Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái kết của Lockhart (1)

3330 chữ

Chương 43: cái kết của Lockhart (1)

Lockhart rời khỏi phòng giáo sư DADA chưa được bao lâu thì lại bị ngăn cản, mà người ngăn, là Harry Potter. Trông Harry cực kì hoảng sợ, nhất là khi cậu đã đâm sầm vào một người. “A giáo sư Lockhart, con xin lỗi thầy, con không có cố ý.” Harry vội nâng giáo sư Lockhart dậy.

“A Harry, trò làm gì ngoài này vậy, rất nguy hiểm.” Giáo sư Lockhart lại nhặt lên nụ cười đặc trưng chói lòi mắt.

“Đứng rồi, giáo sư, Samuel mất tích rồi, cậu ấy biến mất rồi. Giáo sư thấy cậu ấy không?” Harry vội vã lắc lắc tay Lockhart, làm hắn nhức cả cái tay.

“Đừng lo, lúc nãy nhìn qua khung cửa sổ ta thấy trò Gryffindor đi về hướng rừng cấm. Giờ ta đi kiếm trò ấy về.” Lockhart nói với một giọng điệu cực kì tự tin.

“Vậy giáo sư, con có thể đi theo không? Con rất lo cho bạn ấy.” Harry ‘lo lắng’ hỏi.

“Chuyện này…” Lockhart phân vân. Nếu không đưa theo mà đuổi hắn ta về thì lỡ gặp Prince tên này cũng sẽ kể ra cho mà xem, mà hắn đi theo cậu thì lại trễ nãi thời gian. Hay là cứ đưa hắn ta vào chỗ sâu trong rừng cấm rồi để sinh vật pháp thuật trong đó cắn nuốt. “Vậy đi theo ta.”

Harry nở nụ cười biết ơn “Cảm ơn giáo sư.”

Hai người một trước một sau tiến vào rừng cấm trong âm thầm “Giáo sư, ngài biết Samuel đi đâu sao?” Harry ‘vờ’ hỏi lại.

“Ta đương nhiên biết.” Lockhart trả lời “Trò cứ đi theo ta là được. Chúng ta sắp đến rồi đấy.”

Để làm cho Harry không quan tâm đường đi, Lockhart bắt đầu trò chuyện “Tại sao trò biết Samuel không ở trong phòng ngủ?”

“Con cũng may mắn mà thôi.” Harry đáp “Con muốn đi vệ sinh thì tình cờ phát hiện giường Samuel trống rỗng. Con sợ cậu ấy bị người thừa kế Slytherin làm hại nên vội chạy đi tìm cậu ấy. May là giáo sư thấy. Nói mới nhớ, nơi này tối quá, Samuel chắc phải bị Imperio mới bước vào đây!!!” cậu ‘run run’

“Có vẻ trò quan tâm Samuel hơn bình thường nhỉ?” Lockhart lại hỏi.

“À ừm.” Mặt Harry ‘không tự chủ đỏ lên’ “Samuel không biết chuyện này, nhưng con và Samuel có hôn ước.”

“Trò nói cái gì?” Lockhart thật sự bất ngờ.

“Đúng đúng, ngoại trừ người thân của Samuel và con ra thì không một ai biết đến chúng con gần như đã kết hôn.” Harry ‘vẫn đỏ mặt’ đáp.

“Đã đến rồi.” Lockhart đứng lại, lớn tiếng nói.

“A,” Harry tiến lên trước Lockhart “Ủa Samuel đâu giáo sư Lockhart?”

“Imperio!!!(lời nguyền độc đoán)” cùng lúc với câu hỏi của Harry là lời nguyền của Lockhart. Mắt Harry tối lại, mất đi tiêu cự. Lockhart tiếp tục “Harry thân yêu, trò nên đi sâu vào bên trong.”

Harry không nói tiếng nào tiếp tục đi thẳng phía trước. Lockhart cứ nhìn chằm chằm cho đến khi mất hút, hắn ta mới cười “Ha ha Harry Potter, vài phút nữa thì hôn phu của ngươi chết rồi, kẻ thù của ngươi cũng chết theo. Ngươi không còn giá trị gì nữa đâu hahahahaha. Giờ ta cũng nên đi thôi.”

