Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hỏi chuyện

Phiên bản Dịch · 1095 chữ

Trưởng làng định từ chối, quá đắt đỏ rồi, nhưng Lâm Phàm ngăn lại.

Hợp tác với Thần Kiếm Sơn Trang, tiền bạc nhỏ như thế không thiếu được.

Hơn nữa đối phương là trưởng làng, sau này còn chăm sóc gia đình của nương tử hắn.

Một chút ân huệ nhỏ này là một khoản đầu tư rất đáng giá.

Thấy vậy, trưởng làng do dự rồi nhận lấy. Đại nhân vật đã thật tình muốn tặng, nếu cứ từ chối sẽ bất lịch sự.

"Các ngươi nói chuyện trước đi, nhà ta ở bên gốc cây lớn phía trước, có việc gì cứ sai người tìm ta là được."

Trưởng làng cung kính nói rồi cầm quà ra về, con gái đã xuất giá về nhà chồng mà lần đầu cùng phu quân về nhà ngoại, có nhiều chuyện cần phải nói, hắn không nên ở lại làm phiền.

Lão Mẫu Thân cũng rất vui vì con gái không những bình an mà còn lấy được một người phu quân tốt, không chỉ giàu có mà còn hết mực yêu chiều con gái bà.

Điều đó thể hiện ở chuyến về nhà từ huyện thành lần này rất vất vả, mà còn mang theo rất nhiều quà cáp.

Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh của con trai, bà không khỏi thở dài lo lắng.

"Khụ khụ..."

Vừa bước vào nhà, tiếng ho yếu ớt vang lên.

"Ca ca!"

Tô Hiểu Hiểu biết là ca ca của mình liền chạy vào phòng có tiếng ho.

Lâm Phàm bảo Vương Nhị Tiểu để quà xuống rồi cũng đi theo vào.

Trước mắt là một chiếc giường gỗ đơn sơ, trên đó nằm một người đàn ông có sắc mặt tái nhợt.

Một chân hắn ta bị kẹp ván tre, băng bó lại, toát ra mùi thuốc bắc nồng nặc.

Tô Hiểu Hiểu chạy vào, quỳ ở một bên giường khóc nức nở.

Trước là mẫu thân khóc mù, bây giờ ca ca gãy chân, một loạt tai ương đánh gục một cô gái vốn đã rất nhạy cảm.

"Đừng khóc, đại ca còn không chết mà, chỉ gãy xương thôi, mấy tháng nữa là lành đấy mà. Thấy ngươi sống tốt, ta cũng vui lắm."

Người đàn ông nhìn thấy em gái của mình, đầu tiên là ngạc nhiên vì không phản ứng kịp.

Nhưng thấy cô mặc gấm vóc lụa là, trang sức đắt tiền, cùng với Lâm Phàm đi ở đằng sau oai phong bước vào, hắn liền hiểu ra và mỉm cười.

Thời gian qua,

Cuộc sống của hắn đã rất khổ sở.

Muội muội bị bắt đi, mẫu thân khóc mù, bản thân hắn thì bị gãy chân.

Cả nhà chỉ nhờ nương tử của hắn đỡ đần phần nào, cũng vô cùng vất vả.

Nhưng bây giờ lại thấy muội muội của mình sống rất tốt, không gặp số phận đau khổ, nỗi đau thời gian qua đã tan biến.

"Đại cữu ca."

Lâm Phàm cũng đến bên giường, mỉm cười chào đại ca của nương tử.

"Ừ, ngươi là phu quân Hiểu Hiểu sao?"

Người đàn ông hỏi, rõ ràng có ấn tượng rất tốt về Lâm Phàm.

"Vâng, nhờ Hiểu Hiểu không chê ta, nên bây giờ chúng ta là phu thê rồi."

Lâm Phàm gật đầu cười, nhìn nương tử với ánh mắt trìu mến.

"Vậy sau này Hiểu Hiểu nhà ta giao cho ngươi rồi, hồi nhỏ sức khỏe con bé kém nên ta không để cho nó lao động gì nhiều, không ngờ lại hại nó, may mắn thay lại gặp được ngươi."

Người đàn ông có chút cảm khái.

Hắn nhận ra Lâm Phàm không hề ghét bỏ muội muội của hắn dù hoàn cảnh ra sao, luôn chiều chuộng muội muội. Đó không phải là giả vờ.

Hắn lo lắng cho muội muội, giờ thì cũng yên tâm rồi.

Gặp được một người như ý lang quân là tốt rồi.

Tảng đá ở trong lòng hắn cũng đã được hạ xuống.

"Đại cữu ca đừng nói thế, nếu không nhờ ngươi, làm sao ta cưới được người nương tử tốt như vậy chứ?"

Lâm Phàm lắc đầu đáp lại.

Câu trả lời khiến người đàn ông ngạc nhiên rồi lại cười tươi hơn.

Quả thật,

Nếu muội muội của hắn ta to lớn, sớm đã bị chàng nào đó cưới mất rồi.

Hơn nữa Lâm Phàm không phải người bình thường, gia thế chắc chắn giàu có, không thích những cô gái thô kệch vì không lo sinh kế, có tiêu chuẩn khác.

Hoàn cảnh của muội muội, vậy mà lại trở thành may mắn.

Nghĩ thế, hắn thật lòng biết ơn bản thân đã chiều người muội muội này.

"Tiểu muội đừng khóc nữa, lần đầu người đưa phu quân đến nhà mình mà để người ta đứng thế à, ta và mẫu thân bây giờ không tiện lắm, tẩu tử ngươi (chị dâu) đi làm đồng rồi, ngươi phải chu đáo chăm sóc khách."

Thấy muội muội còn khóc, hắn liền lên tiếng đánh trống lảng.

Quả nhiên có tác dụng.

Tô Hiểu Hiểu nghe thế cố nén nước mắt, đi lấy ghế và tiện thể nấu miếng nước nóng uống, đi một đoạn đường dài mệt mỏi lắm rồi.

Lâm Phàm cũng không từ chối, hắn có chuyện muốn hỏi đại cữu ca.

Dù sao hắn là con rể, không thể đứng nhìn gia đình vợ bị ức hiếp.

Chưa kể sức mạnh của bản thân...

Chỉ cần nhắc đến Thần Kiếm Sơn Trang, đối tác hợp tác mạnh mẽ, có thể giải quyết phần lớn vấn đề này rồi.

"Vô Ưu, ra đồng gọi mẫu thân về, nói có khách đến nhà."

Người đàn ông dường như nhận ra điều này, bèn sai đứa con đi luôn.

Lão Mẫu Thân ở ngoài tiếp đãi Vương Nhị Tiểu, sắp xếp lại quà.

Giờ trẻ con đi hết, chỉ còn hai người đàn ông trong phòng.

"Đại cữu ca, chân ngươi bị thế nào vậy? Nghe trưởng làng nói không phải tai nạn."

Lâm Phàm không vòng vo, hỏi thẳng luôn.

Người đàn ông thở dài đáp:

“Muội phu (em rể), theo ta thấy ngươi không phải là người bình thường, có vẻ muốn giúp ta , nhưng chuyện này quá phức tạp, cứ coi nó như là tai nạn đi, thấy muội muội hạnh phúc, ta đã vui lắm rồi, không muốn thêm gây rắc rối cho hai đứa."

"Đại cữu ca ngươi cứ coi ta như người ngoài vậy sao?"

Bạn đang đọc Quan Phủ Phân Phối Con Dâu, Cái Này Cần Tuyển? (Dịch) của Lâm Trung Phiêu Lạc Hoàng Diệp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi azlii
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.