Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

phần cuối của câu chuyện

Phiên bản Dịch · 2705 chữ

Lá bùa ‘kẻ cắp vận mệnh’ vừa mới rời khỏi tay Leonard Mitchell, liền biến mất ở giữa không trung, không biết đã đi nơi nào, khiến cho vị trí của Leonard và Ince Zangwill đồng thời trở nên ảm đạm, ngay cả cơn bão tia chớp trắng bạc kia đều không thể chiếu sáng.

Giây phút này, Leonard chỉ cảm thấy bên ngoài cơ thể mình run lên, tựa hồ như đang có những tia sét xẹt qua, sinh ra cảm giác kim châm, hơi đau, lúc nào cũng có thể sẽ biến cơ thể hắn thành than.

Nhưng tiếp đó, hắn cũng không còn có cảm giác đau nhức không thể chịu đựng được nữa, tựa như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Không, đã xảy ra một chuyện, một tia sét giơ ra nanh vuốt hung hăng đánh xuống trước mặt Leonard, đánh nát mặt đất, khiến cho bùn đất cháy đen.

Cùng lúc khi Leonard sử dụng lá bùa ‘kẻ cắp vận mệnh’, Klein đã điều khiển tia sét đánh chệch vị trí của Ince Zangwill đi!

“A!” tiếng kêu thảm thiết thê lương theo đó vang lên, hắc ám nồng đậm xung quanh Ince Zangwill chưa thể triệt tiêu đi những tia sét tạo thành một cơn bão sét, mặc cho thân thể bị hút vào bên trong cơn bão sét.

Ince Zangwill đã thay thế Leonard Mitchell để nhận lấy số mệnh bị ‘bão sét’ nuốt!

ầm ầm!

sấm rền trầm thấp chợt nổ vang, rừng tia sét nhanh chóng tiêu tán, nhưng một lần bão sét trước đó vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, trong không trung lại xuất hiện từng tia sét trắng bạc, nhấc lên làn sóng mới.

ầm ầm! ầm ầm! ầm ầm!

lôi thần gầm thét liên tiếp vang lên, tần suất tia sét rơi xuống lại khôi phục như bình thường, hơn nữa càng không có khoảng thời gian nghỉ nào, đến mức vị trí của Ince Zangwill dù có tầng tầng hắc ám trào ra ngoài, cũng không thể trung hoà được toàn bộ tia sét trắng bạc.

sau vài cơn bão sét đi qua, ánh sáng chói mắt rốt cuộc cũng ảm đạm xuống, từng tia điện nhỏ bé tản ra bốn phía rồi tiêu tan.

Ince Zangwill vẫn đứng ở đó như cũ, không có gục xuống.

Tuy nhiên, phần đầu của gã, phần đầu có một con mắt đen nhánh, chùm sáng huyết hồng cùng ký hiệu thần bí, đã nứt ra vài vết nứt, trong vết nứt là dấu vết máu thịt cháy đen, một chút chất lỏng màu xám trắng tràn ra.

Phần sườn của gã cùng bốn cái “chân” bên hông cũng đã triệt để cháy đen, cuộn mình lên, tựa hồ chỉ cần một cái chạm nhẹ liền sẽ rơi xuống.

Phía bên trên quái vật, không còn nhìn ra dáng vẻ của lông vũ, ngay cả tầng tầng mạch máu quấn ở bên ngoài đều nát bấy thành than, rải đầy đất, chất thành đống cao bằng cơ thể.

Nhưng rơi vào tình trạng như vậy mà Ince Zangwill vẫn chưa chết, sinh vật đạt được thần tính có được sinh mệnh lực mà người thường không thể tưởng tượng được!

Trong con mắt của Ince Zangwill, chùm sáng huyết hồng càng thêm nồng đậm, hơi thở của sự bạo ngược điên cuồng không yếu bớt chút nào, trong lòng gã chất chứa đầy cảm xúc hối hận cùng muốn bùng nổ.

Gã hận từ ban đầu, chính mình chỉ lo chạy trốn, mà không phải đánh giết kẻ địch ở đây. Khi ấy, nếu như gã không e ngại điều gì mà sử dụng toàn bộ năng lực mình có, thể hiện ra sự đáng sợ của một bán thần, thì chắc chắn trong rừng tia sét vừa rồi có thể giết chết Daly Simone cùng Leonard Mitchell, không đến mức bị hai kẻ phi phàm danh sách trung làm cho chật vật như thế.