Lockhart tập trung ma lực chuẩn bị độn thổ, nhưng trước khi hắn ta kịp phát động thì một Avada bắn tới, ép hắn phải tránh sang một bên, cắt ngang việc độn thổ. “Là ai?” hắn hét lên.

“Giáo sư Lockhart à, trò chơi còn chưa bắt đầu mà ngài đã đi như vậy thì không tốt đâu.” Từ góc khuất Harry bước ra, ung dung nhìn Lockhart.

“Harry Potter.” Lockhart gầm nhẹ “Ngươi không trúng lời nguyền của ta.”

“Ngài không nên khinh thường bạn đời của một vị chúa tể hắc ám đâu.” Harry châm chọc đối phương.

“Nhưng đáng tiếc, vị chúa tể hắc ám ấy sắp xuống địa ngục rồi.” Lockhart cười lớn.

“Ngươi nghĩ vậy sao?” Harry nhẻo miệng cười [Herpo, đến văn phòng Lockhart, đưa nọc độc của cậu tràn vào trận pháp cho đến khi ánh sáng mờ dần. Còn con rắn kia, cậu cố gắng giữ chân nó để Voldy tự lo đi.]

Từ trên tay Harry, một con rắn trườn xuống dùng tốc độ nhanh nhất mà thoát khỏi hiện trường “Giờ chúng ta đấu sao đây, giáo sư Lockhart.”

“Hừ, ngươi trang giỏi thật.” Lockhart cười. Qua mặt được cả Dumbledore và cả hắn nữa.

“Quá khen.” Harry cũng cười “Slytherin giỏi nhất là giả vờ.”

“Nhưng ngươi không phải Slytherin.” Lockhart liếc khéo, âm thầm đánh giá đối phương.

“Dumbledore chưa nói cho ngươi biết sao? Vị Slytherin làm lão ta bị hỏng nhiều kế hoạch, khiến lão đau đầu không thôi?” Harry phi tiếu nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Lockhart “Không sai, không sai, Herakles Slytherin, chính là ta.”

“Haha, ngươi thật mạnh miệng, nếu lão già đó biết đứa trẻ được chọn của hắn lại là người mà hắn phòng bị lâu nay, chắc sẽ rất thú vị nhỉ?” Lockhart châm chọc.

“Ấy là nếu ngươi có thể mật báo.” Harry đưa tay mình lên, đầu ngón tay lộ ra ánh sáng của lời nguyền “Thử dùng hết sức mạnh của ngươi xem. Ta muốn biết, ngươi có thể thoát khỏi ta hay không?”

* ta là phân cách tuyến *

[Tom, cố lên.] Nagini hoảng sợ trườn xuống khỏi cổ tay Voldemort định đi kiếm người giúp đỡ nhưng lại bị ngăn cản.

[Cô em à, chủ nhân ta đã có lệnh rồi. Chỉ sợ là em không ra khỏi đây được đâu.] Basilisk trườn ra trước cánh cửa.

[Vậy thì ta phải đá ngươi ra khỏi cánh cửa mà thôi.] Nagini lớn tiếng nói, sau đó cô xông đến.

[Thử xem không phải sẽ biết sao.] Basilisk cũng tấn công.

Hai con rắn tấn công nhau, liên tục qua lại. Nagini lo lắng, dù cô có lớn tuổi hơn đi chẳng nữa thì hắn ta vẫn là vua của các loại xà. Cứ tiếp tục như vậy cô sẽ không chống đỡ nổi. Herpo chết tiệt, anh đang ở đâu hả? Ở đây cần giúp!!!

Cùng lúc đó, đang trườn hết tốc độ bò vào Hogwarts Herpo như cảm nhận được Nagini cầu cứu, cậu mở miệng [đợi một lát thôi, ta tới liền bây giờ.]

