Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò chuyện lúc đêm khuya ~ Chiếc gương ảo ảnh

2952 chữ

Chương 27: Trò chuyện lúc đêm khuya – Chiếc gương ảo ảnh

Nurmengard, nhà ngục vững chãi đã tự tay Grindelwald giám sát xây dựng khi thế lực mình đang ở đỉnh cao, thật không ngờ nơi này lại trở thành nhà tù giam cầm lúc ông tuổi già.

Ngục giam không ai canh gác cũng không cũ nát, nhóm Thánh Đồ làm sao có thể để chủ nhân của mình trong hoàn cảnh cũ nát được chứ? Nếu Grindelwald đã lựa chọn nơi này mà bọn họ cảm thấy không thể thay đổi Grindelwald, vậy thì có thể thay đổi hoàn cảnh nơi này chăng?

Cho nên dù không có ai đặt chân đến đây cả nửa thế kỷ nhưng nơi này vẫn giống như nửa thế kỷ trước, nhà ngục vẫn giống như lúc vừa mới xây dựng xong.

Harry đi vào nhà ngục, trên đường cũng không thấy trận pháp thuật dò xét nào. Cậu thử dùng pháp thuật, phát hiện nếu miễn cưỡng thì vẫn có thể dùng. Như vậy, nơi này có cấm ma pháp trận. Mà trận này có thể kìm lại được ma lực của cậu. Quả nhiên hắn ta tự nguyện vào sao? Vậy, càng thú vị rồi, để xem hắn ta có như lời đồn không?

Cậu trực tiếp đi lên tầng cao nhất. Đó là nhà tù của Grindelwald.

Dọc theo đường đi Harry không ngừng thử nghiệm có phát ra được chú ngữ hay không, chính là vẫn như vậy.

Thẳng đến đi lên đỉnh tháp, tầng cao nhất không có người trông coi, Harry mới phát hiện ma lực có thể dùng bình thường.

Trong phòng giam giam giữ, Grindelwald lại có thể tùy ý thi triển chú ngữ, đây không phải như một loại giam giữ không có tác dụng sao?

Harry cười lạnh, cậu cũng không rõ, mình cười vì đám người ngu ngốc bên ngoài kia hay người tự giam cầm mình trong này nữa.

“Đã lâu rồi Nurmengard không có người khách nào tới chơi.” Giọng nói tràn ngập cảm giác tang thương vang lên, hiển nhiên người bên trong đã biết có người đến, “Rất xin lỗi tôi không thể đi tiếp đón khách quý được rồi.”

Harry vào trong, cậu rất chuẩn xác tìm được người đang lịch sự ngồi trên ghế.

Ông đã rất già, mái tóc màu vàng óng đã mất đi độ bóng thuở nào, năm tháng để lại trên gương mặt ông vô số dấu vết, đôi mắt màu xanh không mở to như người trẻ tuổi mà hơi hơi khép hờ.

Nhưng cho dù năm tháng đã đoạt đi tuổi trẻ của ông, nhưng có những đồ vật vẫn không thể nào cướp được từ trên người ông cả.

Đôi mắt hơi hơi nheo lại cất giấu sự cảnh giác và đánh giá mà Harry tuyệt đối không nhận lầm, cho dù ông tùy ý ngồi cũng có thể khiến cho người ta cảm nhận được cái khí thế vương giả trên người. Ông không còn tuổi trẻ nhưng vẫn kiêu ngạo như trước.

“Là do tôi chưa thông báo gì đã tới quấy rầy…” Harry nói.

“Ha ha, ai lại đến ngục giam mà còn chào hỏi trước với kẻ tù tội bên trong chứ.” Grindelwald châm chọc cười nói.

“Ngài không phải là tù nhân bình thường mà, không đúng sao?” Harry cười nói.

Tù nhân nào lại sau khi tự giam mình lại nhưng vẫn có thể nắm trong tay sức mạnh đủ để dao động chính quyền chứ?