“chết tiệt, chết tiệt!” Ince Zangwill phát ra tiếng gào thét, vứt chiếc bút lông chim 0-08 đã ảm đạm xuống, bốn cái “chân” còn lại thì vừa chống vừa nhào về phía Leonard Mitchell.

Leonard vừa muốn hành động, thân thể bỗng nhiên cảm nhận được từng tia lạnh buốt, tựa hồ bị vô số những sợi tóc dài nhỏ từ trong bóng tối, từ trong giấc mộng quấn quanh thân thể, cũng không thể động đậy chút nào.

ầm ầm!

một tia chớp bổ xuống, đánh vào trên thân Ince Zangwill, nhưng cả người gã chỉ là lung lay một cái, lại rơi xuống mấy khối thịt cháy đen, nhưng gã không dừng chuyện tập kích Leonard lại, mà chỉ lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

trải qua một lần tập kích này, gã đã vô cùng khẳng định rằng, kẻ trốn ở phía sau màn bổ sét đánh xuống đã tiếp cận giới hạn của sức chịu đựng, không còn cách nào sử dụng năng lực cấp bán thần nữa!

mà Leonard Mitchell đang bị vô số sợi tóc quấn chặt lấy, thì suy nghĩ bỗng nhiên tĩnh lặng lại, tựa hồ như chẳng còn muốn chống cự nữa, liền cứ như vậy ngủ say trong đêm tối.

Leonard không cách nào cử động, khẽ cắn răng, khôi phục lại suy nghĩ trong phút chốc, khiến cho quyển sách trong suốt trước người vang lên tiếng ngâm xướng phiêu miểu thêm một lần nữa:

“ta đi tới, ta nhìn thấy, ta ghi chép!”

Tiếng gió ù ù chợt vang vọng, một vòi rồng khủng bố gào thét lao về phía Ince Zangwill đang nhào tới bên này.

Vòi rồng xét đứt từng sợi tóc màu đen hư ảo đang cuốn chặt lấy Leonard, Leonard theo đó đạt được tự do.

Bịch!

Ince Zangwill bị quẳng lên không, rơi ầm ầm trên mặt đất, trên thân xuất hiện nhiều hơn những vết nứt sâu hoắm, chảy ra dòng máu tái nhợt.

Gã lại mất thêm một cái “chân” nhưng vẫn không chết, lại “đứng” lên, ánh mắt chằm chằm ‘nhà thơ’ không dám mở mắt ở đối diện.

Cơ hồ không có chút điềm báo trước nào, Leonard bỗng nhiên trượt chân, ngã lăn lóc trên mặt đất, muốn đứng lên lại không cách nào giữ thăng bằng được, ngay cả việc chế tạo ra cuồng phong để cuốn bản thân lên cũng thất bại.

“chết tiệt! lúc đầu ở thành phố Tingen, ta nên giết luôn cả ngươi khi ngươi vẫn còn đang hôn mê!” Ince Zangwill nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa nói, “người phụ nữ kia sắp chết, ngươi cũng như vậy!”

Gã vừa mắng chửi, vừa khập khiễng bước tới vị trí của Leonard, tựa hồ như không thể di chuyển nhanh chóng được nữa, biểu cảm dữ tợn dị thường:

“đội trưởng của các người đáng ghét bao nhiêu, thì đồng đội của hắn ta như các người càng đáng ghét bấy nhiêu!

Sau khi giết ngươi, ta sẽ rời khỏi nơi này, quay trở về Tingen, lật tung mộ của bọn chúng lên!”

Bên trong tiếng chửi rủa, Ince Zangwill mang theo hơi thở của tử vong hắc ám tuôn ra từ trong người, bao phủ Leonard Mitchell cách đó không xa.

Leonard cảm nhận được vận rủi quấn thân, nhưng lại bất lực, ngay cả mở to mắt cũng không dám.

Đoàng!

Bỗng vang lên một tiếng súng, một viên đạn vàng nhạt bắn vào hắc ám tràn ngập ý vị tử vong, mang theo ánh sáng rực cháy, trung hoà điểm dị thường ở nơi đó.

Xoẹt! từng lá bài Tarot bay tới, cắm ở những nơi khác nhau trên mặt đất.

Một trong những lá bài kia cắm ở trước mặt Leonard, nó chợt bốc lên sóng lửa đỏ thẫm.

Bên trong sóng lửa, một bóng dáng đội mũ phớt tơ lụa nửa cao, mặc vest đen, cầm một chiếc súng lục nòng dài đi ra. người này tóc đen mắt nâu, đường nét tương đối sâu, vẻ trí thức nặng, chính là Klein Moretti.

