệu quả.

Chỉnh thể cuối cùng cũng hoàn thành, vô số tri thức tuôn ra từ chỗ sâu trong linh thể nửa người nửa thần, càn quét đầu óc Klein, mang đến một sự trùng kích khó nói nên lời, đầu đều muốn nổ tung.

Tuy nhiên, Klein đã trải qua quá nhiều, dù mới có được thần tính, thì hắn cũng có thể lấy thái độ lạnh nhạt, tương đối thoải mái vượt qua giai đoạn này.

Trên mặt, trên tay, trên cổ và làn da phía dưới quần áo của Klein, nhuyễn trùng trong suốt lặn hết vào trong người hắn, Klein lại biến trở về hình dáng Klein Moretti tóc đen mắt nâu.

Nhìn thấy Daly Simone ở trong lòng mình đang dần lạnh buốt, Klein ôm lấy vị quý cô này, từng bước đi đến trước mặt Leonard, trịnh trọng khom lưng đặt nàng xuống mặt đất.

Lúc này, Daly đã không còn những chiếc vảy đen kịt cùng lông tơ trắng toát, mà khôi phục lại hình dáng vốn có, mắt nàng nhẹ nhắm lại, khoé miệng hơi nhếch lên, tựa như đang trải qua một giấc mộng ngọt ngào nhất.

Klein đứng thẳng người, nhìn vào Leonard đang mở mắt ra một lần nữa, trầm thấp nói:

“nàng đã trở về thần quốc của nữ thần, giống với đội trưởng.”

Klein vừa rồi dùng năng lực biến nàng thành con rối, cắt đứt sự dị biến của Daly, khiến nàng ra đi trong hình dáng con người, sau đó lại từ bỏ khống chế.

“ừm.” Leonard muốn gượng cười một cái, nhưng nước mắt không kìm được lại rơi xuống.

Klein nhẹ gật đầu:

“đối với nàng mà nói, kết quả này cũng không phải là quá tồi, lấy hình dáng của con người trở về trong vòng tay của thần linh, mà nơi đó, còn có những người như đội trưởng.”

Trong khi nói chuyện, Klein trong vô thức lại bằng tình cảm chân thực nâng tay phải lên, điểm bốn phát thuận chiều kim đồng hồ trước ngực.

Leonard theo bản năng cũng vẽ mặt trăng đỏ tươi, chợt ngẩn ra, biểu cảm trở nên có chút cổ quái.

Klein nhìn quanh một vòng nói:

“cậu hãy mang theo quý cô Daly trở về Đông Balam, nói rằng nàng chết bởi Ince Zangwill tập kích, cũng nói rằng bản thân cậu đã cống hiến rất nhiều trong việc giết chết Ince Zangwill.

Yên tâm, sẽ không có người điều tra cậu đâu, đương nhiên, cậu cũng có thể nhân cơ hội này rời khỏi ‘găng tay đỏ’.”

“tôi, tôi đã quen ở giáo hội.” Leonard trầm mặc nói.

Klein lấy chiếc mũ phớt tơ lụa xuống, khom lưng tạm biệt.

Hắn cầm mũ, quay người bước đi về phía xác của Ince Zangwill, lấy đi một lá bài bên trên xác chết, lá bài miêu tả một chiếc chiến xa cùng một tế ti đỏ thẫm.

(tế ti hay còn gọi là tư tế là người được giao phụ trách trông coi thực hiện các tế tự, lễ nghi, cúng tế, thờ phụng của một tôn giáo hoặc giáo phái)

Gương mặt của vị tế ti đỏ thẫm, đương nhiên chính là Russel Gustave.

Bờ môi của Leonard mấp máy một chút, bỗng nhiên mở miệng nói:

“cậu, cậu không trở về giáo hội sao?”

Klein không có quay người lại, đội lên chiếc mũ phớt tơ lụa, bước đến một cửa khác của quảng trường.

Đi được vài bước, hắn dừng lại một chút, quay lưng về phía Leonard đáp:

“không về được…”

Không về được… Leonard kinh ngạc nhìn xem bóng lưng quen thuộc ngày càng xa, dần dần biến mất.

Qua một lúc, có mấy người phi phàm bay đến quảng trường Phục Sinh. Một vị trong đó, mặc áo choàng giáo sĩ bình thường, có một mái tóc đen tú lệ, gương mặt tinh xảo.

Không ai nhận ra được tuổi của nàng, bởi vì không ai quan tâm điểm ấy, mà sẽ chỉ chú ý đôi mắt ẩn chứa vô số ngôi sao.

Vị quý cô này lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng nhìn hướng trên quảng trường, chỉ thấy hài cốt của Ince Zangwill không nhận ra hình dáng vốn có, phần đầu vỡ vụn, phía trên có một lá bài tarot.