“Cậu cũng biết không ít nhỉ.” Grindelwald nhìn Harry, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lùng, “Người trẻ tuổi, cậu tới từ đâu?”

Harry khẽ nói, “Tôi đến từ đâu hình như cũng không quan trọng thì phải, thứ thiết yếu cần quan tâm là lí do tôi ở đây, không phải sao?”

“Nhưng cậu là khách của tôi, tôi nghĩ mình vẫn có quyền biết.” Ông đánh giá vẻ ngoài của Harry, dưới dạng vị thanh niên 28 tuổi.

“Nếu tôi nói, tôi tới từ Hogwarts, ông sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Tôi thật sự rất muốn biết đó.” Harry ấp úng.

Grindelwald ngồi dựa trên lưng ghế nháy mắt trợn to mắt, sự sắc bén và đánh giá kỹ càng vốn có đã lui xuống, áp suất pháp thuật của ông đột nhiên tuôn ra dào dạt đánh thẳng tới Harry, “Ai để cậu tới, nói!”

Ông nghĩ thanh niên trước mắt chắc hoặc sợ hãi trước áp suất pháp thuật của ông hoặc sẽ thả áp suất của mình ra chống lại ông. Nhưng không, cậu vẫn thản nhiên như chẳng có gì xảy ra. Cậu ta cho rằng mình sẽ an toàn sao…

“Thưa ngài,” Harry lên tiếng, dùng giọng điệu châm chọc “ngài cũng không còn trẻ, cũng đã lâu không dùng pháp thuật mạnh, đừng cố gắng làm tôi sợ hãi, tôi cũng không muốn làm kẻ thù của ngài. Mà, nếu có thêm áp suất pháp thuật từ người tình trong mộng của ngài thì may ra tôi mới phải lo sợ.” Vế sau đã chuyển thành cười nhạt.

Kẻ này nguy hiểm, cực kì nguy hiểm. Ông dùng bế quan bí thuật, cũng cố gắng đọc tâm trí của người trước mắt. Nhưng thứ mà ông nhận được là bóng tối, đằng sau bóng tối, vẫn là bóng tối. Hơn nữa, càng lâu ông càng cảm thấy mình bị hút vào. Những cảm xúc, kí ức từ xa xôi bỗng nổi dậy muốn ùa về. Trước khi ông khống chế không được sự nổi loạn trong tâm trí này thì bóng tối xung quanh tâm trí ông biến mất.

“Ngài chắc đang nghĩ tại sao mình không đọc được suy nghĩ của tôi, hơn nữa còn xém bị tôi đọc đi.” Harry cười cười, nhìn vẻ mặt tuy bình thường nhưng đôi mắt đã trừng lớn của đối phương, tiếp tục nói “Hay giờ ngài đang nghĩ làm sao tôi biết ngài đang nghĩ gì?”

“Tại sao cậu…?”

“Tại sao tôi biết chứ gì? Tôi tuy biết cả Bế quan bí thuật và Chiết tâm trí thuật nhưng tôi lại không dùng chúng nếu không phải bất đắc dĩ. Đối với tôi, sử dụng chúng chính là sỉ nhục người trước mắt, cũng như chính mình. Nhưng tôi có khả năng đặc biệt, có thể nhìn thấu dao động linh hồn. Nhờ đó, tôi có thể đoán được ngài suy nghĩ cái gì.” Harry vô cùng thành thật nói “Hơn nữa, tâm tư ngài vẫn chưa giấu kín, chỉ cần một chút tác động thì linh hồn đã thể hiện ra hết rồi.”

“Rốt cuộc ngươi đến đây với mục đích là gì?” Grindelwald mất kiên nhẫn hỏi.

“Vì muốn làm quen với vị cựu chúa tể hắc ám, à không, phải là Chúa tể đời thứ nhất chứ. Mà, quả không hổ là người đứng đầu phù thủy hắc ám, thậm chí cả ma lực cũng gần như mạnh hơn bạch phù thủy mọi thời đại. Nếu ngài không muốn vào đây, cho dù là Albus Dumbledore cũng không thể ngăn cản ngài.” Harry thẳng thắn nói.