Trong tình trạng không có cách nào khống chế ‘hải thần quyền trượng’, Klein đã quả quyết trở lại thế giới thực, mang theo ‘chuông tang’ lên đài!

“ngươi, quả nhiên là ngươi! Ngươi quả nhiên là vẫn còn sống! cùng chết với chúng đi!” Ince Zangwill khôi phục lại một chút tốc độ, lượn lờ xung quanh Klein, muốn mạnh mẽ kéo Klein vào giấc mộng.

Vừa rồi là do gã đang giả bộ!

Nhưng Klein không bị chút ảnh hưởng nào, không có dấu hiệu nào cho thấy sắp tiến vào ngủ say, nâng tay phải lên, như có dự cảm bóp cò súng.

Đoàng!

Ince Zangwill bị một lực cường đại đánh vào, hất tung xuống đất, những vết nứt trên đầu càng toác ra.

“một phát vừa rồi là thay quý cô Daly.” Klein trầm giọng mở miệng, búng tay, mượn nhờ năng lực ‘hoả diễm nhảy vọt’, hiện ra cạnh một bên Ince Zangwill.

Con mắt của Ince Zangwill trợn lớn, vừa nhanh chóng muốn kéo dài khoảng cách, vừa muốn vận rủi tràn ra ảnh hưởng kẻ địch, nhưng mà lại không có chút tác dụng nào.

“một phát này là thay cho Leonard.”

Tất cả những lá bài tarot bùng cháy, giống như là pháo hoa nở rộ, Klein bỗng hiện ra sau lưng Ince Zangwill, bật chốt, chỉ bằng trực giác bóp cò súng.

Đoàng!

Chân trái Ince Zangwill toác ra một đoá hoa máu tái nhợt, cái chân trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Klein chợt dừng tay, suýt nữa không thể giữ vững thăng bằng.

Klein mượn nhờ đốt lên lá bài tarot, liên tục sử dụng ‘hoả diễm nhảy vọt’, để cho bản thân không bị rơi vào ảnh hưởng của những “sợi tóc” màu đen kia.

“một phát này là cho Mergoce.”

“một phát này là của vị người trông coi nội bộ kia.”

“một phát này là cho công ty bảo an Blackthorn bị phá huỷ.”

“một phát này là của tất cả ‘kẻ gác đêm’.”

“một phát này là của chính ta.”

Trong tiếng súng nổ đoàng đoàng, Klein liên tục bóp cò, viên đạn săn ma phát xạ ánh bạc chặt đứt một cái chân khác của Ince Zangwill, xuyên thủng trán gã, khiến cho âm thanh gào thét của gã ngày càng thấp dần, khiến gã dần dần gục xuống mặt đất.

Cuối cùng, Klein hiện ra trước mặt Ince Zangwill, dí nòng súng ‘chuông tang’ vào mặt của Ince Zangwill.

Ngay lúc này, đầu Ince Zangwill cũng nhanh chóng nứt ra, những hoa văn kỳ dị thần bí lộ ra, chế tạo ra đả kích cường liệt.

Gã vẫn còn có năng lực phản kháng!

Gã đang chờ đợi kẻ địch đến gần, dùng bản thân sinh vật thần thoại để xoay chuyển cục diện!

Tuy nhiên, Klein dùng đôi con ngươi màu nâu nhìn gã như vậy, nhưng lại tựa hồ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Klein dồn sức vào cánh tay đang cầm súng sau đó bóp cò.

Đoàng!

Cái đầu của Ince Zangwill triệt để nổ ra, giống như là một quả dưa hấu bị hỏng, mảnh sọ cùng óc và máu vẩy khắp nơi.

“chuông tang” vang lên cho gã.

Klein nâng tay trái lên, xoa xoa đôi mắt, ấn ấn để hai con ngươi trở về vị trí cũ.

Trong đôi mắt màu nâu của Klein là một mảnh sương mù, khoé miệng có chút vểnh lên, nói với cái xác của Ince Zangwill:

“một phát này, là của đội trưởng.”

Klein không để cho Ince Zangwill có cơ hội trăng trối cuối cùng, cũng không muốn biết Ince Zangwill đã trải qua những đau khổ gì.

Ngay sau đó Klein lấy từ trong túi áo ra một lá bài tarot, ném vào cái xác của Ince Zangwill.

Đây là một lá bài “ngôi sao” ngược vị trí.

Lúc này, một bóng hình xuất hiện ở cách đó không xa, khom lưng nhặt lên chiếc bút lông chim đã ảm đạm kia.