* quay trở lại với trận chiến kia nào *

Lockhart chảy mồ hôi toàn thân, thái độ ung dung này là sao? Trông tên nhóc trước mắt giống đi dự một buổi tiệc hơn là đang chiến đấu với anh đấy. Hơn nữa cậu chỉ toàn dùng vô âm vô trượng ma pháp mà thôi. Không ổn một chút nào, trận chiến lúc nãy đã làm anh tiêu hao một phần ma lực, bây giờ anh sắp đuối rồi, phải dồn đối phương bị thương nặng rồi chạy trốn mà thôi.

“Imperio! Avada Kerdava! Crucio!” Một lần hắn phóng ra cả ba lời nguyền không thể tha thứ với uy lực mạnh nhất mà hắn có thể lúc này. Nhưng Harry chỉ cần vẫy tay một cái, toàn bộ bị triệt tiêu.

Harry lại vẫy tay một lần nữa, Lockhart bị đánh bay tông vào cái cây ngay phía sau

“Serpemsprtia!” Từ tay Harry phát ra năm tia sáng, và năm con mãng xà cỡ trung xuất hiện [các bạn, trói chặt tên đó cho ta.]

[Dừng lại.] Lockhart ra lệnh, nhưng những con rắn đó không nghe, vẫn tiếp tục bò lên thân người Lockhart, trói chặt tay chân và cổ hắn ta.

“Đừng khinh thường sự khống chế rắn của nhà Slytherin.” Harry mở bừng đôi mắt nhìn Lockhart, ánh xanh biếc trong đôi mắt thường ngày đã biến thành màu đỏ rực như máu “Ấn kí linh hồn nhà Slytherin làm chủng tộc nhà rắn ưu tiên nghe theo lời của chúng ta, trừ phi con rắn ấy đã có chủ.”

“Nói ta nghe xem Lockhart, việc muốn giết chết Ron, Hermione và Voldy đã làm ta tức giận hiện rõ bản mặt rồi đó, ngươi vui không?” Harry nhìn Lockhart như nhìn con mồi “Ngươi khơi dậy nên cơn khát máu của ta rồi đó, ta phải làm sao mới kiềm nén nó lại được đây, Lockhart, hay ta nên gọi, Darius Privy?”

“Ngươi…” làm sao biết? Lockhart sợ hãi nhìn Harry. Cái chết gần kề mà hắn đã quá lâu rồi chưa cảm nhận được nay lại xuất hiện. Không, còn đáng sợ hơn rất nhiều lần so với khi đó nữa.

“Ngươi phòng bị rất kĩ, cả Hogwarts cũng không thể cho ta biết kế hoạch của ngươi.” Harry có lòng giải thích “Nhưng, ta vẫn có thể cài một cái máy quay phim mini cải tiến vào phòng của ngươi, nên những gì ngươi và con rắn đó đối thoại ta đều biết. Nếu không ngươi nghĩ, tại sao ta lại canh ngươi chạy trốn chuẩn xác như vậy. Sức mạnh của ngươi, không bằng một nữa sức mạnh của em ấy. Có lẽ ta đề cao em ấy quá, với sự tự cao của em ấy, tạo cơ hội cho ngươi hãm hại.”

“Em ấy?” Lockhart bất ngờ với cách gọi.

“Việc dài lắm, ta cũng không có thời gian với một kẻ như ngươi.” Harry nhìn Lockhart, mặt đối mặt “Giờ, cho ta xem kí ức của ngươi đi.”

Dứt lời, một luồng khí xông vào bộ não của Lockhart. Hắn ta sợ hãi dựng tấm chắn bế quan bí thuật lên, nhưng vô dụng. Tấm chắn không bị phá tan, nhưng những kí ức sâu xa mà hắn cố che dấu lần lượt hiện lên.

“Ồ, có lẽ ngươi rất trung thành với em ấy nhỉ? Như một món quà của lòng trung thành ta sẽ cho ngươi một dấu hiệu hắc ám nhé.” Harry ‘ngây thơ’ cười, nâng lên cánh tay trái vừa thoát khỏi trói buộc của con rắn kia, niệm ma chú.

