Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hẻm xéo ( 2 )

4575 chữ

qua nội dung

Hoà

Longfic

Hp tương lai

Shortfic

[HP] Chấp nhận

Oneshot

[Snarry] lời nguyền tình yêu

[Gelal] Điều chúng ta cần

[Volhar] yêu sâu đậm

[Snarry] hạnh phúc thật sự

[Snarry] bí mật hay bật mí

[Volhar] lá thư

Dự án

[Snarry] Yêu

[Volhar] Quay về

[VH&SH] Loạn

Longfic

Shortfic

[HP] Tình yêu tuyệt vọng hay hy vọng

[HP – Edit] Sổ tay nuôi nấng giáo sư (Tạm ngưng)

[Hp] tình hay lợi

Hp lời tỏ tình đặc biệt

Search

BEAUTIFUL LIFE

Luôn tự tin và tiến tới ngay cả khi mình thất bại

Chương 11: Hẻm xéo (2)

Ngay khi Harry vừa bước vào tiệm trang phục cho mọi dịp, vừa há miệng toan nói thì có một người phụ nữ đã tươm tướp: “Đồng phục Hogwarts hả cưng? Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho con chọn. Như trong kia lúc này có một quý ngài trẻ tuổi đang thử đồ đấy.”

Đằng sau cửa hàng, một thằng bé có gương mặt nhọn nhợt nhạc đang đứng trên cái bục cho một mụ phù thủy khác lượt thử cái áo chùng đen của nó. Phu nhân Malkin đặt Harry đứng trên một cái bục khác bên cạnh, trùm một cái áo dài qua đầu nó, bắt đầu đánh dấu chiều dài để xén bớt.

Thằng bé nhợt nhạc nói: “Chào. Cũng vô Hogwarts à?”

“Ừ, chào cậu.” Harry xem xét đứa trẻ, mái tóc bạch kim, chắc là một Malfoy, “Tớ chưa biết gì về Hogwarts hết, cậu có thể giới thiệu cho tớ không?”

“Hogwarts có bốn học viện, Slytherin, Ravenclaw, Hufflepuff và Gryffindor, đó cũng là nơi ta sống và học tập khi ở Hogwarts. Tớ cho rằng Slytherin là tốt nhất. Cả nhà tớ đều tốt nghiệp từ nơi này. Slytherin tượng trưng cho thuần huyết, cao quý; Ravenclaw cũng được, là đại biểu cho trí tuệ; Về phần Hufflepuff, nơi đó đều là những kẻ ngu ngốc… Nếu tớ bị phân tới đó, tớ nghĩ tớ sẽ bỏ học. Mà Gryffindor lại là đại bản doanh của một đám sư tử lỗ mãng, ngu dốt.” cậu bé đơn giản giới thiệu.

Harry bật cười, cậu bé Malfoy này thật dễ thương. Xem nè, kiểu nói chuyện như vậy cũng rất giống Nel, nếu không tính hơi cứng nhắc. À, quý tộc có cái gọi là xã giao và lạnh nhạt đối với người mới gặp mặt. Nhưng mà nhìn một Malfoy giống Nel như vậy lại làm hành động xa lạ thật làm cậu không quen. Xem ra cậu phải nhanh chóng kết bạn thôi.

Thấy cậu bật cười, cậu ta nhíu mày “Cha mẹ cậu có phải phù thủy không? Sao cậu lại cười, có gì đáng cười sao?” không biết sao cậu cảm thấy cậu đã làm trò cười cho người trước mắt.

“À, không phải đâu, tớ không có ý đó.” Harry nhịn cười trả lời “Chỉ là cách cậu giới thiệu phiến diện quá, làm tớ nhớ đến anh họ của mình. Anh ấy cứ nói lớp mình tốt thế này, lớp mình giỏi thế kia, không lớp nào sánh bằng. Cậu thật vui tính.