“Nếu như vậy, không phải ngươi đã hoàn thành mục đích rồi sao?” Grindelwald thể hiện thái độ đuổi khách.

“Được rồi, vào chủ đề chính.” Harry đưa hai tay đầu hàng “Không biết, cả thế kỉ ngài nhốt mình trong này, biết được bao nhiêu chuyện ngoài đó?

“Hừ, ngoại trừ một kẻ kế thừa chức vị chúa tể hắc ám của ta đối phó Al rồi làm mình biến mất 11 năm trước thì chẳng có gì quan trọng.” Grindelwald hừ lạnh.

‘Al? Đúng thật là… không hổ là người yêu a!’ “Vậy chắc ngài không biết, Hiệu trưởng Dumbledore, bạch phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại chỉ vừa mới mất pháp thuật trong một tuần cách đây không lâu, chỉ vừa qua Haloween thôi.” Harry chậm rãi nói, nhìn vẻ mặt từ từ tái đi của đối phương.

“Al… em ấy bị sao?”

“Cho nên tôi mới đến tìm ngài.” Harry cười lạnh nhìn đối phương, vẻ mặt cực kì nghiêm túc “Ngài Grindelwald, tốt nhất ngài nên tìm người yêu của mình mà nhắc nhở hắn đừng bao giờ dùng Hogwarts cho mục đích cá nhân của hắn. Lần trước chỉ là trừng phạt nhẹ thôi. Nếu còn một lần nữa, đừng trách sao tôi nặng tay với hắn. Thú thật, hắn ta đúng là một nhân tài, đừng để tôi phải làm một nhân tài như vậy…” Harry nhấn mạnh câu cuối “…biến mất.”

Dứt lời Harry bước ra cánh cửa “Lời muốn nói tôi cũng đã chuyển. Chúc ngài một buổi tối vui vẻ, nhưng chắc là không được đâu nhỉ?” Cậu cười rồi đi khỏi căn phòng.

****thời gian phân cách tuyến****

Trước khi bắt đầu học kì hai ba ngày, Harry trở về Hogwarts, một phần để nói chuyện với người thân của cậu ngàn năm trước, phần còn lại, cậu không muốn công sức của Hiệu trưởng đáng kính bị uổng phí đâu a.

Ngay đêm hôm ấy, Harry bắt đầu đi lượn đêm. Nhưng khác với mọi hôm, cậu không phóng bùa phòng bị gì vào mình cả, cậu chỉ sử dụng tấm áo choàng tàng hình của cha cậu được một người “nặc danh” mà ai cũng biết là ai đấy gửi đến cho cậu. Vừa đi cậu vừa cảm nhận sự thay đổi của Hogwarts, như, nó muốn dẫn cậu đi đến một nơi. Hừ, để xem ngài đưa tôi đi đâu đây, Dumbledore. Harry vừa đi vừa nghĩ, cậu không hề lo lắng thứ gì đang chờ đợi mình trước mắt. Đùa à, ở nhà mình mà còn bị lạc đường hay gặp nguy hiểm nữa thì cậu đi chết đi là vừa.

Với tâm trạng như vậy, Harry rất thoải mái đi dạo. Cậu đang là một Gryffindor dũng cảm mà. Cuối cùng, cậu đứng trước một cánh cửa. Ngay từ khi cậu đặt chân đến chỗ này thì không còn bị Hogwarts ảnh hưởng nữa. Đồng lúc, từ xa xa cậu nghe thấy tiếng chân, chắc là của giám thị Filch. Muốn cậu vào phòng này? Là thứ gì nhỉ?

