Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chăm sóc – cái kết của Lockhart (2)

2936 chữ

Chương 44: Chăm sóc – cái kết của Lockhart (2)

Buổi sáng ngày hôm sau, Voldemort cảm nhận được có thứ gì đề lên tay mình nên tỉnh dậy. Sau đó cậu nhạy cảm phát hiện một tia ma lực.

“Nếu đã tỉnh thì tỉnh luôn đi, ta đi kêu cô Pomfrey đến.” Voldemort chỉ vừa mở mắt thì nghe thấy giọng nói, sau đó người đã đè tay cậu đứng dậy rời đi. Qua ánh sáng trong phòng Voldemort có thể nhận thấy đó là Harry Potter.

[Tom, cậu tỉnh rồi.] Chưa kịp suy nghĩ nhiều thì tiếng của Nagini đã vang lên.

[Ừ, Nagini vẫn ổn chứ? Con rắn đó có làm cậu bị thương không?] Tom mềm nhẹ nâng Nagini cuối giường lên vuốt ve cô nàng.

[Cậu may mắn lắm đó Samuel.] Herpo lên tiếng.

[Không phải do ngươi sao? Đến trễ như vậy, một chút nữa thôi là lão nương bị bắt cóc rồi.] Voldemort chưa lên tiếng mà Nagini đã xen vào rồi.

[Thì ta biết lỗi rồi mà.] Herpo ủ rũ.

[Herpo, hôm qua Heri có đến sao?] Voldemort chờ mong hỏi. Nếu cậu nhớ không lầm, trước khi ngất xỉu, cậu đã thấy anh ấy.

[Cậu nghĩ sao thì nó như thế ấy.] Bảo ta phải nói sao? Đúng là Hera có ở đây? Trong khi Hera luôn ở bên cạnh. Đúng là chỉ có Samuel mới ngu ngốc đến vậy. Người thủ hộ Hogwarts quan trọng nhất phải bảo vệ Hogwarts và người thừa kế, không ai điên mà đẩy người thừa kế ra chịu trận cả, trừ khi đó không hẳn là người thủ hộ mà thôi. Samuel ngu ngốc, nguyên tắc cơ bản của Hogwarts cũng không thèm để ý nữa. Không biết Hera yêu cậu ở điểm nào đấy?

Cũng may Voldemort đại nhân của chúng ta không có sở thích đọc tâm trí của một con rắn, nếu không chắc ngài phải tức đến chết đi sống lại luôn đó. Vì thế, có chuyện không bao giờ có thể biết có đôi khi là một niềm vui vô bờ.

Á, lạc truyện, lạc truyện rồi, vào đê, vào đê. Thế là tràn rủa xả của Herpo và tràn suy ngẫm của Voldemort bị cắt đứt bởi một giọng nói vang lên “Cô Pomfrey, cô xem lại dùm Samuel thử ạ, hôm nay bạn ấy có thể đi học không?”

“Được rồi, trò Gryffindor, để cô kiểm tra lại.” Dứt lời là một đống bùa chú phóng tới. Voldemort kiềm chế xúc động muốn tránh xa mấy cái bùa chú đó. Cũng may, quá trình cực kì hành hạ này diễn ra không có bao lâu “Được rồi, con có thể trở về lớp học, nhưng buổi tối phải đến đây kiểm tra, hiểu chưa?”

Trước khi Voldemort phát ra tiếng thì Harry nhanh chóng đáp “Cô yên tâm, con sẽ dẫn cậu ấy đến.”

“Hai trò quan hệ thật tốt.” Bà Pomfrey cười.

Voldemort đen mặt trong lòng còn Harry thì nháy mắt “Cô đừng nói như vậy, con rất muốn thân thuộc với cậu ấy, nhưng con nghĩ là cậu ấy không muốn đâu.”

Kì lạ, tại sao khi nghe Harry trả lời như vậy cậu lại thấy vui nhưng lại buồn khi cậu ta nghi ngờ cậu chứ? Hai người vốn dĩ là tử địch, không thích nhau là chuyện thường. Bọn họ chỉ hợp tác vì mệnh lệnh của hai người cha và hai người dì thôi mà?