Cha mẹ tớ đúng là phù thủy, nhưng họ đã qua đời từ lúc tớ còn rất nhỏ, tớ hiện đang sống với dì dượng và anh họ tại Thế giới Muggle. Đây là lần đầu tiên tớ đến thế giới phù thủy.

Cậu có thể làm bạn với tớ không? Cậu là người bạn phù thủy đầu tiên mà tớ gặp đó. Tớ tên là Harry Potter, cậu có thể gọi tớ là Harry.”

Cậu bé khi nghe tên Harry Potter thì mắt sáng lên, nhưng nhanh chóng thu lại tầm mắt của mình “Draco Malfoy. Cậu có phải là…?”

“Nếu cậu nói là “Cậu bé vẫn sống” thì tớ thật sự không dám nhận danh hiệu này vì cái chết của cha mẹ.” Harry hờ hững nói.

“A xin lỗi cậu.” Draco đỏ mặt “Cậu có thể làm bạn mình, cứ gọi tớ là Draco, Harry.”

“Ừ Draco.” Harry cười, ‘thật giống Nelson quá a’. “Vậy khi học ở Hogwarts có làm bài kiểm tra thường xuyên, khen thưởng hay nghiêm phạt, bài tập về nhà,… không?”

Dường như Draco đã xem Harry là bạn, giọng nói bớt kiêu căng hơn hẳn “Ở Hogwarts, cậu sẽ học lý thuyết và thực hành chung, mỗi khi kết thúc tiết học giáo sư sẽ đưa đề luận văn cho chúng ta viết, sau đó đầu tiết tiếp theo của hôm sau nộp lại bài viết để các giáo sư có thể đánh giá trình độ của chúng ta. Khi học sinh phạm lỗi sẽ bị giáo viên trừ điểm nhà hay cấm túc, nếu làm việc tốt tùy theo mức độ sẽ được cộng điểm cho nhà khác nhau. Ngoài ra ở trường còn có tham gia Quidditch, là môn thể thao trên chổi, đến trường cậu sẽ được học kĩ năng phi hành sau.”

Hai ngươi bắt đầu trò chuyện, không khí đang dần vui vẻ lên, Draco cảm thấy có Harry nói chuyện thật vui, cậu cảm giác mình có thể nói một vài bí mật của mình cho Harry cũng được. Điều này rất khác lạ, cậu bình thường cũng có những người bạn thân như Pansy và Blaise, nhưng nếu bảo cậu tiết lộ một vài thứ cậu sẽ không bao giờ nói ra. Còn Crabbe và Goyle, chúng không xứng làm bạn với một Malfoy. Tuy chỉ mới gặp nhưng cậu như cảm thấy bản thân và Harry đã thân nhau từ trước vậy. Còn Harry, đó là một Malfoy đó, đời sau của Nelson đáng yêu đó, đương nhiên phải vui tươi mà nói chuyện rồi.

Bầu không khí hài hòa ấy bỗng nhiên bị cắt đứt bởi một tiếng mở cửa và một giọng nói cất lên “Draco à, sao con lại lề mề như vậy ?”

Mặt Draco vốn còn đang lười nhác, lập tức cơ thể thẳng lại, khuôn mặt thoải mái bị dỡ xuống, xuất hiện lên một khuôn mặt kiêu ngạo đặc trưng quý tộc, cậu ta xoay người, hơi ngẩng cằm, dùng giọng điệu cao ngạo nói, “Ba!”

“Ba nghĩ đến bây giờ hẳn là đã xong chuyện đồng phục của con rồi chứ,” Lucius Malfoy nhướng mày, đi tới chỗ Draco, “Nhưng khi ba nghĩ con đang ở cửa chờ chúng ta lại phát hiện ra con vẫn đứng nguyên tại chỗ ở trong này?”

“Thưa ba…”

“Xin lỗi ngài Malfoy, Draco cùng cháu nói chuyện phiếm cho nên quên thời gian ạ.” Khi Draco không biết trả lời như thế nào, Harry đã mở miệng, “Tạo ra phiền phức cho ngài, cháu rất xin lỗi.”