“Không… ngươi không thể…” Lockhart nhịn cơn đau, nói.

“Không phải ta đã nói cho ngươi biết chúng ta có hôn khế sao? Hôn khế đó không phải chia sẻ tình yêu không đâu, mà còn có sức mạnh linh hồn nữa. Nên việc cho ngươi một cái… không hề khó khăn.” Harry sau khi chấm dứt ma văn trả lời.

Harry nhắm lại đôi mắt trong chốc lát, đến khi mở mắt ra thì ánh xanh biếc xinh đẹp ấy đã trở lại. Cậu nháy mắt ‘ngây thơ’ nói “Giáo sư, con tặng ngài một món quà nhé.”

Sau đó, đầu Lockhart trống rỗng.

* trở về căn phòng giáo sư DADA thôi *

Khi Harry đem Lockhart độn thổ về lại cửa phòng thì… ma pháp trận vẫn còn, Nagini đang xụi lơ nằm một bên, còn Herpo thì đang cắn cổ con Basilisk.

[Herpo, tớ nhờ cậu việc gì? Sao từ nãy giờ còn chưa xong nữa.] Harry lắc lắc đầu, ngán ngẩm bước đến chỗ Nagini [Cậu không sao chứ?]

[Đau chết lão nương.] Nagini oán giận [Tên kia, nghĩ gì mà đến sớm quá vậy?]

[Ta biết lỗi rồi mà.] Herpo khóc không ra nước mắt [Nagini đừng giận ta mà…]

[Vậy cậu phải đưa Voldy ra khỏi đây đã. Biết đâu lúc ấy Nagini sẽ suy nghĩ lại.] Harry thay Nagini trả lời, sau đó cậu chữa trị vết thương của cô nàng sau trận sô xát khi nãy.

Một lát sau, ma pháp trận hoàn toàn biến mất, Voldemort ngã xuống, Harry nhanh tay lẹ mắt bắt được “Voldy? Voldy?”

Harry gọi không được, mới đẩy Voldemort. Thì ra cậu ấy đã ngất đi. Harry lấy đũa phép ra “Expecto Patronum (hô thần hộ vệ)” tức thì một con rắn bạc cực kì lớn xuất hiện.

[Đây là…] Nagini há hốc mồm.

Harry lắc lắc đầu, không muốn giải thích, nói với thần hồ mệnh, để nó truyền tin Severus đang đi tuần tra đến đây ngay lập tức.

Nhanh chóng Severus xuất hiện. Không đợi Severus mở miệng, Harry nhanh chóng nói “Nhờ chú phóng một Stupefy vào tên Lockhart, một Sectumsempra vào vết thương của con rắn kia và một Avada Kerdava vào người con rắn.”

Severus theo bản năng làm theo, sau đó anh mới quay lại hỏi “Đây là sao?”

“Hóa đá học sinh gần đây chính là con rắn mà thầy mới giết chết, và chủ nhân của nó chính là Lockhart. Con muốn thầy giả vờ là con không thấy Voldy trong phòng ngủ, quá lo lắng và sợ hãi nên chạy ra ngoài lại bắt gặp thầy đang đi tuần tra. Thế là con và thầy cùng đi tìm Voldy, sau đó vừa vặn đi qua văn phòng này và thấy Voldy đang ngất xỉu, con tử xà đang bu quanh Voldy chuẩn bị cắn vào cổ cậu ấy còn Lockhart thì đang cười lớn. Sau đó thầy nhanh tay đánh ngất Lorkhart và giết chết con tử xà đó, rồi ngài giúp con đưa Voldy đến bệnh thất.” Harry nhờ vả.

Severus gật đầu. Anh nâng Voldemort đứng lên, đi ra khỏi văn phòng DADA. Harry bước phía sau, mở miệng [Herpo trèo lên đây. Còn Nagini, để Voldy không bị nghi ngờ thì phiền cậu ở với tớ trong vài ngày.]

