Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức tỉnh - Phát hiện

2900 chữ

Chương 5: Thức tỉnh – phát hiện

Ngày 31 tháng 7 năm 1986

Trong căn phòng xếp dưới gầm cầu thang ở nhà số 4 đường Privet Drive, có một đứa bé đang ngủ không hề an ổn. Đứa bé ấy nhìn qua có ngũ quan khá xinh đẹp, nhưng có mái tóc đen rối bù xù, hơn nữa trên trán có một vết sẹo hình tia chớp. Đứa bé này có cuộc sống không hề tốt đẹp, đầy mình có nhiều vết thương chằn chịt từ lớn đến nhỏ, người thì gầy nhưng lại mặc một bộ đồ to quá cỡ. Căn phòng vô cùng chật hẹp, các đồ vật chất chồng đầy bụi. Đứa bé cuộn người lại, chống chịu đau đớn xung quanh người mà ngủ với một tư thế của một đứa trẻ hay bị ức hiếp. Đối với người thường khi nhìn mặt cậu bé chắc chắn sẽ nghĩ cậu là một đứa bé bình thường như bao đứa trẻ khác. Nhưng đối với cả thế giới pháp thuật chỉ cần liếc mắt sẽ lập tức nhận ra cậu là cứu thể chủ, đứa bé vẫn sống Harry Potter.

Cậu bé mơ một giấc mơ không hề tốt đẹp, nếu không muốn nói là ác mộng. Trong giấc mơ này, cậu chỉ có hai ba tuổi, là lúc mới hiểu chuyện. Mỗi ngày đều có một người phụ nữ đem chai gì đó đưa cho cậu, bắt cậu uống nó, nếu cậu không uống thì bà ta sẽ cậy miệng mà đổ vào. Xong rồi nhìn cậu quằn quại trên sàn mà cười, hưỡng thụ nỗi đau của cậu, tiếng hét của cậu. Nếu không bắt cậu uống thì sẽ dùng cậu để tập nghiệm những cái năng lực lạ của bà, cứ mỗi lần những chùm tia sáng của bà bắn trúng người cậu đều làm cho cậu đau cả người, đau cả thể xác lẫn linh hồn, có khi máu chảy ồ ạt mà bà ta vẫn không quan tâm. Chỉ đến khi cậu thoi thóp có thể chết bất cứ lúc nào bà ta mới tha cho cậu, mới bắt đầu chữa trị cho cậu, rồi lại tiếp tục hành hạ cậu hằng ngày hằng giờ. Mỗi lần như vậy cậu đều năn nỉ bà ta “tha… tha cho… con …đi… mẹ… con… chịu… không… nỗi…”, nhưng khi nghe bà ta sẽ hành hạ cậu nhiều hơn “MẸ? Đồ con hoang, đồ phế vật, ta không phải mẹ ngươi, ngươi không xứng làm con ta, ngươi chỉ là con của một con đỉ dám bén mảng nhúng chàm chồng ta. Thật đáng tiếc mẹ ngươi chết khi sinh ra ngươi, không thì ta có thêm vật thí nghiệm rồi…” Dần dần cậu cũng không năn nỉ nữa, cậu chịu đựng, vì cậu biết bà ta càng nghe cậu la lại càng khoái hành hạ cậu.

Trong cuộc sống như thế cậu vẫn có thể tìm trò tiêu khiển. Mỗi lần bà ta làm việc, cậu có thể lén mà trộm những quyển sách để đọc. Từ đó cậu cũng biết những thứ màu sắc trên tay lúc bà ta phóng ra là pháp thuật, còn những thứ bà ta cho cậu uống là độc dược. Cậu cũng lén học pháp thuật trong sách, tuy không được nhiều nhưng cậu vẫn nhớ hết những gì cậu đọc. Tuy nhiên cậu vẫn chưa đọc được hết chồng sách của mụ thì cậu đã gặp chuyện trước.

Năm cậu năm tuổi, cậu nghe được gia tộc của mụ vì bắt cóc con trai của Salazar Slytherin nên bị hủy diệt, ngoài trừ mụ không còn ai sống sót, cả gia cũng mất. Mụ càng ngày càng hung ác hơn nữa, độc mụ cho cậu uống cũng ngày càng độc hơn. Nếu không thì da thịt thối rửa thì tim như có hàng ngàn con dao đâm vào, cũng có lúc là linh hồn như có hàng ngàn người xé ra chà đạp… Những ngày như thế cậu sống không bằng chết. Cho đến ngày mà bà ta điều chế được loại thuốc mà bà ta mong muốn rồi cho cậu uống, cậu đau đớn khắp cả người, như có nhiều con vật báu xé cơ thể cậu, bóp nát con tim cậu, linh hồn như tách ra làm nhiều mảnh. Mụ ta cười to trước cơn đau của cậu, trong lúc chịu đựng câu nghe mụ ta nói “Ta phải cho Salazar Slytherin uống thuốc này, hưởng thụ cơn đau từ thể xác tới tâm hồn, cho hắn sống mà nhìn sinh mệnh lực của mình từ từ trôi đi. Hahaha. Ta chỉ cần lừa hắn uống nữa thôi…” Mụ đắc chí ra khỏi phòng, bỏ cậu đang lăn lộn dưới đất. Mụ nói với những người đi theo mụ, “tên phế vật đó không sống được bao lâu nữa đâu, nó không có máu và ma lực của bạch phù thủy dẫn đường giải độc. Phế vật đó nên chết từ năm năm trước kìa, chết chung với con đỉ đó, các ngươi không cần lo cho nó, chúng ta đi.”