“Trò cứ nói đùa, cả Hogwarts ai cũng biết hai trò là bạn bè với nhau mà.” Bà Pomfrey cười khi thấy hành động ngây thơ của Harry “Được rồi, bữa sáng đang chờ hai trò tại Đại Sảnh Đường đó, hơn nữa ở đó có thông báo mới đó.”

“Vâng, vậy thưa cô tụi con đi.” Harry nâng Voldemort đứng dậy, mỉm cười cúi đầu rồi rời khỏi.

“Đêm qua con đang ngủ thì bị giáo sư Lockhart bắt cóc từ phòng sinh hoạt chung. Khi đến phòng DADA thì thầy đánh thức con dậy, nói thứ gì là thầy là một Death Eater trung thành, who you know mất tích 12 năm nay làm thầy cực kì lo lắng. Death Eater sẽ không nghe lời thầy, nhưng nhờ khả năng xà ngữ mà who you know dạy, thầy ấy có thể gọi con tử xà trong phòng chứa ra thanh tẩy máu bùn trong Hogwarts. Sau đó thầy nói con tử xà trói chặt con lại, rồi dùng nọc độc của nó để làm con dần dần từ từ đi tới cái chết.

A, thầy có nói đáng lẽ mục tiêu cuối cùng của thầy là Harry, nhưng vì con là hậu duệ nhà Gryffindor, hơn nữa mạnh hơn Harry, nên nếu giữ con còn sống thì con sẽ là mối đe dọa còn lớn hơn Harry đối với who you know.” Harry đang đi giữa chừng thì nói ra, sau đó quay lại Voldemort đang ở phía sau “Nhớ hết rồi chứ?”

“Hả???” Voldemort bất ngờ.

“Cậu nghĩ đi đâu vậy?” Harry hỏi “Bộ cậu nghĩ cậu sẽ trốn thoát vụ này nếu không có lí do sao?”

“À có nghe.” Voldemort chột dạ, tuy vẻ bề ngoài không hề thể hiện nhưng nhạy cảm như Harry tại sao lại không phát hiện ra chứ. Harry nhìn chằm chằm Voldemort, cho đến khi người nào đó dời đi tầm nhìn mới lên tiếng “Mong là vậy.”

Sau đó, Harry luồng tay mình vào tay Voldemort, nắm chặt lấy nó “Đi thôi.”

** ta là phân cách tuyến **

Đại Sảnh Đường hôm nay đông đến lạ, Voldemort nghĩ thầm, dân Gryffindor chưa bao giờ có mặt đông đủ vào một cái giờ như vậy. Cậu lại đưa tầm mắt lên bàn giáo viên. Tốt, tên Dumbledore đáng ghét đã trở lại, chỉ thiếu tên bán không lồ kia thôi. Voldemort nở một nụ cười đúng tiêu chuẩn ngượng ngùng, đi đến vị trí của bản thân ngồi xuống, sau đó mới buông ra cái tay đã nắm tay mình từ đầu đến giờ.

“Phũ phàng quá đó Voldy thân yêu.” Harry thì thầm vào tai Voldemort, hơi thở phà vào vành tai làm Voldemort xém chút nữa rụt lại cổ.

Cùng lúc Dumbledore đứng lên “Các trò, an tĩnh lại đi nào.”

Một loạt đồng loạt nghiêm túc đứng lên, hiếm thấy hiếm thấy. Voldemort nghĩ thầm, xem ra Dumbledore vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn.

Sau khi mọi người trật tự, Dumbledore mới lên tiếng “Các trò, ta có vài thông báo đây.

Thứ nhất, Giáo sư Prince đã sẵn sàng bắt tay vào việc điều chế thuốc giải, chẳng bao lâu nữa thì các bạn học của các trò sẽ tỉnh lại thôi.

Thứ hai, vì giáo sư Lockhart không có ở đây nên môn DADA sẽ do giáo sư Flitwick tạm tiếp nhận cho đến cuối năm.