Bóng hình này mặc chiếc áo trắng giản dị, chòm râu vàng nhạt che khuất nửa khuôn mặt dưới, trước ngực đeo một chiếc dây chuyền có mặt hình chữ thập, giống như một vị linh mục bình thường nhất, đây chính là thiên sứ chi vương Adam!

Adam nhìn về phía Klein, ấm áp cười nói:

“thật đáng tiếc, không thể cắt tiết con rắn kia.”

Vị thiên sứ chi vương này quan sát chiếc bút lông chim trong tay, lại nhìn lá bài tarot kia, mỉm cười bổ sung một câu:

“những món quà mà vận mệnh ban tặng cho, đều sớm đã được âm thầm định giá, không phải sao?” (danh ngôn của tác giả người áo tên là Stefan Zweig)

Nói xong, vị này xoay người qua, từng bước một biến mất ở trên quảng trường tàn phá, để lại một câu ngâm xướng:

“dưới con mắt của ‘khán giả’, Klein Moretti hoàn thành một màn hí kịch hoa lệ, đạo diễn một trận mưu sát thần kỳ, hắn nhờ vào đó tiêu hoá hết ma dược, cũng còn thừa lực lượng sau trận hí kịch này để tấn thăng danh sách.”

Klein không có đi cảm nhận sự tiêu hoá ma dược ‘bí ngẫu đại sư’ và những cảm giác sau khi tiêu hoá ma dược, mà sử dụng ‘hoả diễm nhảy vọt’ đi tới trước người Daly Simone.

Vị quý cô này đã tiếp cận với sự hoàn toàn mất khống chế, nàng mơ hồ nói:

“ta không muốn… biến thành quái vật…”

“được…” Klein với đôi mắt bi thương nhìn nàng, nhanh chóng tự hỏi có biện pháp nào có thể cứu vớt một người mất khống chế.

Klein đã từng suy nghĩ qua để nàng tụng niệm tôn danh của ‘Kẻ Khờ’, kéo linh thể của nàng lên phía trên sương xám. Tuy nhiên dưới tình hình thân thể đã biến dị, thì giải pháp này tựa hồ không có tác dụng gì, trừ phi Daly lựa chọn ở hẳn lại nơi đó. Chiếc nhẫn ‘hoa máu’ cũng tương tự không thể giải quyết vấn đề này.

Daly khó khăn nở nụ cười, đối kháng với bên ngoài làn da không ngừng mọc ra lông tơ màu trắng cùng những chiếc vảy đen kịt, nói:

“hoá ra là cậu…

Trước kia không phải là cậu từng hỏi tôi, vì sao không chủ động thổ lộ với Dunn, đẩy hắn lên giường sao?”

Nàng hít vào một hơi, chua xót cười nói:

“trước kia, cuộc sống của ta quá phóng túng, mà Dunn, hắn là một người bảo thủ, ta, ta rất tự ti.”

Nàng đã sắp khống chế không nổi, sắp biến thành quái vật.

Lúc này, nàng nghe thấy Klein Moretti đáp lại:

“đội trưởng thực ra cũng rất thích cô, nhưng cô quá trẻ lại quá ưu tú, ngài ấy cũng rất tự ti.”

Daly cười cười, chợt trong tầm mắt mông lung của nàng nhìn thấy một bóng hình đàn ông mặc áo khoác màu đen, mép tóc tương đối cao với đôi mắt xám sâu thẳm. nàng trông thấy đối phương lấy tay ấn ngực, khom lưng vươn tay, mời nàng khiêu vũ.

Nàng giơ tay mình ra, suy nghĩ của nàng theo đó trở nên đọng lại.

Người đàn ông mặc áo khoác đen với đôi mắt xám kéo Daly, sự dị biến trên người nàng đang dần rút lui, tại trong tầm mắt của Leonard, trong sân rộng dưới hoàn cảnh hoang tàn đổ nát, nhảy một vũ đạo nhẹ nhàng.

Từng loại nguyên liệu bay ra, có dây nho màu vàng, có mặt nạ cao su tương đối xấu xí,… những vật này dưới sự dẫn dắt của linh tính, dần dần hoà tan rồi kết hợp với nhau, rót vào một chai kim loại.

Trong điệu nhảy mỹ diệu, Daly nhẹ nhàng tựa vào phía trước, tựa vào trong lòng Dunn.

Klein nắm chặt bình ma dược, đưa nó lại gần miệng, uống một hơi cạn sạch.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Chi Chủ - Quyển 4 của Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi janatz26
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.