[Được thôi. Cảm ơn.] Nagini đồng ý, xong cô chiếm lấy cái cổ tay còn lại của Harry.

Vào bệnh thất, Severus gọi bà Pomfrey tỉnh dậy “Merlin, đây là có chuyện gì?” Bà hét lên.

“Trò Gryffindor bị tấn công. Cô xem xét rồi chữa trị cho trò ấy đi, ta đi tìm Minerva.” Severus lên tiếng.

“Giáo sư, bà Pomfrey, con có thể ở bên cạnh Samuel không? Con rất lo cho bạn ấy.” Harry năn nỉ.

“Ơ…” Bà Pomfrey nhất thời không biết trả lời làm sao thì Severus đã mở miệng “Trò cứ ở lại đây đi. Khỏi mắc công lại gặp chuyện gì nữa. À, Gryffindor trừ 20 điểm, vì trò Potter đi lượn đêm.”

Dứt lời, Severus rời khỏi.

Bà Pomfrey phóng vài bùa chú kiểm tra vào người Voldemort “Ma lực bình thường, nhưng linh hồn tổn thương nghiêm trọng, có khả năng là bị chấn động không nhỏ dẫn đến sốc và ngất xỉu.” Bà nhanh chóng đi lấy vài bình dược, lần lượt đút cho Voldemort.

“Trò Potter, có chuyện gì sao?” Bà hiếm khi thấy Severus vội vã đi như vậy.

“Giáo sư Lockhart chính là người mở phòng chứa bí mật, thầy ấy bắt Samuel, nếu con không phát hiện sớm Samuel mất tích, nếu con và Giáo sư Prince không may mắn đi ngang qua đó thì Samuel có lẽ đã chết rồi.” Harry ‘khóc’.

“Ôi đứa trẻ đáng thương.” Bà Pomfrey cảm động, ngay trong đêm chạy đi kiếm thế này, chắc đứa nhỏ sẽ khó ngủ “Ta nghĩ con cần vô mộng ma dược.” Bà định đứng dậy đi lấy thì Harry đã nắm lấy tay bà “Bà Pomfrey, con không cần đâu. Con muốn ngồi bên cạnh Samuel thêm một chút, lát con sẽ ngủ thôi.”

“Vậy nếu trò không ngủ được thì phải nói ta biết.” Pomfrey rời đi.

Khi chỉ còn Harry một mình ngồi trong phòng, cậu mới mỏi mệt nhu nhu trán.

[Nhóc, hành động này của nhóc rất giống Tom đấy.] Nagini trườn xuống khỏi người Harry, nói.

[Là Samuel bắt chước Hera từ trước.] Herpo mở miệng phản bác.

[Hả???] Nagini bất ngờ.

[Herpo!!!] Harry nghiêm túc nhìn Herpo, lắc lắc đầu [Hai người đêm nay cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.]

[Không, ta muốn nhìn Tom.] Nagini phản đối.

[Ta tin, khi Voldy tỉnh lại, cậu sẽ ngay lập tức nhận biết. Hơn nữa Voldy cũng không muốn thấy một Nagini mệt mỏi đâu.] Harry khuyên nhủ.

[Vậy thì được. Lão nương đi nghỉ ngơi.] Nagini tạm chấp nhận [Tên kia, tránh ra.] Cô xua đuổi Herpo.

Nhìn vẻ mặt buồn bực của Herpo, Harry cười cười [Đừng chọc Nagini nữa, vài ngày nữa chắc cô ấy sẽ tha thứ cho cậu mà thôi. Giờ nghỉ ngơi đi.]

[Cậu cũng vậy, Hera.] Herpo nói rồi chìm vào giấc ngủ.

Cùng lúc, Severus báo cáo sơ bộ cho Minerva, cô hiệu phó nhanh chóng gọi toàn bộ giáo sư và người của bộ đến phòng của cô.

“Lần thứ hai,” Fudge nghiêm giọng “Minerva, tốt nhất cô cho tôi một lý do thuyết phục.”

