Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trứng rồng và phán quyết của Harry

3727 chữ

Chương 28: Trứng rồng – phán quyết của Harry

Học kì hai bắt đầu, cả bọn vùi đầu vào thư viện gấp ba lần so với kì trước, mà cái lí do là Hermione và Draco kéo cả bọn đi. Draco mặc dù đã kết bạn với mọi người nhưng có một số thứ đã ăn sâu vào máu cậu rồi, như sự kiêu ngạo, hay quý tộc luôn là tốt nhất… Mà chính lối suy nghĩ đó đã tác động mạnh mẽ lên Hermione. Cô ấy độ với Draco rằng nếu cô thắng trong kì thi cuối năm thì cậu phải dẹp đi đống lý thuyết thuần huyết kia. Và ngược lại nếu cậu thắng cô sẽ chấp nhận lí luận của cậu. Thế là cả bọn vạ lây phải vào thư viện chung. Mỗi lần có câu hỏi mà hai người có đáp án trái ngược thì sẽ cãi nhau làm bà Pince phải lấy chổi mà đuổi cả bọn đi. Cuối cùng Harry rút ra kết luận, cậu nói với những người còn lại: nếu không phải bí hết cả bầy thì đừng tìm hai người họ. Hơn nữa, chỉ cần một trong hai người kia gặp vấn đề thì phải đẩy cho người còn lại.

Từ đó mọi chuyện học trong thư viện của nhóm SG, theo cách nói của mọi người mới ổn định trở lại. Nhưng đáng tiếc cũng chẳng yên bình được bao lâu thì có chuyện xảy ra, và nguyên nhân, uhm, là do Ron vô tình gặp câu khó muốn hỏi thì thấy Hagrid trong thư vậy. Cậu buộc miệng hỏi “Bác Hagrid, bác làm gì trong thư viện vậy?”

Ron hỏi làm mọi người khác nhìn lên. Harry, Draco và Blaise nhanh chóng phát hiện ra Hagrid khi nghe tiếng Ron thì vội vội vàng vàng giấu cái gì đó. Harry nháy mắt qua, Draco nhận được và vờ nói “Ôi không, mình phải đi tìm sách thôi. Bấy nhiêu tư liệu không đủ.” rồi đứng dậy đi qua giá sách khác.

Harry cũng đứng dậy, cậu bước từng bước đến chỗ Hagrid “Bác Hagrid, có cái gì sau lưng vậy? Sao bác giấu nó chứ?” Đôi mắt cậu lúc này vô cùng ngây thơ vô (số) tội, làm Hagrid của chúng ta mềm lòng muốn nói cho cậu. Đáng tiếc, ông còn chưa kịp nói gì thì đằng sau đã vang lên tiếng nói “Toàn là sách về rồng.”

“A Draco, cháu không phải đi kiếm sách sao?” Hagrid mất tự nhiên hỏi.

“Không hẳn, con chỉ muốn xem bác dấu diếm thứ gì.” Draco bình thản nói.

“Mà bác Hagrid tại sao phải đọc sách về rồng ngay lúc này nhỉ?” Harry cất tiếng “Hay là, bác hiện đang sở hữu một con rồng?” Nếu cậu nhớ không sai, bác ấy rất thích rồng, chỉ mong không như cậu nghĩ.

Harry thấy Hagrid tái mặt khi nghe cậu hỏi, chẳng lẽ là thật sao? Nhưng cậu không kịp suy nghĩ xa hơn thì đã có một tiếng rống bên cạnh “HARRY CẬU ĐỪNG CÓ NÓI BẬY!!!” Hermione không biết từ lúc nào đã rời khỏi trang vở ngạc nhiên nghe câu nói của Harry.

“CÁC TRÒ! TA ĐÃ NÓI BAO NHIÊU LẦN, KHÔNG ĐƯỢC LÀM ỒN TRONG THƯ VIỆN. NGAY LẬP TỨC CUỐN GÓI ĐI CHO TA!!!” Một lần nữa, cả bọn hoa lệ bị bà Pince dùng chổi đuổi đi, kể cả Hagrid cũng không thoát nạn.

“Được rồi, mấy đứa theo bác. Mà chuyện lúc nãy, tuyệt đối không được nói cho ai nữa hết.” Hagrid căn dặn rồi dẫn cả bọn đi.