Thứ ba, vì sự cố liên tục nên chúng ta quyết định một ngoại lệ, miễn kì thi này cho các trò…”

Chỉ mới nói đến đây, học trò bắt đầu nhảy dựng lên vỗ tay ăn mừng. Cũng vì bầu không khí như vậy nên không một ai để ý đến hai người đang đen mặt trên dãy bàn Gryffindor

“Thật quá lắm rồi, lạm dụng chức quyền Hiệu trưởng để làm việc này.” Harry gầm nhẹ “Hắn ta có xem nguyên tắc và kỉ luật của Hogwarts ra gì nữa không?”

“Rõ ràng.” Voldemort nhíu mày.

“Được rồi, tạm thời bỏ qua chuyện này đi. Voldy, cậu không được nhăn mày nhăn mặt, không tốt một chút nào.” Harry nhắc nhở.

Đồng lúc, Dumbledore gõ gõ chén, lôi kéo sự chú ý của một đám cự quái một lần nữa “Thứ tư, chuyện phòng chứa bí mật đã giải quyết xong. Hung thủ chính là giáo sư Lockhart.

Thứ năm, ta thay mặt toàn bộ cán bộ nhân viên trường xin lỗi các trò rất nhiều, bởi chúng ta không thể bảo vệ các trò triệt để, không thể nhìn thấy vỏ bọc của tên đó, để hắn gây ra nhiều chuyện như vậy.” Nói đến đây cụ ngó sang Harry và Voldemort, tất nhiên hai người họ biết nhưng lơ đi. Cụ xấu hổ, tiếp tục “Các trò, giờ dùng bữa nhanh đi, rồi còn vào tiết học nữa.”

Lời cụ vừa dứt thì đồ ăn hiện lên. Voldemort bất ngờ với đồ ăn trước mắt đã bị cách ly so với những món khác, hơn nữa cậu cảm thấy dĩa của cậu cũng đã bị ếm một bùa gây ảo giác. Nhìn thức ăn trên bàn, cậu mỉm cười. Đây đều là những món ngàn năm trước cậu hay ăn. Cậu lại gắp mỗi thứ mỗi ít, nhấp nháp. Không sai, đều là do Heri tự tay làm. Cậu lại gắp nhiều hơn, ăn nhiều hơn, đến khi cái bụng kháng nghị mới không cam lòng buông dao nĩa xuống.

Bên cạnh Harry vừa ăn vừa nhìn biểu cảm của đối phương. Không tốn công cậu không ngủ cả đêm đúng không? Thật ra, cậu nhân lúc Nagini và Herpo vì quá mệt mỏi mà ngủ đi thì cậu bất tri bất giác rời khỏi bệnh thất đến nhà bếp. Cậu lại dùng lời nói để ngăn cản toàn bộ gia tinh đập đầu vào tường hay có hành động ngu ngốc nào khác để làm thức ăn cho Samuel. Rồi lại thêm một lần tốn hơi nữa để căn dặn thật kĩ gia tinh nhà bếp phải cách li những món này với các món khác, chỉ để Voldy ăn mà thôi. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của em ấy, bất giác cậu nở nụ cười nhu hòa.

Trong giờ học, sau khi Voldemort đại nhân của chúng ta thực hành thành công thì Harry sẽ lên tiếng “Giáo sư, ngài có thể cho Samuel chợp mắt trong chốc lát không?”

Mà các giáo sư hầu hết đều biết kinh lịch lúc hôm qua của Voldemort nên rất hào phóng mà đồng ý “Chỉ hôm nay mà thôi.”

Sau khi các giáo sư chấp nhận thì Harry lại thì thầm vào tai Voldemort “Cậu chỉ có nhiều nhất hai ngày để thả lỏng trước khi lên tòa thôi đó, nghỉ ngơi đi. Đây là bắt buộc.”

Nghe Harry nói như vậy, Voldemort bất giác ngồi tại chỗ ngủ. Thật ra cậu không biết lý do vì sao chịu nghe theo, chỉ là bản năng nói cậu cứ nghe theo lời đối phương mà thôi.