Nhận ra Harry đã gọi tên cúng cơm của Draco, Lucius hơi kinh ngạc, Draco chưa bao giờ cho người bạn nào gọi tên ngay khi gặp mặt cả, trừ khi có lí do đặc biệt, “Ồ, thất lễ, nhưng, xin hỏi quý ngài nhỏ tuổi…”

“Harry Potter, thưa ngài.” Harry đáp lời.

“Kẻ… Được Chọn vĩ đại của chúng ta?” Lucius cầm gậy đầu rắn lên, vén mái tóc cậu qua, để lộ vết sẹo hình tia chớp ra ngoài. Harry bị bất ngờ nhưng nhanh chóng di dời đi gương mặt, tránh đi cây gậy. Cậu thật sự rất bất ngờ nha, không ngờ ba ba lại giao gậy cho Nelson đó.

“Thưa ngài, việc vén mái tóc của tôi như ngài vừa làm là một hành vi thật sự không hề quý tộc một chút nào. Thậm chí tôi có thể nói là ngài đây đang muốn “ve vãn” tôi?” Harry nhướng mi hỏi.

“Đương nhiên là không.” Lucius tỉnh rụi trả lời “Ta chỉ thấy tò mò về vết sẹo nổi tiếng ấy thôi.”

“Vậy là con hiểu làm ngài rồi. Thật xin lỗi ngài nhiều lắm.” Harry hàm hồ xin lỗi không thành ý “…” Vốn định nói thêm thì phu nhân Malkin đã bước ra “Con xong rồi cưng ạ.” bà nói với Harry.

“Vâng, con cảm ơn phu nhân.” Harry gửi tiền cho phu nhân rồi quay lại với Lucius “Ngài Malfoy, không biết ngài có thể cho con đến dinh thự Malfoy chơi với Draco được không ạ?”

“Tất nhiên được, cậu Potter, ta sẽ gửi thư hẹn cậu.” Lucius Malfoy nói.

“A không thưa ngài. Con cũng cần sắp xếp một ít việc của mình. Con sẽ gửi thư cho ngài sau.” Harry từ chối “Người dẫn đường cho con đã đến rồi, thứ lỗi con rời đi trước. Tạm biệt Draco.” Dứt lời Harry vội vàng rời khỏi, đằng sau vang lên lời nói của Draco “Harry, tạm biệt. Hẹn gặp lại.”

Ra khỏi tiệm áo chùng, Harry lập tức đến chỗ Hagrid, “Bác đã ổn lại chưa?”

“Bác thấy tốt hơn nhiều rồi Harry. Con thật là một đứa trẻ tốt bụng.” Hagrid nói

“Bác có thể đi mua sách vở và dụng cụ cho con được không ạ? Trong lúc đó con sẽ đến tiệm đũa phép?” Harry hỏi.

“Tất nhiên, vậy con cứ đi đi, ta giúp con mua đồ, cũng không còn sớm nữa.” Hagrid đồng ý rồi rời đi, Harry bắt đầu đến tiệm đũa phép duy nhất ở Hẻm Xéo – tiệm Ollivanders.

Khi Harry đứng trước cửa tiệm, cậu thật sự rất bất ngờ. Tiệm cuối cùng này nhỏ xíu, vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ vàng: Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu.

Cậu bước vào trong thì nghe có tiếng chuông leng keng vang lên đâu đó ở sâu dưới sàn tiệm. Chỗ này thật là chật chội, nhưng trống trơn, ngoại trừ một chiếc ghế đu đưa duy nhất đề cho Harry ngồi chờ. À còn có hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần. Cái vẻ bụi bặm và lặng lẽ nơi đây dường như gây một cảm giác kiến bò trong xương người ta bằng một thứ phù phép bí ẩn gì đó, rất giống với ngàn năm trước a. Thật hoài niệm.

Chợt một giọng nói dịu dàng vang lên: “Chào cháu.”