Khi đến túp lều, Hagrid chỉ mở hé cửa cho họ vào, xong vội vàng đóng kín lại ngay.

Bên trong nóng bức vô cùng. Mặc dù hôm ấy ngoài trời khá ấm, nhưng trong nhà Hagrid vẫn đốt lò sưởi. Ông pha trà và mời bọn trẻ ăn bánh mì thịt chồn. Bọn trẻ bây giờ đã quá thân thiết với Hagrid nên lập tức từ chối ngay món bánh mì “chọi chó, chó lỗ đầu” hôm nọ.

“Nóng quá bác Hagrid, con có thể mở cửa sổ không?” Vừa vào Ron đã không chịu được sức nóng trong phòng nên lên tiếng. Neville cũng lí nhí theo “Đúng, nóng quá.”

“Rất tiếc là không được, mấy đứa. Vì…” “Cái này là gì vậy Hagrid?” Dù biết nó là gì nhưng Harry vẫn “ngây thơ” chỉ vào cái trứng to màu đen dưới ấm đun nước trong lò sưởi.

Nghe tiếng Harry, cả bọn cùng đến nhìn xem. Ngau sau đó, Ron và Draco đồng thanh “Trứng rồng.” trong mắt hai cậu chàng lúc này là sự tò mò, và kích động.

“Trứng rồng? Bác kiếm ra ở đâu vậy?” Hermione, khác hai thằng ham rồng đó, lại tò mò về việc khác.

“Bác thắng được. Tối hôm nọ, bác xuống làng để làm vài ba ly và chơi vài ván bài với người lạ. Hắn đem cái trứng ra đặt cược, thành thực mà nói, bác thấy hắn cũng có vẻ vui mừng khi tống được cái đó cho ta.” Hagrid tỉnh bơ nói.

“Tất nhiên là vui rồi. Nó là hàng cấm, hàng cấm đó. Lỡ có người phát hiện thì sao?” Hermione nói.

Thế là cuộc nói chuyện đẩy sang một hướng khác. Ron, Draco và Hagrid muốn nuôi con rồng này. Còn Hermione và Neville thì phản đối, dù giọng của Neville lại theo đà lí nhí. Blaise không lên tiếng, nhưng Harry thấy là cậu ta muốn xem trò vui thì hay hơn. Riêng cậu thì đang nghĩ đến một vấn đề khác. Trứng rồng rất khó tìm, đối phương hoặc là phù thủy hắc ám hoặc pháp thuật vô cùng lớn. Tìm ra, lại đưa cho Hagrid, chắc chắn là muốn moi thông tin gì đó từ ông ta. Nhưng Hagrid cũng không phải người biết giữ mồm giữ miệng, nếu muốn hỏi ra không phải là khó, trừ phi, tin tức hắn ta muốn khai thác bí mật mà Hagrid dấu. Cộng với việc bạch kì mã xém bị giết chết mấy ngày nay thì có lẽ là liên quan đến đá phù thủy. Vậy thì, chỉ có người đó thôi. Đã hết kiên nhẫn rồi sao, Voldy…

“Harry, Blaise, sao hai cậu không lên tiếng?” Hermione nhận thấy từ nãy đến giờ hai cậu chàng không tham gia vào vụ “cãi lộn” này nên hỏi.

“Vì tớ không biết nên theo ai thì im lặng là tốt nhất.” Blaise cười trả lời, nhưng Harry, Hermione và Draco đều thấy vẻ giễu cợt trong mắt đối phương.

Nhìn Hermione sắp nỗi bão, Harry đành nói “Hay là đợi con rồng đó nở ra một tuần, đưa cho Draco đem về trang viên Malfoy. Cũng đưa cho Hagrid khóa cảng để đến thăm con rồng. Nếu tớ nhớ không sai thì gia tộc Malfoy có thể xin nuôi một con rồng trong trang viên được mà.”

“Nhưng Harry…” “Không bác Hagrid, một tuần là quá trễ rồi. Bác biết mà, nếu để người của bộ biết được thì bác sẽ bị giam trong Azkaban, một tuần là con rồng đó bự bằng nơi này rồi đó. Hơn nữa, chỉ là gửi nó đến nơi khác thôi, đâu phải là bác mất nó luôn đâu.”