Cô đơn, đau đớn cùng với nỗi hận thù bốc cháy lên, cậu phải sống, sống để tìm người giúp đỡ, sống để nói cho ngài Slytherin biết kế hoạch của mụ, cậu phải trả thù mụ. Cảm ơn mụ không biết cậu lén học pháp thuật, hơn nữa cậu có hắc ma pháp bẩm sinh nên có thể tạm thời lấn áp kịch độc đó, cậu nhanh chóng chạy ra ngoài tìm người nói ra, không thì kế hoạch của mụ sẽ thành công. Cậu chạy ra ngoài mặc kệ toàn thân đau đớn, cậu cần nhanh chóng tìm thấy ngài Slytherin, phải cho ngài ấy biết… Vì mãi chạy, lại đau đớn đến nhìn không rõ đường đi, cậu đã đâm vào một người. Vốn xin lỗi nhưng cậu bỗng thấy áp suất bạch pháp thuật từ người này, tuy áp suất rất mạnh nhưng cậu cảm nhận được sự thuần khiết của pháp thuật, người này chẳng lẻ là Godric Gryffindor, tộc trưởng gia tộc Gryffindor, bạn tốt của ngài Salazar Slytherin. Cậu mệt mỏi quá, cậu không còn thời gian để kiểm tra nữa, mong đây chính là người đó “cứu…cứu Salazar…Slytherin…”

Câu nói của tôi làm dừng áp suất pháp thuật khủng khiếp của người đàn ông đó. Hắn ta cuối xuống hỏi “Ngươi nói cái gì, Salazar bị làm sao?”. Haha cuối cùng cậu kiếm đúng người rồi “Ngài Gryffindor… Ngài Sly… therin… cẩn thận… dộc dược… trả thù… gia… tộc… bị… phá… hủy…” Cậu ngã xuống, vốn nghĩ rơi xuống đất thì lại chạm vào cái ôm của một ai đó, cậu không mở mắt ra nỗi nữa…

Khi cậu tỉnh lại, bắt gặp một người đàn ông, ông ấy nói mình là Salazar Slytherin, là ba của cậu, Herakles Slytherin. Nhưng cậu cảm thấy ông không phải ba ruột cậu, cho dù cậu không còn kí ức, cậu vẫn có thể cảm nhận được cậu chưa từng tiếp xúc với người đàn ông này. Tuy cậu có thể cảm nhận được tình yêu của ông, cũng như bạn bè và con trai ông, cậu vẫn cảm thấy trống trải. Ông ấy cũng đã nhận ra và nói với cậu rằng cậu chỉ cần hưởng thụ cuộc sống bây giờ là được, không cần suy nghĩ nhiều. Cậu cười nụ cười đầu tiên trong lòng từ khi tỉnh lại, xóa bỏ sự buồn bã nơi đáy mắt. Cậu bắt đầu hưởng thụ sự ấm áp của ba và mọi người đem lại, nhưng chưa được nữa năm thì chú Godric đã lôi ba ba đi mạo hiểm, lại chưa được một năm thì ba ba hai người trở về, xác định bạn đời đồng thời ba ba lại mang bầu. Chú Godric đáng ghét dám làm ba cậu mang bầu. Cậu phẫn hận, nhưng nếu ba có con thì cậu có em a. Cậu bắt đầu cười, ngây ngô chờ đợi đứa em ra đời.