Sau bữa tối, Harry không quên kéo Voldemort đại nhân đang cực kì không tình nguyện đến bệnh thất.

“Trò không cần đen mặt như vậy, chỉ kiểm tra một lần nữa cho chắc chắn mà thôi.” Bà Pomfrey vừa nói vừa phóng các bùa chú kiểm tra vào người Samuel, một cách nhanh gọn “Rất tốt, trò có thể hoạt động tứ chi Gryffindor. Mặc dù ta cảm giác trò sẽ khinh thường câu nói vừa rồi của ta. Chúng ta còn đang cá cược hai trò ai Slytherin hơn ai nữa kìa.”

Khi Voldemort nhăn mặt thì Harry đã cười “Con đoán không sai mà. Giữa học sinh thì Huflepuff mở đầu, ở giáo sư thì cô mở đầu. Miễn không hề liên quan đến bản thân thì mấy trò cá cược này có thể xem là trò tiêu khiển đấy.”

“Trò nhanh tay thật đấy Harry.” Bà Pomfrey cũng cười “Giờ, mặc dù không cần thi nữa nhưng ta tin các trò vẫn cần thời gian để hoàn thành luận văn chứ không phải trò chuyện với ta.”

“Tất nhiên, thưa cô. Chúc cô một buổi tối vui vẻ.” Harry nháy mắt.

“Chúc cô vui vẻ.” Voldemort đen mặt làm theo.

“Được rồi, hai nhóc đi đi.” Bà Pomfrey vẫn không thu lại nụ cười nhìn hai người rời khỏi “Chỉ cần không có một học sinh nào vào bệnh thất thì lúc nào ta cũng vui.”

* tiếp tục với sự sống cuối cùng của Lockhart nào *

Quả nhiên như lời Harry nói, hai người bọn họ sẽ cùng với cụ Dumbledore và giáo sư Prince đi Bộ pháp thuật để xử án Lockhart vào chủ nhật này.

Đứng trước bục, Voldemort tự giễu ‘Không ngờ ta lại có ngày phải đứng nơi này đó, chỉ may ta là nạn nhân đấy, chứ ta mà là bị cáo thì bộ pháp thuật chuẩn bị bị hủy là vừa.’

Ở hàng ghế ngồi phía sau Voldemort Harry bật cười vì suy nghĩ của người em trai kiêm người yêu, tất nhiên là chẳng một ai để ý vì tính ra đây là lần đầu tiên họ được diện kiến hậu duệ của nhà Gryffindor, tuy hoàn cảnh gặp thì… chắc là hơi đặc biệt đi.

“E hèm.” Một người phụ nữ mập ú diện một màu hồng trên người thu hút sự chú ý của bao người, làm họ im lặng. “Cậu Gryffindor, cậu chỉ cần trả lời sự thật về buổi tối hôm đó là được rồi. Để kiểm chứng an toàn mong cậu thông cảm mà uống ba giọt chân dược đã được chuẩn bị kia.”

Voldemort đại nhân nhíu mi ‘Có nên nói tên đó dự liệu như thần không?’ Nhưng mặt vẫn không đổi sắc đáp ứng.

Ba giọt chân dược được nuốt xuống, và mụ cóc hồng vừa yêu cầu – Dolores Umbridge hỏi “Tên?”

“Samuel Gryffindor.”

“Chức vụ?”

“Học sinh năm hai trường Hogwarts.”

“Cậu kể lại chi tiết vụ việc xảy ra đi?”

“Vâng, ngày hôm đó thì bình thường thôi. Có điều giữa đêm ta có cảm giác bất an tỉnh dậy thì thấy có một kẻ kì lạ trong phòng, vốn định la lên thì đã bị hắn phòng bùa ngất đi.

Đến khi tỉnh lại thì ta đang ở trong văn phòng của giáo sư Lockhart. Định cựa quậy thì phát hiện cả người ta bị con rắn trói lại, cái răng chứa đầy nọc độc để trên cổ của ta, tùy thời cắn vào.