Cậu vào bên trong, đập vào mắt là một tấm gương khổng lồ, cao đụng tràn nhà, khung bằng vàng chạm khắc, đặt trên hai cái chân có vuốt. Một dòng chữ khắc phía trên gương: ERISED STRA EHRU OYT UBE CAFRU OYT ON WOHSI

‘I show not your face but your heart’s desire’ Harry nhìn chằm chằm nó. Đây là chiếc gương ảo ảnh. Dumbledore đáng chết, hắn ta không biết rằng ảo cảnh trong chiếc gương này khó khiến người ta không để ý đến nó sao. Lỡ có một học sinh nhìn thấy rồi trầm mê luôn trong đó thì biết làm thế nào. Cũng may, cậu là người đầu tiên thấy. Mà khoan, hắn để cho cậu nhìn mặt gương, không lẽ, có liên quan đến hòn đá phù thủy. Nếu vậy thì…

Harry tiến lên, nhìn vào mặt gương. Một phần, cậu muốn làm Dumbledore không nghi ngờ, một phần cậu muốn đối diện với ước muốn tận sâu trong tim mình.

Nhìn tấm gương, Harry trừng lớn mắt, cười nhạt từ từ biến thành cười lớn, cùng lúc nước mắt cậu chảy ra. ‘Ước mơ của mình chỉ đơn giản như vậy sao? Nhưng, tại sao, mình thấy, nó cách xa thế này’. Trong gương có đầy đủ bạn bè và người thân cậu, dù là người của ngàn năm trước hay hiện tại đều có đủ. Họ đứng xung quanh, trung tâm là hai người, một là cậu, người còn lại là Samuel. Mọi người ríu rít gì đó, cả cậu và em ấy đều đỏ mặt, sau đó Samuel hôn cậu, mọi người bên cạnh vỗ tay hoan hô… Trong bức tranh tuyệt đẹp đó không một ai không nở nụ cười.

Tuy cậu đắm chìm trong hình ảnh hạnh phúc ấy không muốn nghĩ gì nữa, nhưng cậu vẫn rõ có người theo dõi cậu. Cậu thì thào “Cha! Mẹ! Con nhớ hai người, nhiều nhiều lắm. Con rất muốn ở bên hai người. Con nên làm gì đây? Con…”

“Cậu Potter, lượn đêm, nhà Gryffindor trừ năm mươi điểm.” Trong cơn thì thầm, Harry bỗng “giật mình” vì bị cắt ngang.

“Giáo sư Prince,” cậu tỏ ra sợ sệt “con xin lỗi. Con trở về ngay.” Nhưng cậu vẫn nhìn vào mặt gương, giọt nước mắt vẫn rơi.

“Được rồi, trò ở lại. Nếu không nói rõ ràng thì “hoàng kim nam hài” của chúng ta sẽ bị tra tấn đến điên.” Severus châm chọc nói “Trò tốt hơn hết đừng có nghĩ dại dột mà tin vào đó. Nó gọi là tấm gương ảo ảnh. Trò nếu thông minh chắc cũng hiểu vì sao nó được gọi như thế?”

“Ơ…” Harry ấp úng.

“Quả nhiên không nên đánh giá quá cao chỉ số thông minh của nhà Gryffindor.” Snape tiếp tục châm chọc “Nó cho ta thấy khát vọng sâu trong tâm hồn trò, chỉ như vậy. Nó không thể cho trò bất cứ điều gì cả. Nên những gì trò nhìn thấy trong mặt gương, chính là ảo cảnh mà nó thấy trong trò.”

“Nên, con chỉ nhìn thấy những thứ mà con muốn thấy. Mà cũng đúng, làm sao mà cha mẹ có thể sống lại được đâu chứ. Con chỉ có thể gặp cha mẹ nếu con chết đi thôi. Nhưng, sao con có thể kết liễu cái mạng sống mà cha mẹ đã khổ cực bảo vệ con chứ? Giáo sư, con biết giáo sư vốn dĩ cũng không ưa thích con, nhưng giáo sư có thể chấp nhận yêu cầu quá phận này của con không?” Harry tròn mắt nhìn Severus, bên trong ánh mắt đó có sương, do cậu đã khóc quá nhiều.