Rồi đứa bé ra đời, là một cậu bé trai được đặt tên Samuel Slytherin. Sau khi thằng bé biết nói thì cậu bắt đầu lo cho thằng bé nhiều hơn giúp ba ba. Từ lúc ấy đến khi lớn cả hai người đều luôn bên nhau, gần nhau đến mức cậu yêu luôn em trai của mình, cũng biết em ấy yêu mình. Nhưng cậu không nhận được, em ấy cần quên cậu đi mà tìm kiếm tình yêu mới. Cậu cứ nhìn em ấy, bảo vệ em ấy. Nhưng cuối cùng em ấy cũng bị tấn công sắp mất mạng, cậu dùng khế ước trong sách của gia tộc Potter mà kí kết, sau đó cậu cùng em trai thừa nhận tình cảm, kí kết khế ước hôn nhân, rồi cả hai cùng tử vong…

“AA!!!!!!!!!!” Cậu bé bật dậy, đôi mắt xanh lá mở ra. Đôi mắt vốn đang mơ màng lại bị sắc bén thay thế, cậu bé biến ra một chiếc gương, lại làm căn phòng sáng lên. Nhìn vào gương cậu thấy ảnh của mình, một cậu bé gầy gò chỉ ba bốn tuổi, nhìn vào sẽ không ai nghĩ rằng cậu đã sáu tuổi đâu. Cậu lại đánh giá chung quanh căn phòng, còn thua căn phòng cho người ở sống nữa. Xem ra cậu bị bóc lột nghiêm trọng a. ‘Không ngờ mình lấy lại kí ức rồi, vậy cả mình và Samuel đều đã đáp ứng được yêu cầu khế ước, mình phải mau chóng tìm ra Samuel, cũng phải hoàn thành điều kiện của khế ước nữa.’ Cậu bé bây giờ không còn là cậu bé vàng nữa, cậu lại có thêm thân phận mới – Herakles Slytherin, con trai nuôi của Salazar Slytherin. Có vẻ cậu nên ngủ một giấc để tiếp nạp trí nhớ của kiếp này.

**** Ta là phân cách tuyến ****

Khi bà Dursley như mọi hôm tiến đến căn phong xếp để kêu đứa cháu trai mà bà kêu quái vật ra thì bên trong Harry đã mở bừng mắt ngồi dậy. ‘Có người đến’ Harry nghĩ. Quả nhiên chưa được năm giây sau đã có tiến đập cửa kèm tiếng nói “Dậy, dậy ngay.” “Vâng, ra liền” Cậu đáp lời. Người gọi là Petunia Dursley, một Muggle, a không, bà ấy là dì của mình, phải lịch sự nào. Mình là Harry Potter, tuy mình vẫn là Herakles Slytherin nhưng đó là kiếp trước của mình, môi trường mới cần có cuộc sống mới.

Lúc này lại có người đến “Nhóc con, ra đây gấp cho ta…” Người nói và Vernon Dursley, chồng của Petunia, cũng là dượng của cậu. ‘Có vẻ mình phải giải quyết cặp vợ chồng này trước’

Cậu bắt đầu ra khỏi phòng, vào bếp, nơi mà dượng dì cậu đang chờ đợi cậu hầu hạ. ‘Hừ’ cậu cười lạnh trong lòng, nhưng vẫn duy trì lễ nghi mà hỏi “Thưa dì, dượng, con có chuyện muốn hỏi?”

“Chuyện gì, nhóc, hỏi nhanh rồi đi làm đồ ăn sáng cho ta.” Dượng Vernon cáu gắt nạt.

“Dạ không có gì, chỉ là thân thế của con…” Cậu chưa kịp nói xong thì đã bị dượng nạt “Nhóc, ta nói biết bao nhiêu lần rồi, cha mẹ ngươi chết trong tai nạn xe cộ, chỉ có ngươi sống mà ăn bám vào nhà của ta. Sao cha mẹ quái vật của mày không dẫn mày đi luôn mà để cái của nợ như mày tiêu tốn tiền bạc nhà tao? Mau, nhanh chóng đi nấu thức ăn sáng cho tao, trước khi con trai cục cưng của tao dạy mày phải nấu xong, nếu không…”

“Nếu không thì sao ạ?” Cậu nở nụ cười vô tội.

“Ngươi muốn…” Vốn dĩ muốn đứng dậy nhưng Vernon phát hiện mình không đứng dậy được, hắn hét lên “Ngươi làm cái gì, sao ngươi…” Tiếng nói bị cắt đứt, miệng Vernon vẫn mở nhưng không có tiếng nói gì phát ra. Petunia thấy thế vội la “Ngươi đã làm gì…” nhưng chưa kịp nói xong bà phát hiện có thứ gì đó lôi kéo ép buộc bà ngồi trên cái ghế gần nhất, toàn thân không cử động được. Bà hoảng sợ nhìn đứa bé trước mặt “Quái vật” Bà nói.