“Harry nói đúng đấy bác. Phấn chấn lên đi, bác có thể đến thăm được mà, phải không Draco?” Hermione lên tiếng sau một lúc suy nghĩ.

“Tớ không biết cha có chấp nhận chuyện này không?” Draco suy ngẫm.

“Tiểu long, cậu nói đùa phải không. Quý tử nhà Malfoy mà lại không được thứ mà mình muốn sao? Mà cha cậu cho dù có phải đi lấy mặt trăng thì ông ấy cũng sẽ đồng ý vì cậu thôi.” Harry cười cười.

“Đúng. Một Malfoy muốn gì thì phải có nó cho bằng được. Để lát nữa tớ gửi thư cho cha xin lấy mấy con gia tinh đưa con rồng đi. Bác Hagrid, con sẽ không quên đưa chìa khóa cho bác đâu.” Draco chắc nịch nói.

Vậy là dưới sự khóc thương của Hagrid, số phận con rồng đã được quyết định.

*** cuộc gặp mặt đầu tiên của Harry và Voldy đến đây ****

Ban đêm, Harry chợt tỉnh lại.

“Có chuyện?” Bên cạnh có một người mớ ngủ hỏi.

“Ừ, có người đột nhập vào căn phòng ở hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải. Rõ ràng có người không chờ nỗi nữa.” Lúc trưa Dumbledore rời khỏi Hogwarts cậu đã nghi ngờ. Giờ Hogwarts báo động đã chắc chắn suy nghĩ của cậu.

Dứt lời Harry đứng dậy, sửa soạn lại bản thân.

“Ta đi cùng được không?” Người ấy hỏi.

“Không, anh cứ ở đây đi. Tôi đi trước.” Harry từ chối rồi rời khỏi.

“Mặc dù biết là em sẽ không sao, nhưng anh vẫn mong em tự lo cho bản thân, đi sớm về sớm, my lover.” Người đó nói. Harry đưa kí hiệu ‘ok’ rồi rời khỏi phòng ngủ.

Người đó đứng nhìn Harry rời đi cho đến khi bóng cậu ấy khuất dần sau cánh cửa, thầm thở dài “Xem ra, thời gian ở bên cạnh em không còn nhiều nhỉ, Harry, my lover.”

Còn Harry, ngay khi rời khỏi phòng sinh hoạt chung cậu vội ếm cho mình hàng ngàn bùa chú tàng hình, phòng vệ,… đầy đủ rồi độn thổ đi. Mục tiêu là căn phòng cửa ải của Severus, cậu đã đến một lần nên nhớ rất rõ cấu trúc nơi đây. Cũng nhờ Severus nói rõ từng cơ quan cho cậu biết. Mà cậu chọn nơi đây là nó gần nơi thiết kế cửa ải của Dumbledore. Cậu nghĩ mình sẽ xử lí chuyện của Voldy sau khi thi cuối năm, cũng lấy luôn đá phù thủy vì lúc đó sẽ không rút dây động rừng. Thật là… Samuel cũng luôn như vậy. Cậu thu hồi tâm tư của bản thân, cảm nhận xem giờ Voldy đang ở đâu thì phát hiện em ấy ở phía sau ngọn lửa đen.

Cậu có thể dùng ma pháp bước qua ngọn lửa, nhưng như thế sẽ dễ làm lộ bản thân, cậu không muốn phải có một cuộc chiến ngay lúc này, nên cậu bước đến trên bàn, chọn lấy chai nhỏ nhất, mở nắp ra. ‘Còn một nửa sao? Xem ra là muốn dụ cậu vào rồi. Đã vậy thì cung kính chi bằng tuân mệnh.’ Cậu uống hết chỗ độc dược đó rồi bước đi. Bây giờ, cậu chỉ nghĩ đến một chuyện. Voldy bây giờ, tuyệt đối không thể giữ đá phù thủy.

Cậu vào căn phòng thiết kế của Dumbledore như một người vô hồn. Ngay lập tức, ánh mắt cậu lấy lại độ sáng, cậu dòm ngó chung quanh, rồi chú ý đến Quirrell đứng trước mặt gương. Cậu ‘vờ’ hỏi “Đây là đâu, giáo sư Quirrell, sao con lại ở đây?”

