Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gây chuyện

Phiên bản Dịch · 1093 chữ

Lâm Phàm nghe thế liền nói:

"Mặc dù ta không có tài giỏi gì, nhưng nhà vợ bị ức hiếp, ta vẫn có khả năng giúp đỡ được mà."

Thấy Lâm Phàm quyết tâm, sau khi im lặng, người đàn ông kể lại.

Thực ra chuyện này khó giấu, Lâm Phàm chỉ cần hỏi người dân ở trong làng là biết.

Trưởng làng không nói thẳng ra là để hai người dễ trao đổi hơn thôi.

Nghe xong, Lâm Phàm liền hiểu ra đã sảy ra chuyện gì.

Nói cho cùng, đây là xung đột thường thấy ở trong thôn xóm.

Phía hạ lưu Tô Gia Thôn là Lý Gia Thôn.

Hai tháng trước vào mùa thu cấy lúa, xảy ra tranh chấp nước tưới, dẫn đến ẩu đả giữa hai làng.

Quả thực rất phổ biến, ngay cả nông thôn hiện đại cũng thường xuyên xảy ra.

Lâm Phàm nhớ hồi nhỏ từng chứng kiến vài lần, cả làng xông ra đánh nhau.

Tuy nhiên, các bên sẽ cố gắng kiềm chế, không để mất kiểm soát, quan phủ cũng sớm can thiệp.

Hai Tô Gia Thôn và Lý Gia Thôn cũng vậy, sau khi ẩu đả thì cũng chỉ vài người bị thương nhẹ.

Tưởng đã lắng xuống, ai ngờ một người Lý Gia Thôn bị thương lại tìm được một vị đại nhân vật giúp mình trả thù.

Và người bị thương đó bị đại cữu ca của nương tử hắn đánh trong lúc hỗn loạn.

Đại cữu ca cũng bị thương nhẹ nhưng quên mất chuyện đó.

Không ngờ cách đây không lâu, người Lý Gia Thôn dẫn đại nhân vật tới tìm hắn.

Hắn chỉ biết chống trả để bảo vệ gia đình của mình.

Nhưng đối phương là đại nhân vật, ngay cả thuộc hạ cũng luyện võ, chứ đừng nói là người dân ở trong làng.

Kết quả hắn không những bị đánh gãy chân, ngay cả dân làng tới giúp hắn cũng bị thương nặng.

May vị đại nhân vật kia không để ý tới hắn nữa, nên mới không truy cứu thêm.

"Đại nhân vật?"

Lâm Phàm vuốt cằm, không ngờ vụ việc liên quan nhiều thế.

Ngay cả tiểu đệ cũng là người luyện võ, mấy người dân làng cũng không địch nổi, nhân vật này cũng không đơn giản.

Không lạ khi đại cữu ca không muốn nói, đối với người bình thường quả thực không dám chọc họ.

Nhưng Lâm Phàm đã nhận việc này, tất nhiên không sợ.

Thần Kiếm Sơn Trang không phải đã tuyên bố bản thân mình rất mạnh sao?

Còn bảo gặp chuyện cứ việc giao cho họ xử lý.

Đây là cơ hội thử xem thực hư.

Hắn ta đã có quyết định ở trong lòng.

Lâm Phàn không nhắc đến chuyện này nữa.

Khi rảnh rỗi, hắn sẽ đi hỏi thăm trưởng làng xem ai là kẻ gây sự, rồi giao cho Thần Kiếm Sơn Trang xử lý là được, không cần để đại cữu ca bị thương phải lo lắng thêm về chuyện gì nữa.

Nhưng điều hắn mà không ngờ tới, là trước khi hắn có động thái gì, thì bên kia đã tới tìm tới hắn trước.

Hoặc là, bên kia lại đến tìm đại cữu ca của hắn.

"Tô Kiến Vũ, thuốc men với phí chữa trị của ta, ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Nếu hôm nay mà không có, thì không chỉ đơn giản là gãy một chân nữa đâu, mà là bốn chân sẽ phải gãy hết!"

Một giọng nói ngang ngược vang lên từ bên ngoài nhà.

Tiếp theo, cánh cửa gỗ cũ kĩch bị một người đá bay ra, rồi một nam thanh niên lưu manh với vẻ mặt hung hăng, cùng vài tay sai mặc trang phục lực lưỡng bước vào.

Những tay sai này có thái dương sưng phồng, toát lên khí thế sắc bén, chỉ cần liếc qua là biết không phải nhân vật tầm thường.

Đại cữu ca vốn định nói gì đó với Lâm Phàn, nhưng nghe thấy tiếng động, vẻ mặt lập tức thay đổi.

"Muội phu, mau! Mau đưa muội muội đi trốn đi!"

Đại cữu ca vô cùng hoảng hốt, rõ ràng biết người tới là ai.

Tuy nhiên, Lâm Phàn không nhúc nhích, hoặc là nói bây giờ trốn cũng đã muộn rồi.

Hơn nữa, hắn cũng không cần trốn.

Mặc dù không thích xung đột với ai.

Nhưng điều đó không có nghĩa là bây giờ hắn ta yếu.

Những kẻ làm vua trong rừng núi như Hổ, hết thảy đều bị hắn đánh ngã, uy thế của một tên tam lưu cao thủ cũng bị hắn tiêu diệt một cách dễ dàng.

Làm sao có thể chỉ vì một tên nào đó xuất hiện mà hắn phải hoảng sợ, bỏ mặc đại cữu ca, rồi ôm nương tử mình chạy trốn một cách nhục nhã?

"Kẻ đánh gãy chân ngươi có phải là bọn chúng không?"

Lâm Phàn vẫn bình tĩnh hỏi.

Đại cữu ca cũng biết là không kịp rồi, thở dài gật đầu: "Đúng vậy, chính là Lý Lực, để ta cố gắng ổn định bọn chúng, ngươi đừng đối đầu trực diện với hắn, bên cạnh hắn đều không phải là người bình thường."

"Ừ, ta có kế hoạch riêng, đại cữu ca cứ nghỉ ngơi đi, ta sẽ xử lý chuyện này cho."

Lâm Phàn gật gật đầu rồi từ căn phòng bước ra .

Đại cữu ca định nói gì đó nhưng không kịp, chỉ có thể cố gắng ngồi dậy giúp đỡ, nhưng mà chân đã gãy rồi.

Huống hồ là ngồi dậy, ngay cả xoay người cũng rất khó khăn.

Cuối cùng chỉ có thể nằm phịch xuống.

Bên ngoài phòng.

Tô Hiểu Hiểu ban đầu đang đun nước nóng trong bếp, nghe thấy động tĩnh liền chạy ra.

Khi nhìn thấy một nhóm người hung tợn, mặt cô hơi tái đi, nhưng những ngày gần đây cô cũng thấy nhiều mặt trái ở trên thế giới này, nên không quá hoảng hốt.

"À, còn cả mỹ nhân nữa à? Hay là muội muội của Tô Kiến Vũ? Không ngờ tên vô dụng đó lại có muội muội xinh đẹp như vậy, thật là lãng phí!"

Lý Lực dẫn đầu xông vào, khi nhìn thấy Tô Hiểu Hiểu với dáng vẻ thanh thoát, xinh đẹp, ánh mắt hắn ta lập tức sáng lên, không rời mắt khỏi cô.

"Là ngươi đã đánh bị thương ca ca của ta?"

Bạn đang đọc Quan Phủ Phân Phối Con Dâu, Cái Này Cần Tuyển? (Dịch) của Lâm Trung Phiêu Lạc Hoàng Diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.