“Tôi không tin bà không biết Potter là thế gia nỗi tiếng trong giới phù thủy” Cậu nói, phát hiện sự ngạc nhiên trong mắt của Petunia thì nói tiếp “Con nghĩ đâu có sai, sao dì phải dấu con chứ, thật đáng tiếc, nếu dì và dượng chịu nói ra thì đâu có bị trói như vậy, hơn nữa dượng còn bị mất tiếng nữa.” Khi thấy người dì của cậu định nói gì thêm thì cậu nói tiếp “Bây giờ con không cần nghe dì nói gì đâu, con chỉ cần mượn kí ức của dì một chút là được rồi” Petunia chưa kịp định câu nói thì bỗng có thứ gì đó dọc theo trí nhớ của bà. Bà thấy được mình và Lily từ nhỏ đến lớn, những lúc chị em bên nhau, những lúc bà vô cớ gây sự với Lily. Rồi Lily hạ chú với bà, bỏ nhà đi. Khi bà nghe tin Lily qua đời, rồi những năm chăm sóc đứa cháu của mình đến bây giờ.

Khi bà lấy lại sức nhìn, bà thấy đứa cháu trai, người mà hằng ngày bà gọi là quái vật đang từ tốn lau nước mắt cho bà trên cái nhìn căm thù của người chồng. “Dì đâu cần phải khóc đâu, không khéo con lại nghĩ nó giả tạo nữa.” Cháu bà nói thế “Dì khiến con ác tâm, hồi nãy dì kêu con là quái vật, nhưng con thấy dì còn quái vật hơn con nữa a. Dì biết không, con nghĩ rằng tuy dì không thương con nhưng dì là một người rất yêu gia đình mình, dì có thể bỏ con ở cô nhi viện nhưng lại giữ lại và nuôi nấng con tới giờ. Nhưng con nghĩ sai rồi, dì căm ghét mẹ con, hất hủi mẹ con không phải sao. Dù bà ấy có cố gắng làm cái gì đi nữa dì cũng chỉ hờ hững và lạnh lùng với bà ấy. Bà ấy thậm chí phải tiêu trừ trí nhớ người chị của mình chỉ vì muốn bảo vệ chị bà. Con nghĩ con không cần có quan hệ với cái gia đình này làm gì. Để trả công lao năm năm dì nuôi dưỡng, cái mong muốn của gì lúc nhỏ con sẽ không nói ra đâu.”

“À mà kẻ đưa con cho mọi người gọi là gì nhỉ? Albus… Dumbledore. Để ông ta không làm phiền đến gia đình này trong năm năm nữa thì con nghĩ con nên ở đây. Dì dượng cứ yên tâm, con không ở đây nhiều, nếu an toàn con sẽ rời khỏi đây” Harry nói, đồng thời giải trừ hết toàn bộ bùa chú. “Con xin lỗi dì dượng nhiều, buổi sáng phiền dì dượng nấu dùm con, con phải ra ngoài điều tra một số chuyện. Cảm xúc của dì hiện không ổn định, phiền dượng chăm sóc dùm con.” Cậu nói rồi chuẩn bị ra khỏi phòng bếp. Trước khi ra khỏi phòng bếp, cậu xoay người lại “Cẩn thận bà Figg, bà ta là một pháo lép, là người thuộc thế giới phù thủy nhưng không sử dụng được pháp thuật, con nghĩ bà ta do Dumbledore phái tới giám thị. Mọi người cứ mặc kệ bà ta, con đảm bảo bà ta sẽ không phát hiện được cái gì đâu.”

Nói hết câu cậu ra khỏi phòng bếp, cậu phải nhanh chóng đi gặp mọi người, đồng thời phải nghĩ cách vá lại linh hồn cho chúa tể Voldemort. Đáng chết, cái khế ước chết tiệt lấy giá là cậu và Samuel trở thành kẻ thù, đúng là tức chết cậu mà. Hơn nữa Voldemort lại phân liệt trường sinh linh giá, không biết hắn tách mấy cái nữa a. Linh hồn không hoàn chỉnh làm sao Voldemort lấy lại kí ức, trở thành Samuel chứ. Cậu nhớ lại khi cậu cảm nhận trong cơ thể mình có một linh hồn khác thì đáng sợ như thế nào, hơn nữa nó là trường sinh linh giá của Voldemort, tuy không hoàn chỉnh nó vẫn là trường sinh linh giá. Cậu vốn muốn cắn nuốt nó nhưng lại cảm nhận được dao động linh hồn của Samuel. Thể chất cậu vốn hắc ám có thể cắn nuốt linh hồn không thuộc về mình mà giờ cậu phải cắn răng mà dùng ma lực bảo vệ nó. Đáng chết, không biết tên đó nghĩ gì mà tách linh hồn của mình ra nữa. Khi vá lại linh hồn cậu còn phải nghĩ cách để Samuel, cái tên cực cố chấp đó tự nhận ra mình là Heri mà không cần ai cho biết. Sao nhiều việc vậy, thôi cứ từ từ, đến đâu hay đến đó, Slytherin nhẫn nại để đạt hiệu suất làm việc cao nhất. Được rồi, trước tiên đến Gringotts đi.

Suy nghĩ xong Harry phóng hết bùa chú ngụy trang và bảo vệ ngôi nhà rồi độn thổ rời đi.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.