“Potter, đây là căn phòng chứa hòn đá phù thủy. Còn đi đến đây là do trò tự di chuyển thôi.” Quirrell trả lời. Mặt ông lúc này lại không hề co giật một chút nào hết.

“Không thể nào. Không lẽ ngài ấy đưa con đến đây.” Harry ngạc nhiên.

“Ta không quan tâm ai đưa ngươi đến. Ta chỉ quan tâm một điều. Nếu ngươi đã đến đây thì đừng hòng trở ra.” Dứt lời là những sợi dây thừng bỗng xuất hiện trói chặt Harry.

“Thầy!” Mắt Harry trừng lớn “Tại sao thầy lại như vậy? Mà không phải thầy bị cà lăm sao? Không lẻ điều là giả? Đừng nói với con rằng thầy là người đã thả con quỷ khổng lồ ra trong Haloween?”

“À à Harry, trò thật là thông minh, mọi thứ trò nói điều đúng. Chính là ta. Ta có biệt tài xử lý quỷ. Chắc là ngươi có nhìn thấy con quỷ trong căn phòng đằng kia đã bị ta làm gì. Xui xẻo là hôm ấy trong khi những người khác chạy khắp nơi kiếm con quỷ, thì lão Snape, lão đã ngờ vực ta từ trước, lại đi thẳng lên tầng lầu ba trước ta. Và, không những con quỷ của ta không giết được mi, mà con chó ba đầu cũng không cắn đứt được giò lão Snape. Thôi, bây giờ thì làm thinh chờ một lát nhé, Harry. Ta cần kiểm tra cái gương thú vị này.”

Chỉ đến lúc đó Harry mới nhận thấy cái gì ở sau lưng thầy Quirrell. Đó là Tấm gương Ảo ảnh.

Thầy Quirrell vừa gõ gõ ngón tay quanh cái khung gương vừa làu bàu “Cái gương này là chìa khoá để tìm ra Hòn đá. Chắc là lão Dumbledore bày ra cái trò này… nhưng lão đang ở Luân Đôn… Lão về tới nơi thì ta đã cao chạy xa bay…”

Quirrell đi vòng ra sau tấm gương, sau đó lại đi vòng từ đằng sau tấm gương ra đằng trước, chăm chú nhìn vào gương với vẻ hau háu. “Ta nhìn thấy Hòn đá… Ta đang trao nó cho chủ của ta… nhưng mà nó ở đâu? Ta thật sự không hiểu được… chẳng lẽ Hòn đá ở bên trong tấm gương? Ta có nên đập vỡ nó ra không?”

Harry vẫn đứng yên một chỗ, ngay lúc nhìn tấm gương thì cậu đã rõ dụng ý của Dumbledore rồi. Nên ngoại trừ ngăn cản việc lấy đá phù thủy thì cậu cũng muốn bắt luôn Voldy. Để em ấy nhởn nhơ thế này ai biết còn có chuyện gì nữa không chứ? Bây giờ đứng xem Quirrell tự kỉ cũng vui đấy.

Quirrell lúc này còn đang lẩm bẩm một mình “Cái gương này dùng để làm quỷ gì đây? Xài nó như thế nào? Xin chủ nhân giúp tôi với!”

Cuối cùng, một âm thanh khác xuất hiện. Nó phát ra từ phía sau Quirrell “Dùng thằng bé… dùng thằng bé…”

Quirrell bèn hướng về Harry. “Vâng! Potter… Lại đây!”

Hắn vỗ tay một cái, sợi dây đang trói Harry bung ra rơi xuống. Harry chậm rãi đứng lên.

Quirrell lập lại: “Lại đây! Nhìn vô gương và nói cho ta biết ngươi thấy cái gì.”

Harry đi về phía lão. Vẻ mặt tuy tuyệt vọng bên ngoài nhưng lại cười thầm bên trong, cuối cùng a, cũng nghe được cái giọng nói này. Thật lạnh lùng a. Đúng là Voldy cần phải được dạy lại.

Đứng trước tấm gương, cậu thấy hình ảnh của mình trong tấm gương, lúc đầu trong nhợt nhạt, hoảng sợ đến không còn thần sắc. Nhưng chỉ một lát sau, cái ảnh của mình mỉm cười. Cái ảnh đút tay vào túi và lấy ra một hòn đá đỏ như máu. Cái ảnh nháy mắt với nó rồi cất Hòn đá trở vô túi. Và khi cái ảnh làm vậy, Harry cảm thấy có cái gì đó rơi vào cái túi thật của nó. Vậy là bằng cách nào đó – không tin nổi – Harry đã lấy được Hòn đá.