Harry xoay người lại. Một cụ già đứng trước mặt cậu, đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm. Harry cũng không bất ngờ với phong cách chào hỏi kiểu này, ngàn năm trước khi đi mua đũa phép cậu cũng bị như vậy, nhưng cậu vẫn giả vờ lúng túng nói: “Cháu chào cụ ạ.”

Cụ già nói: “À, phải, phải, phải rồi. Ta đã nghĩ là ta sẽ sớm gặp lại cháu. Harry Potter. Cháu có đôi mắt của mẹ cháu. Ta tưởng như chỉ mới ngày hôm qua khi ta gặp chính mẹ cháu trong tiệm này, mua đũa phép đầu tiên của mình. Để coi, cây đũa đó bằng gỗ cây liễu, dài ba tấc, thanh nhã. Một cây đũa đẹp thích hợp cho việc luyện bùa.”

Cụ Ollivanders tiến đến gần Harry hơn. Harry chỉ mong cho cụ chớp mắt. Đôi mắt bạc màu ánh trăng đó làm cho cậu hơi khó chịu. “Ba của cháu, ngược lại, thích một cây đũa phép bằng gỗ cây sao. Dài ba tấc mốt. Uống dẻo được. Nhiều quyền lực hơn và xuất sắc hơn về khả năng biến hoá. Ừ, ta thấy ba của cháu xứng đáng với cây đũa phép đó. Thực ra thì chính cây đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép, đúng vậy.”

Ông Ollivanders đã đến gần sát Harry đến nỗi mũi cụ và mũi Harry suýt đụng nhau. Harry có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mắt cụ. “Và đây là chỗ…” Ông Ollivanders đưa ngón tay trắng bệch dài thòng sờ vào vết sẹo hình tia chớp trên trán Harry. Ông nói nhẹ nhàng: “Ta rất tiếc là chính ta đã bán ra cây đũa thủ phạm của vết sẹo này. Bốn tấc mốt. Chà, cây đũa phép này rất, rất, rất nhiều quyền phép; Rất quyền phép, mà lại ở trong tay một kẻ ác… A, giá như ta biết cây đũa phép ấy ra đời để làm những chuyện…”

Cụ lắc đầu, và rồi, may cho Harry, cụ bắt đầu vào vấn đề chính “Bây giờ để ta xem, cây đũa nào thích hợp với cậu Potter.”

Cụ lấy từ trong túi ra một cuộn thướt dây có dấu khắc bạc. “Tay nào của cậu cầm đũa?”

“Cháu thuận tay mặt ạ.” Harry bình tĩnh trả lời.

“Giơ tay lên. Vậy đó.” Ollivanders ra lệnh.

Cụ đó từ vai đến ngón tay của Harry, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối, và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói: “Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hùng mạnh, cậu Potter à. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng, và gân rồng. Không có cây đũa Ollivanders nào giống cây đũa Ollivanders nào, bởi vì không hề có hai con bạch kỷ mã, hai con phượng, hay hai con rồng nào giống y như nhau. Và dĩ nhiên, cậu không thể nào tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác.”

Harry bỗng nhận ra cái thước đo, đang đo khoảnh cách hai lỗ mũi của nó, tự động làm công việc một mình. Cụ Ollivanders đã bỏ đi tới chỗ mấy cái kệ, lấy xuống vài cái hộp.

Khi cụ nói: “Xong rồi.” Thì cái thước đo tự động buông mình rớt xuống sàn.

“Được rồi, cậu Potter, thử cái này xem. Gỗ sồi và gân rồng. Hai tất rưỡi, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên vẫy một cái.”

Harry cầm cây đũa và phiền chán quơ một vòng nhỏ. Nhưng cụ Ollivanders giật lại cây đũa ngay tức thì.

“Thử cây này. Gỗ thích và lông phượng. Hai tất ba. Khá lợi hại.”

“Không, không. Thử cây này. Gỗ mun và lông kỳ lân. Hai tấc tám.”