Ta hỏi hắn vì sao ta lại ở đây thì hắn nói rằng là hắn bắt ta tới. Rồi hắn nói rằng hắn là người của Hắc ma vương, nhưng cả thực tử đồ lẫn hội phượng hoàng không ai biết hắn cả. Hắc ma vương tin tưởng giao những việc cần ngầm xử lí để hắn ra tay, thậm chí còn dạy hắn nói xà ngữ và chỉ hắn phòng chứa bí mật ở nơi nào.

12 năm trước Hắc ma vương biến mất, hắn quyết định trả thù. Nhưng một mình hắn là sao có thể đối đầu với cả hội phượng hoàng hay một mình Hiệu trưởng Dumbledore, nên hắn quyết định lấy việc thanh tẩy máu trong Hogwarts trước.

Hắn có nói mục tiêu cuối cùng của hắn vốn là Harry. Nhưng vì có ta xuất hiện. Một hậu duệ Gryffindor xuất hiện là mầm mống nguy hiểm đối với hậu duệ Slytherin, cũng chính là hắc ma vương. Hắn trong vòng một năm dạy học cảm thấy Harry sẽ không là một mục tiêu nguy hiểm, ngược lại vì ta mạnh hơn các bạn cùng lứa nên giết ta trước sẽ tốt hơn.

Hắn nói con rắn tiêm nọc độc vào cho ta, để ta từ từ chịu tra tấn đến chết, cũng may giáo sư Prince đến kịp lúc cứu ta. Lúc sau ta ngất đi vì quá căng thẳng nên ta không rõ nữa.”

Cùng lúc dược hiệu của chân dược kết thúc. Umbridge cho Voldemort xuống, lại gọi Harry lên đối chứng. Tất nhiên thủ pháp vẫn như vậy, ba giọt chân dược, và bạn sẵn sàng khai tất cả “Lúc ấy ta muốn đi tiểu, nhưng khi liếc nhìn qua thì lại thấy giường Samuel trống không. Thời gian này cực nguy hiểm nên ta vội chạy đi tìm Samuel. Lại đụng phải giáo sư Prince nên ta nhờ ngài ấy đi kiếm chung với ta. Sau đó chúng ta tình cờ đi ngang qua phòng giáo sư Lockhart và nghe tiếng cười lớn của hắn lúc đó, thế là giáo sư Prince phá cửa xông vào, rồi cứu Samuel ra.”

Đến lượt Severus lên, vẫn hỏi như cũ và Severus dưới sự chuẩn bị chu đáo đến không thể hơn của Harry tạo thành một bằng chứng chính xác hãm hại Lockhart. Umbridge còn phán thêm một câu “Ngươi đã từng là thực tử đồ, làm sao ta biết lời nói của ngươi có thật hay không?”

“Xin lỗi quý bà, việc ta có là thực tử đồ hay không không phải 12 năm trước đã phán rồi sao.” Severus thẳng thừng phun nọc “Hơn nữa, muốn biết ta nói thật hay không chỉ cần xem hắn ta có hắc ma dấu hiệu hay không là được.”

Thế là Lockhart bị áp giải lên, bị buộc phải lộ ra cánh tay trái. Rồi mọi người hít sâu khi thấy dấu hiệu trên tay hắn.

“Bằng chứng có tội đầy đủ. Gilderoy Lockhart có tội, bị phán tù Azkaban chung thân. Bắt giải hắn đi.” Fudge nói.

Nhưng trước khi ai kịp phản ứng thì Lockhart đã cho luồng sáng lóe mắt mọi người. Hắn ta cười lớn “Các ngươi đừng hòng bắt ta vào Azkaban. Nếu ta đã làm kế hoạch thất bại thì ta sẽ lấy cái chết để chuộc tội với Lord.” Sau đó hắn ta tự phóng ma quỷ hỏa diễm vào mình, cháy thành tro tàn.

Toàn bộ tĩnh lặng.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.