Quả nhiên là thế, chỉ cần không có dục vọng chiếm hữu nó làm của riêng hoặc mục đích cá nhân thì cậu có thể lấy được nó sao. Thật đáng tiếc, Dumbledore, kế hoạch thử suy nghĩ của ta lại thất bại rồi, mục tiêu của ta với đá phù thủy, không dành cho ta, mà là Hogwarts đã bị bọn người các ngươi phá hủy.

Quirrell sốt ruột hỏi: “Sao? Ngươi thấy cái gì?”

Harry bịa: “Con thấy cha mẹ con, họ đang chúc phúc con với người mà con yêu.”

Quirrell lại lầu bầu nguyền rủa. “Tránh ra chỗ khác!”

Harry đi. Nhưng cậu chưa dịch chuyển được năm bước thì một giọng nói the thé lại vang lên từ Quirrell, “Nó nói láo… nó nói láo…”

Quirrell quát “Potter, quay lại đây. Nói thật cho ta biết, ngươi thấy cái gì?”

Giọng the thé lại vang lên: “Để ta nói chuyện với nó… mặt giáp mặt…”

“Chủ nhân, ngài còn rất yếu.”

“Ta đủ khỏe… để làm chuyện này…”

Harry đứng nhìn Quirrell giơ tay lên tấm khăn quấn đầu, bắt đầu tháo khăn ra. Khi không còn tấm khăn, cái đầu Quirrell ngó nhỏ xíu. Lúc ấy hắn mới từ từ quay lưng lại.

Phía sau sọ của Quirrell, lại là một gương mặt nữa – gương mặt khủng khiếp nhất mà Harry từng nhìn thấy. Nó trắng như bột, với đôi mắt đỏ rực và một cái mũi tét ra, trông như một con rắn. Cái mặt đó thì thào: “Harry Potter…”

Harry đau lòng, Samuel của cậu, tại sao lại thành thế này. Chưa bao giờ cậu trách bản thân hơn lúc này. Có phải, nếu cậu tái sinh sớm thêm chút nữa, thì mọi chuyện có thể cứu vãn rồi. Nhưng, bây giờ vẫn chưa muộn…

Gương mặt không thấy Harry phản ứng gì, tiếp tục nói “Thấy ta ra nông nỗi này không? Chỉ là bóng là hơi… Ta chỉ có hình dạng khi ta nhập vào xác của người nào đó… nhưng luôn có người sẵn lòng để ta nhập vào tim vào óc họ… Một khi ta có được đá pháp thuật, ta sẽ đủ sức sáng tạo cho ta một thân thể… bây giờ… Đưa ngay cho ta Hòn đá trong túi ngươi.

Harry vẫn đứng tại chỗ, cậu còn chìm trong tự trách của chính bản thân mình. Tất nhiên, ngài Voldemort đã hiểu lầm tưởng rằng Harry không muốn giao.

Gương mặt gầm gừ: “Đừng ngu nữa. Ngươi tốt nhất là nên giữ cái mạng mình và đi theo phe ta… Nếu không, ngươi sẽ phải kết thúc cuộc đời như cha mẹ ngươi… họ chết trong khi van xin lòng thương hại của ta…”

“Thật đáng tiếc, hình như khi nhìn thấy ngài, cha tôi không lên tiếng gì đã chết và mẹ tôi thì chết trong khi cầu xin sự sống cho tôi thì phải.” Cậu cười lạnh “Nếu có một ai đó ở đây, chắc họ sẽ mắc cười lắm đấy. Vì chúa tể của bọn họ là một kẻ dối trá.”

Quirrell bước thụt lùi về phía Harry, để Voldemort vẫn có thể nhìn thấy Harry. Gương mặt ác quỷ bây giờ lại mỉm cười, nhưng giọng hắn thì rít lên: “Đúng lắm… Ta luôn luôn đánh giá cao lòng dũng cảm… Phải đấy, nhóc con ạ, cha mẹ mày rất dũng cảm… Ta giết cha ngươi trước, và y đã dũng cảm kháng cự… nhưng mẹ ngươi thì thật ra không cần phải chết… mụ đã chết vì muốn bảo vệ ngươi… nếu ngươi không muốn cho cái chết của mẹ ngươi trở nên vô ích thì hãy đưa ngay Hòn đá cho ta.”