Cứ như vậy cậu cứ thử và thử, cũng càng nhàm chán hơn. Đống đũa cậu thử vun thành đống trên chiếc ghế đu đưa, nhưng cụ Ollivanders vẫn cứ đưa ra thêm nhiều cây đũa khác để thử. Mà càng thử cụ có vẻ càng vui hơn.

“Tưởng ta bịp hả? Đừng lo. Chúng ta đang tìm một cây phối hợp hoàn hảo nằm đâu đây trong đám đũa này. Ta đang tự hỏi, à phải, sạo lại không thử một sự kết hợp khác thường. Cây nhựa ruồi và lông phượng. Hai tất chín. Đẹp và dễ uốn nắn.”

Harry cầm cây đũa. Nó thình lình cảm nhận một luồng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay. Nó giơ cây gậy lên cao trên đầu, ngoắc một cái giữa đám bụi lưu niên trong tiệm. Một chuỗi những tia lấp lánh vàng đỏ bắn ra từ đầu đũa y như pháo hoa, tạo thành những điểm sáng nhảy múa trên tường. Lão Hagrid vỗ tay hò reo, còn cụ Ollivanders thì bật khóc: “Ôi, hoan hô. Đúng rồi, ôi, hay quá. Ừ. Tốt. Tốt. Thật là kỳ lạ… Ôi kỳ lạ biết bao…”

Cụ đặt cây đũa của Harry trở vào cái hộp, gói trong một tờ giấy nâu, vẫn lẩm nhẩm: “Kỳ lạ… Kỳ lạ…”

Thật chán và… một ít tò mò nho nhỏ, Harry hỏi: “Cháu xin lỗi, nhưng mà cái gì kỳ lạ ạ?”

Cụ Ollivanders nhìn chằm chặp vào mặt Harry: “Ta nhớ mọi cây đũa của ta bán ra, cậu Potter à. Từng cây đũa một. Ngẫu nhiên làm sao là con phượng đã cho cái lông làm thành cây đũa của cháu cũng cho thêm một chiếc lông – và chỉ một chiếc. Rất kỳ lạ, nhưng đúng là chiếc lông phượng trong cây đũa của cháu, chính là anh em của chiếc lông làm nên cây đũa đã để thẹo trên trán cháu.”

Harry há hốc miệng, trợn tròn mắt, chẳng lẽ có duyên đến vậy à “Chuyện đời kỳ lạ làm sao. Nên nhớ, đũa phép chọn phù thủy. Ta tin là chúng ta có thể trông mong nơi cháu những điều vĩ đại, Potter à… Nói cho cùng, Người – mà – chớ – gọi – tên – ra quả đã làm những điều vĩ đại. Khủng khiếp thật nhưng cũng vĩ đại.”

Harry rùng mình, một đám Ollivanders đều chẳng thay đổi gì. Nó trả cụ bảy đồng Galleons vàng để mua cây đũa, và cụ Ollivanders cúi chào tiễn ra tận cửa.

“Ồ Harry, cháu mua xong đữa phép rồi hả? A ta tặng cháu nè!” Hagrid hỏi rồi lấy một lồng cú đưa ra trước mặt Harry, bên trong là một con cú trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp, đang vùi đầu trong cánh ngủ say sưa.

“Thật đẹp cảm ơn bác.” Harry chân thành nói.

“Không có gì đâu Harry. Đây là chuyện nhỏ mà. Giờ chúng ta trở về nào.” Hagrid nói, rồi hai bác cháu kéo nhau ra khỏi Hẻm Xéo, ra khỏi Leaky Cauldron, lên chuyến tàu về lại số 4 đường Privet Drive.

Trước con đường Hagrid đưa thư cho cậu “Đây là vé của con để đi Hogwarts. Ngày một tháng chín. Ngã Tư Vua. Trong vé có ghi rõ. Hẹn gặp lại con nhé, Harry.”