Severus định từ chối nhưng nghĩ lại, anh đành gật đầu. Sau đó, lồng ngực anh tựa hồ có độ ấm, đồng thời anh cũng được ai đó ôm. Đã bao năm nay, hình như không còn người nào ôm anh? Hoặc là nói, trong cuộc đời của anh có ai ôm anh như vậy? Mẹ của anh từng có, có lẽ Lily cũng từng như vậy, nhưng là… Tựa hồ không còn nữa. Cho nên khi anh đột nhiên bị ôm lấy sưởi ấm như vậy, dường như đã mất đi khả năng ngôn ngữ.

Harry không chỉ ôm Severus, cậu còn khóc nhiều hơn so với lúc trước “Con xin lỗi, giáo sư. Con không thể khống chế nước mắt của mình được. Có lẽ, khóc trước mắt một người không có cảm tình với mình sẽ tốt hơn. Bởi, con không cần đồng tình, càng không cần thương hại, nên con không thể nói với bạn bè. Con cũng không muốn người thân lo lắng hơn cho con nữa, nên con cũng không thể nói ra. Con chỉ muốn ở bên cha mẹ mình thôi, nhưng sao nó lại khó như vậy?…” Severus không thể làm gì hơn là vỗ vỗ đầu cậu, an ủi lấy cậu bé đang bị tổn thương này. Harry khóc cũng không lâu, một lát là đã ngủ, khóe mắt vẫn còn dấu vết của nước mắt. Severus không nói gì mà chỉ bế cậu lên rồi đi ra ngoài. Trước khi ra khỏi căn phòng, anh liếc nơi góc phòng. Mà tại vị trí đó sau khi hai người rời khỏi bỗng xuất hiện một người. Người đó vuốt chòm râu bạc, thở dài “Có lẽ, mình đã đối xử không tốt với Harry. Nhưng, tất cả cũng chỉ vì lợi ích vĩ đại hơn.”

Trở lại bên Severus và Harry, ngay lúc Severus không biết nên đưa Harry về tháp Gryffindor hay đến hầm thì có một giọng nói cất lên “Chú đưa con về tháp là được rồi, Severus. Cảm ơn chú đã đến, cũng như xin lỗi vì con đụng vào nỗi đau của chú.”

“Ngài…” “Potter hoặc Harry? Chú chỉ có quyền chọn một?” Harry nghiêm túc nói “Hơn nữa con không tin Dumbledore không còn theo dõi chúng ta, để an toàn chú cứ ôm con như vậy đi, được không chú?”

“Vậy Harry,” Đến lúc này Severus cũng không từ chối nữa “cậu không có lỗi gì cả. Hơn nữa, nếu tôi đau khổ vì lời nói của cậu thì cậu còn đau đớn hơn tôi gấp mấy lần nữa. Nên đừng tự trách.”

“Người con gái nào lọt được vào tầm mắt của chú chắc hạnh phúc lắm a.” Harry cười “Thật tiếc vì mẹ con không được hưởng sự ấm áp này. Chú cũng nên nhanh chóng rời khỏi hội phượng hoàng đi. Còn tử thần thực tử, con sẽ cố gắng để chú chỉ hoạt động trong Hogwarts. Mà con nghĩ sau khi Voldemort sống lại thì hắn ta cũng không cần chú điều chế độc dược đâu. Còn lí do thì đến lúc thích hợp chú sẽ biết.”

Từ lúc nào hai người đã đứng trước bà béo. Severus đọc mật khẩu rồi ôm Harry vào.

“Trong này là an toàn rồi, phu nhân ấy sẽ không nói cho Dumbledore biết đâu.” Harry thoát khỏi cái ôm của Severus “Cảm ơn chú đưa con về tận đây. Cũng rất trễ rồi đấy, chú nên nghỉ ngơi. Nhớ cho con một ít thời gian chế thuốc. Ngủ ngon, Severus!”

“Được rồi, ngủ ngon Harry.” Severus nói rồi rời khỏi, Harry cũng về phòng mình.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.