“Ngài muốn nó?” Cậu móc hòn đá trong túi mình ra “Nhưng trước đó, tôi muốn hỏi giáo sư của mình một ít, chắc ngài không phản đối đâu nhỉ? Nếu ngài không muốn hòn đá này tan vỡ.”

“NGƯƠI…” Voldemort hét lên “Được lắm. Ngươi hỏi đi.”

“Giáo sư Quirrell, từ khi dạy ở đây, ngài có bao giờ hối hận vì những hành vi mình làm chưa?” Harry nghiêm túc hỏi.

Quirrel chầm chậm nói “Ta trước kia là một kẻ yếu đuối, nhu nhược. Từ khi gặp chủ nhân, ta mới nhận ra được những gì trước đó nghĩ là hoàn toàn sai lầm. Chính ngài đã mở thông đầu óc cho ta. Ta làm việc cho ngài, chỉ cần là ngài muốn thì ta sẽ bất chấp mọi thứ để đạt được nó. Hối hận, ta không cần chúng.”

“Thật đáng tiếc, trung với chủ như ngài thật sự rất khó kiếm. Nhưng, đụng đến Hogwarts, kết cục chỉ có một con đường, chết!” Dứt lời Quirrell đã bị các sợi xích trói lại, đồng thời hắn ta thấy ma lực của mình đang bị xói mòn nhanh chóng. Càng cựa quậy hắn ta càng nhanh chóng mất ma lực hơn. “Ngươi…” Voldemort đánh giá được tình hình lên tiếng nhưng lại đối diện với vẻ mặt cười như không cười nhìn mình.

“Trước tiên phải tách hai người ra đã. Hậu đại làm sai thì để người lớn xử lí không phải sao?” Cùng lúc Harry đưa đũa phép lên, phóng bùa chú vào Quirrell, nhanh đến mức Voldemort không kịp phản ứng, đến khi định thần lại thì thấy Quirrell đang trói trước mặt, còn mình thì…

“Bình bảo lưu linh hồn, may phước yêu tinh vẫn còn giữ nó, nếu không đi làm một cái khác sẽ tốn rất nhiều pháp lực a. Mà từ giờ chắc bạo lực lắm luôn đấy. Ngài nên đi thân mật với các bộ phận khác thì hơn.” Vừa nói Harry vừa lôi một cái hòm trong túi không gian ra. Mở nó, bỏ bình chứa linh hồn Voldemort vào, đóng lại rồi biến nhỏ cất lại vào túi. Xong hết, cậu nhìn tên bị trói.

“Chủ nhân, ngài ở đâu? Ngươi đưa chủ nhân ta đi đâu?” Sau một lúc đau đớn do tách linh hồn Voldemort ra, Quirrell bình tĩnh lại nhìn tên trước mắt “Ngươi không phải Harry Potter.”

“Con mắt nào của ngươi nói ta không phải Harry Potter. Chủ nhân ngươi làm sai, là một thành viên của Slytherin gia tộc ta cực kì thất vọng. Nhưng mà bây giờ không phải ta nên trừng phạt ngươi sao. Một giáo sư mà không có đạo đức làm nghề thì không cần thiết phải giữ lại làm gì.” Cậu đưa tay mình lên “Chịu chết đi, Quirrell. Avada Kerdava.”

Tia sáng xanh phát ra cướp đi mạng sống của Quirrell, cậu tiếp tục dùng lửa quỷ đốt đi cơ thể đó. Làm xong, Hogwarts báo động cho cậu, Dumbledore đang đến. Cậu dùng ma pháp viết đi một lá thư rồi độn thổ trở lại phòng sinh hoạt chung Gryffindor.

Giờ chắc Dumbledore đang điên đầu nhỉ. Cậu vừa đi về phòng vừa suy nghĩ. Bước vào phòng, mọi người đều ngủ, nhưng không có Tom. Mà giờ, cậu cũng không có tâm trạng gặp hắn. Cậu tiếp tục giấc ngủ, mai công việc sẽ rất nhiều.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.