“Vâng, Hogwarts gặp lại, Bác Hagrid.” Harry vẫy tay, sau đó trở về nhà dì dượng.

“Về rồi Harry.” Vừa vào nhà Dudley đã ra đón, bên cạnh là vợ chồng nhà Dursley.

“Thưa dì, dượng con vừa trở về, anh Dudley em vừa về. Nhưng giờ con phải đi về biệt thự Potter giải quyết công chuyện. Tối con sẽ về đây ngủ, nhưng không thể ăn tối ở đây được. Mọi người ăn trước nha.” Harry báo chuyện.

“Không thể nghỉ ngơi một lát sao?” Petunia hỏi.

“Là việc gấp ạ, dì không cần lo quá cho con. Vậy con đi nhé.” Dứt lời Harry lập tức độn thổ.

“Đứa bé này…” Vernon lên tiếng.

“Nếu anh dư giờ ngẫm nghĩ thì vào phụ em làm bếp đi. Còn Dudley, con có thể vào phòng đọc sách hay xem TV gì đó cũng được.” Petunia ra lệnh cho hai thằng con trai còn lại trong nhà.

“Vâng, thưa mẹ/bà xã!” Hai người đồng thanh, rồi cả ba người cùng cười rộ lên.

***** Trang viên Potter ******

Vừa bước vào phòng ảnh nhà Potter đã nghe tiếng James cất lên “Kelly có báo cho cha, hôm nay con đi Hẻm Xéo, có vấn đề gì đặc biệt không?”

“Nếu gặp được chủ hồn đang phụ hồn trong cơ thể giáo sư DADA của con gọi là đặc biệt thì đó là một.” Harry tỉnh bơ nói.

“Hả???” Mọi bức ảnh đồng thanh. Stephen lẩm bẩm “Không ngờ Samuel điên cuồng như vậy.”

“Đừng hiểu lầm Stephen, hiện giờ đó chỉ là Voldemort, chưa phải Samuel, tớ sẽ không chủ động giải trừ hôn khế đâu, không cần tốn công làm gì.” Harry nhìn Stephen, nghiêm khắc nói. (PHKB: chỗ này xin giải thích một chút: cái khế ước mà Heri lập để giữ mạng sống ba ngày đó là một trớ chú thử thách tình cảm, nếu không có khế ước hôn nhân thì tất nhiên sẽ không có thử thách xảy ra, với điều kiện là người lập khế ước trớ chú đó tự nguyện xóa bỏ hôn nhân, các trường hợp khác dù vô tình hay cố ý mà khế ước hôn nhân đó bị phá hủy thì người lập trớ chú sẽ bị trừng phạt. Cái này là giải thích dài lun, những chương sau lỡ có đụng khỏi tốn công giải thích. Hihi)

“Tớ biết mà, nhưng tớ sẽ dùng những cái đó để chọc hắn ta, chẳng lẽ cái này cậu cũng cấm, tớ sẽ buồn.” Stephen trang đáng thương nhìn Harry.

“Tất nhiên không, tổ tiên của con, con không có quyền cấm những điều ngài muốn làm.” Harry cũng thành thật nhìn vị tổ tiên cũng như người bạn của mình.

“Được rồi Harry, còn việc đặc biệt nữa đúng chứ?” Dorea lên tiếng.

“Vâng, thưa bà.” Harry cũng bắt đầu nghiêm túc “Con phát hiện đá phù thủy trong hầm Dumbledore, nhưng đã được Hagrid lấy ra, có vẻ muốn nhử Voldemort đến Hogwarts.”

“Bà nghĩ còn một nguyên do nữa đó.” Dorea suy nghĩ “Rèn luyện cứu thế chủ.”

“Hừ!” Stephen cười lạnh “Muốn lợi dụng Harry? Không bị chơi lại mới là lạ. Harry nổi tiếng là thù dai, ai đắc tội với cậu ta điều bị chỉnh ít nhất ba ngày.”