Đó là lá bài ngôi sao.

Phía trên sương xám, Klein đặt lá bài “hồng thiên sứ’ ở phía tay trái, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.

Đối với năng lực của ‘quỷ pháp sư’, Klein đã hiểu rõ cùng nắm giữ sơ bộ:

Một mặt, Klein có thể biến thành hình dáng động vật không chênh lệch so với bản thân quá lớn, khi ở trạng thái linh thể thì không bị hạn chế độ chênh lệch này. Hắn có thể chuyển dời vết thương hoặc bệnh tật của mình hoặc của người khác cho ‘người giấy thế thân’, cũng có thể sử dụng ‘hoả diễm nhảy vọt’ đến nơi cách xa gần nghìn mét, uy lực của đạn không khí cũng đạt đến cấp độ của đạn pháo.

Mặt khác, trong vòng ba giây Klein có thể sơ bộ khống chế được ‘linh thể chi tuyến’, trong 15 giây có thể hoàn toàn chuyển hoá mục tiêu thành con rối, phạm vi điều khiển là 150m. đồng thời, có thể lợi dụng trao đổi ‘linh thể chi tuyến’, Klein có thể để cho con rối có được năng lực của chính mình, hơn nữa, trong phạm vi 1000m có thể đổi vị trí với con rối.

Căn cứ vào những điểm trên cùng với hình thái sinh vật thần thoại của bản thân là tách ra nhuyễn trùng, cùng với có thể nguỵ trang ‘linh thể chi tuyến’, Klein có thể sử dụng thế thân ở một tầm cao mới, nói cách khác, chỉ cần có bất kỳ một con rối nào còn sống thì ‘quỷ pháp sư’ cũng sẽ không bị giết chết!

Kẻ địch sẽ rất khó biết được, kẻ bị giết rốt cuộc là ‘quỷ pháp sư’ hay chỉ là con rối của hắn, hư hư thực thực, thật thật giả giả, không cách nào phán đoán được.

Sau khi xác định được trạng thái, nghỉ ngơi một lúc,Klein lập tức đi tới chỗ sâu của không gian thần bí, đi tới chỗ bậc thang ánh sáng như là muốn dẫn tới thiên quốc.

Không ngoài dự liệu của hắn, nơi đó lại lộ ra một bậc thang, bậc thang được ngưng tụ từ ánh sáng.

Lần này, Klein tin rằng, mình có thể nhờ vào sáu bậc thang tựa như thuộc về người khổng lồ này, để leo lên chỗ ngưng tụ mây xám kia.

Một bước, hai bước, ba bước… hắn đi đến bậc cuối cùng, thả người nhảy lên, giẫm lên phía trên đám mây tạo thành từ sương xám.

Hình ảnh phản chiếu trong mắt Klein chính là, một chiếc cổng ánh sáng rực rỡ nhiễm một chút màu xanh đen, cổng này được tạo thành từ tầng tầng lớp lớp quả cầu ánh sáng, mỗi một quả cầu ánh sáng được tạo thành từ từng đống nhuyễn trùng vặn vẹo cuộn lại với nhau, những nhuyễn trùng này có con trong suốt, có con bán trong suốt.

Đây chính là hình ảnh mà Klein nhìn thấy khi thông qua đôi mắt của ‘người thắng’ Enzo nhìn bản thân mình, nhưng khi đó thì vô cùng mơ hồ, tựa hồ bị thứ gì đó che đi tầm mắt.

Mặt khác, phía trên cổng ánh sáng rũ xuống từng sợi dây mảnh màu đen, bọn chúng treo từng chiếc “kén tằm” gần như hoàn toàn trong suốt.

Những kén tằm kia nhẹ nhàng rung động, bên trong là những hồn thể khác nhau, có người da đen, có người da vàng, có người da trắng, có người mặc quần jean, có người cầm điện thoại di động, có người mặc quần áo diễm lệ, có người xinh đẹp,… tất cả bọn họ đều có hơi thở của người sống, nhưng lại nhắm chặt hai mắt.

Ánh mắt của Klein đông kết lại, liền tựa hồ như đã về tới trái đất, bản thân đang đi ở trên đường với đầy đủ kiểu người.

Sau đó, Klein chú ý tới đã có ba cái “kén tằm” đã bị phá vỡ, bên trong không có vật gì, đang đong đưa theo gió.

Klein ngẩng đầu nhìn lên, im lặng mà chăm chú quan sát hết thảy.

------------------------

thế là đã xong quyển 4

đã xong mục tiêu đặt ra từ ban đầu

đã hoàn thành lời hứa với bản thân

chào tạm biệt các bạn nhé

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 214

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.