“Đã tìm ra người mở phòng chứa bí mật.” Minerva nghiêm giọng “Chính là Lockhart.”

“Cái gì?” Toàn bộ người có mặt trong phòng bất ngờ.

“Không thể nào! Trông hắn ta vô dụng như vậy làm sao có thể là người mở phòng chứa bí mật chứ?” Giáo sư Sprout hỏi.

“Đi theo ta đến phòng hắn ta đi.” Minerva tóm gọn rồi đưa mọi người đi.

“AAA!!!” giáo sư Sprout và giáo sư Flitwick hét lên khi thấy xác của con rắn lớn trong phòng Lockhart.

“Chuyện nào là sao?” Fudge hỏi Minerva.

“Trò Gryffindor đã bị Lockhart bắt đến đây. May mắn trò Potter tỉnh dậy giữa chừng nhanh chóng phát hiện trò ấy mất tích nên chạy đi tìm, lại đụng phải ta đang tuần tra xung quanh. Thế là chúng ta nhanh chóng đi tìm, đến khi tình cờ đi ngang qua đây thì thấy Lockhart đang cười lớn. Ta bất ngờ nên vào trong và thấy con rắn này sắp cắn cổ trò Gryffindor đang ngất xỉu. Nên ta giết chết con tử xà và đánh ngất Lockhart.” Severus thay Minerva giải thích.

Sau đó anh làm tỉnh Lockhart, đút chân dược cho đối phương.

“Tên?” Minerva hỏi

“Darius Privy, Gilderoy Lockhart.” Lockhart thẩn thờ trả lời

“Khoan, Darius, là cậu phải không? Học trò nhà Ravenclaw năm đó?” Minerva bất ngờ.

“Đúng.”

“Sao cậu thành thế này?” Minerva tiếp tục hỏi.

“Để phục vụ cho vị Chúa tể của ta, lại không làm bất cứ ai nghi ngờ, ta giả chết nhiều năm trước rồi đi phẩu thuật thẩm mĩ, đổi tên để làm nhiệm vụ ngầm, cho đến khi ngài biến mất 12 năm trước.”

“Con tử xà là cậu thả ra từ phòng chứa bí mật?”

“Đúng.”

“Cậu biết xà ngữ?”

“Ngài đã dạy cho ta.”

“Lí do sao cậu lại bắt trò Gryffindor?”

“Lúc đầu mục tiêu của ta là Harry Potter. Cho đến khi ta thấy tên Gryffindor ấy. Ngài là hậu duệ của Slytherin, nếu hậu duệ của Gryffindor có mặt thì sẽ là một chướng ngại lớn đối với ngài. Nên ta thay đổi mục tiêu khi thấy tên Gryffindor ấy cũng khá mạnh so với một học sinh năm hai bình thường, và cũng chẳng vô dụng như tên Harry Potter đó.”

“Ngài còn có việc gì cần hỏi nữa không, Bộ trưởng?” Minerva quay sang hỏi.

“Không. Chúng ta sẽ mở một phiên tòa xét xử cho vụ này. Hắn, nhẹ nhất là bị nhốt trong Azkaban cả đời.” Fudge lau mồ hôi hột đáp.

“Vậy mong ngài sẽ khôi phục danh dự cho cụ Dumbledore và Hagrid.” Minerva nói.

“Ta sẽ nói sau.” Fudge vội ra lệnh cho thần sáng phía sau đưa người đi.

“Cuối cùng cũng kết thúc.” Minerva thở một hơi. Sau đó như nhớ đến vấn đề nào đó, bà hỏi Severus “Trò Potter và trò Gryffindor ở đâu?”

“Bệnh thất. Potter muốn ở bên cạnh Gryffindor, ta không ngăn cản.” Severus nói “Không còn sớm nữa, ta nghĩ mọi người nên nghỉ ngơi rồi còn đối phó với bọn tiểu cự quái trong vài giờ tới nữa.” Anh phun nọc độc rồi nhanh chóng rời đi.

Để lại một đám giáo sư còn lại lục đục chạy về phòng nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.