“Cho nên ngài nên may mắn vì là một bức ảnh nhá tổ tiên của con.” Harry cười tươi, nhưng nụ cười này lại làm Stephen lạnh sống lưng “A, hình như bức ảnh của ngài không đủ họa tiết thì phải, không, không hợp chút nào với phong phạm của ngài. Rồi, ngày mai con sẽ giúp ngài trang trí lại. Đảm bảo trong một tháng không có bức ảnh nào đẹp và lộng lẫy hơn ngài đâu. Con đảm bảo đấy!”

“Ôi không!!!!!!!!!!” Tiếng rên của Stephen vang khắp căn phòng, những bức ảnh còn lại ném tới những ánh mắt đồng tình.

“Mà cậu nói ba ba và mọi người phong ấn linh hồn mình trong ảnh đúng không?” Harry hỏi lại.

“Ừ, cần có độc dược cần thiết mới đưa họ trở lại được. Quan trọng là ta cần phải có…” Cả hai người nhìn nhau, rồi họ đồng thanh “Đá phù thủy!”

“Sẵn tiện tại Hogwarts có đó, cậu lấy đi. Thật tốt, đúng không?” Stephen tinh nghịch hỏi.

“Là mượn, không phải lấy. Nhưng nghĩ tới bản mặt của Dumbledore nếu viên đá bị mất thì…” Harry không nói, nhưng tất cả mọi người đều hiểu, họ đều cười với những nụ cười cực kì cổ quái, tính luôn James và Lily. Sau khi cậu kể về cuộc đời của Dumbledore cho họ, họ vẫn cung kính hiệu trưởng nhưng không còn tôn trọng như trước nữa.

“À phải viết thư đến trang viên Malfoy hẹn tuần sau gặp mặt mới được. Stephen à, Nelson sắp tỉnh dậy rồi đấy a, đừng buồn nữa nha.” Harry báo tin.

“Vậy là cậu gặp Malfoy thế hệ sau rồi?” Stephen hỏi.

“Ừ, có một Malfoy cùng năm với tớ, thằng bé khá dễ thương ấy, khá giống Nelson trước kia. Giờ phải viết, mai mới gửi. Tớ còn phải tranh thủ đến Gringotts nữa. Thôi con đi trước vậy, chúc mọi người buổi tối vui vẻ.” Harry nói xong lập tức rời đi.

**** đến Gringotts đi *****

“Chào mừng cậu Potter đến với Gringotts!” Yêu tinh đứng đầu – Grapplehorn – ra đón.

“Không cần làm quá thế đâu mà Grapplehorn, lúc nào cũng vậy hết.” Harry nhăn mày.

“Chỉ cần là cậu thì nó không hề quá.” Grapplehorn cung kính nói.

“Có khả năng hôm nay sẽ có trộm đấy, mặc dù chẳng mất thứ gì đâu.” Harry nhắc nhở.

“Là muốn trộm hòn đá phù thủy. Thật đáng tiếc, lão Dumbledore vẫn nhanh tay hơn.” Grapplehorn đáp lời “Lão hồ ly!”

“Hắn ta không hỏi gì về Griphook chứ?” Harry hỏi.

“Hắn ta hỏi, nhưng không ai trả lời hắn ta. Tuy có vài yêu tinh trung thành và ngưỡng mộ hắn đi nữa thì toàn bộ cũng không thể bằng ngài. Ngài yên tâm, cho dù có muốn dấu suốt đời cũng được.” Grapplehorn nói.

“Nhưng sẽ nguy hiểm cho các ngươi và Gringotts nếu Dumbledore dỡ trò. Hay các ngươi cứ nói Griphook quản lí hầm bạc không kĩ càng và muốn phá vỡ quy tắc của Gringotts nên bị đuổi đi là được rồi.” Harry suy nghĩ rồi nói.

“Vâng thưa ngài.”

“Đây là dụng cụ trao đổi.” Harry đưa một chiếc điện thoại đã được yểm bùa chú và một quyển sổ tay “Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ hay có thông tin gì mới thì có thể liên lạc với ta. Bốn năm trước chúng đã được đưa ra thị trường, các người có thể sử dụng chứ?”

“Tất nhiên, thưa ngài. Yêu tinh chúng tôi nắm thông tin thị trường còn tốt hơn bình thường.” Grapplehorn trả lời.

“Nếu được dấu luôn chuyện bị trộm, đừng để Nhật báo tiên tri biết.” Harry căn dặn.

“Sẽ cố gắng hết sức, thưa cậu.”

“Vậy ta đi. Có chuyện gì thì báo ta biết, đừng làm việc ngu ngốc.” Nói xong Harry rời đi.

Grapplehorn cúi đầu tạm biệt Harry dù cậu đã đi, sau đó vào trong dặn dò từng yêu tinh canh chừng cẩn thận, không thể để xảy ra sai sót.

Khuya hôm ấy có một bóng đen tiến đến tầng hầm 713, nhưng không có gì ở trong đó. Hắn ta tức tối muốn phá hủy nhưng tiến báo động đã vang lên, hắn ta lẫn đi ra ngoài an toàn mà không gặp nguy hiểm gì. Từ xa có một tên yêu tinh theo dõi bóng lưng hắn, cho đến khi tên trộm rời khỏi Gringotts thì nhấc máy điện thoại lên “Đã ổn thưa ngài, không xảy ra sai sót hay việc lớn nào.”

“Cảm ơn, Grapplehorn.” Bên kia đầu máy trả lời.

“Không có gì, giúp ngài là điều nên làm.” Grapplehorn nói xong rồi tắt máy.

Tại phòng nhỏ nhất nhà Dursley, Harry sau khi nhận được điện thoại thì thở dài. Còn rất nhiều việc phải làm đây, mau chìm vào giấc ngủ thôi. ‘Hơi, con đường phải đi còn dài lắm đây…’

Share this:

Đăng bài nàyTwitterFacebook

[TYTVHHV] Chương 10

Trong "HP tình yêu tuyệt vọng hay hy vọng"

[TYTVHHV] Chương 66

Trong "HP tình yêu tuyệt vọng hay hy vọng"

[TYTVHHV] Chương 49

Trong "HP tình yêu tuyệt vọng hay hy vọng"

HP TYTVHHV

Đăng bởi Phonghaikimbang

Xem tất cả bài viết bằng Phonghaikimbang

Điều hướng bài viết

TRƯỚC

Previous post:[TL] Chương 15

TIẾP THEO

Next post:[TL] Chương 16

ONE THOUGHT ON “[TYTVHHV] CHƯƠNG 11”

Pingback: [HP] TÌNH YÊU TUYỆT VỌNG HAY HY VỌNG – Beautiful life

TRẢ LỜI

Đã đăng nhập bằng tài khoản lan phung. Đăng xuất?

Phản hồi

Thông báo cho tôi bằng email khi có bình luận mới.

Thông báo cho tôi bằng email khi có bài đăng mới.

Tìm kiếm cho:

Search

Tìm

Tháng Một 2017

HBTNSBC

1

2345678

9101112131415

16171819202122

23242526272829

3031

« Th12 Th2 »

BÀI MỚI

[LTTĐB] Part 19 14/03/2020

[TYTVHHV] Chương 66 13/03/2020

[LTTĐB] Part 18 08/03/2020

[TYTVHHV] Chương 65 28/02/2020

[LTTĐB] Part 17 14/02/2020

NHẬN XÉT

Ly Nguyệt trong [LTTĐB] Part 17

Phonghaikimbang trong [LTTĐB] Part 17

anhdi3007 trong [LTTĐB] Part 17

Phonghaikimbang trong Hp tương lai

Phonghaikimbang trong Hp tương lai

© 2020 BEAUTIFUL LIFE

TẠO MỘT WEBSITE MIỄN PHÍ HOẶC 1 BLOG VỚI WORDPRESS.COM.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.