Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vượt Ngục

Phiên bản Dịch · 1499 chữ

Trong doanh trại, tất cả mọi người nghe thấy tiếng hô đều đi ra.

“Tạ tam công tử lên núi, Tạ tam công tử lên núi!” Đệ tử báo tin lảo đảo ngã xuống trước doanh trại, thở hồng hộc nói, “Tạ tam công tử lên núi!”

Hiên Viên Lạc Hạ cũng từ trong doanh trại đi ra: “Tạ tam công tử? Là tên Tạ Vũ Linh của Tạ gia kia?”

“Chính, chính là hắn!” Đệ tử báo tin gật đầu nói.

“Tạ tam dám lên núi?” Trong đám người, có người kinh ngạc nói.

“Sao hắn dám lên núi?” Có giọng người khác thì rất là oán giận, “Nếu vì hắn lên núi, mà làm người Doanh Châu tức giận thì làm sao bây giờ!”

“Nhưng hắn chung quy cũng đã lên núi, lên trước ngươi và ta.” Đông Phương Vân Ngã đáp xuống bên cạnh Hiên Viên Lạc Hạ, quay đầu nhìn về phía hắn.

Hiên Viên Lạc Hạ hừ lạnh một tiếng: “Cho dù hắn lên núi, thì có thể làm gì, chẳng lẽ lấy sức của một mình hắn, có thể thắng cả Doanh Châu à?”

Trên núi cao cách đó không xa, Mặc Trần nhìn bóng lưng Tạ Vũ Linh, lau nước mắt: “Bóng lưng Tạ đại ca, thật cô độc.”

Đạo Quân khẽ thở dài: “Đúng vậy. Hảo bằng hữu của hắn đều đã chết, lên núi chỉ còn lại một mình hắn, làm sao mà không cô độc cho được? Chỉ là ta rất muốn biết, sau khi Tạ Vũ Linh nhập ma, chuyến này lên núi, là báo thù hay là tìm chết.”

Trên Doanh Châu, trừ hai gã trông cửa vừa rồi ra, trên đường cũng không còn ai ngăn trở, nhưng Tạ Vũ Linh lại cố tình dạo bước thong thả, từng bước một, dọc theo thềm đá, thản nhiên đi lên núi, không vội vàng không nóng lòng, nho nhã lễ độ, giống như là một lữ nhân leo núi bình thường.

“Hắn cố ý đi chậm như vậy.” Đông Phương Vân Ngã chậm rãi nói, “Mỗi một bước của hắn, đều là đạp lên lưng các đại phái chúng ta mấy ngày qua. Chúng ta sống mấy chục năm, nhưng so dũng khí lại không qua được một thiếu niên.”

Chu Chính cũng đứng đó nhìn hồi lâu, hắn trầm giọng nói: “Đệ tử Học Cung Tạ tam cho mọi người rất nhiều thời gian, nhưng mọi người vẫn cứ đứng lại tại nơi đây. Thiên hạ rộng lớn, người tự xưng là anh hùng rất nhiều, lại chỉ có một mình Tạ gia tam công tử, dám can đảm lên núi!”

Trên đỉnh Doanh Châu, trong tòa sơn trang kia, tất cả người Doanh Châu có thể đánh nhau đều tụ lại nơi đó, có một người ngồi trên tường viện, thấy Tạ Vũ Linh lên núi, quay đầu nói: “Có người lên núi.”

Lữ Hạo Tiên sửng sốt: “Ai?”

Người nọ nhìn kỹ lại, cuối cùng lắc đầu nói: “Trận chiến ở bờ biển lần đó, hình như không có người này.”

Lữ Hạo Tiên điểm chân một cái, bay lên tường viện, cuối cùng xoay người đi xuống, nói với Lữ Phàm Tiên: “Ta từng gặp hắn, hắn là đệ tử Học Cung tinh thông Tam Hoa Tụ Đỉnh thần thông, hình như tên là Tạ Vũ Linh.”

Lữ Phàm Tiên nhíu mày nói: “Vân Tiên vẫn chưa trở về, không phải nói là đi tìm tên Tạ Vũ Linh ấy à? Hắn thất bại rồi? Mấy ngày qua cũng không có tin tức của hắn?”

Lữ Hạo Tiên gật đầu: “Đúng là không có tin tức của Vân Tiên, hắn như là đã biến mất vậy.”

Cách Doanh Châu năm dặm, lúc này có hai người đang chạy nhanh.

Một người cầm một thanh đao vô cùng lớn trong tay, dáng người cường tráng, người còn lại thì tóc toàn màu đỏ, thân hình thon gầy.

“Chỉ tiễn ngươi đến đây thôi.” Người tóc đỏ nhàn nhạt nói, “Quãng đường còn lại tự ngươi đi đi.”

Đao khách dừng bước chân, nhướn mày: “Ngươi không đi? Nếu chúng ta bại, đến lúc đó người Doanh Châu tìm được ngươi, cũng sẽ không tha cho ngươi a.”

Người tóc đỏ cười nói: “Hôm nay ta đi, thì trước khi ta chết, sẽ không có bất cứ kẻ nào có thể tìm được ta, cho dù là Lữ Huyền Thủy cũng không ngoại lệ. Nhưng tình cảm giữa ta và a tỷ, cũng chỉ đủ để ta giúp các ngươi đến bước này thôi, liều mạng cùng các ngươi. Ta còn chưa muốn.”

Đao khách giơ tay: “Vậy thì đừng nói nữa, Lữ Vân Tiên.”

“Nếu còn có cơ hội gặp mặt, hy vọng đao pháp của ngươi, có thể trở nên mạnh hơn một chút.” Người tóc đỏ cũng giơ tay, vỗ tay với đao khách một cái, “Phong Tả Quân!”

Phong Tả Quân cười nói: “Kế tiếp ngươi muốn đi đâu?”

“Nghe nói cực bắc có cảnh đẹp, tuyết rơi ngàn năm không ngừng, ta đã ở trên Doanh Châu mấy trăm năm, chưa bao giờ nhìn thấy tuyết, ta muốn đi xem.” Lữ Vân Tiên trả lời.

“Vậy thì đi đi, chúng ta sẽ còn gặp lại, bởi vì lần này, Doanh Châu vẫn sẽ bại.” Phong Tả Quân xoay người cầm theo đao tiếp tục chạy về phía nam.

“A tỷ à, khó trách ngươi lại thích tên Tô Hàn kia. Đúng thật là, so với người Doanh Châu trường sinh vô vị chúng ta mà nói, những thiếu niên này mới là điểm tốt đẹp của thế gian a.” Lữ Vân Tiên ngửa đầu nhìn trời, tựa hồ đang nói chuyện với Lữ Huyền Vân trên trời, sau đó hắn điểm chân, phóng nhanh về phía bắc.

Trong Thiên ngục, Tô Bạch Y mở mắt, nô bộc câm điếc kia lại ôm thức ăn nước uống đến, Tô Bạch Y thở dài một tiếng: “Tên Lữ Huyền Thủy kia rốt cuộc ngày nào mới đến giết ta?” Nói xong, hắn đương nhiên không kỳ vọng có thể ôm được đáp án, sau đó bĩu môi, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Nhưng nô bộc kia vậy mà lại trả lời hắn: “Hôm nay.”

“Hôm nay?” Tô Bạch Y cả kinh, “Không đúng, sao ngươi lại có thể nói chuyện?”

“Trước nay ta vẫn có thể nói chuyện, chỉ là không muốn nói thôi.” Nô bộc đặt thức ăn nước uống lên bàn đá.

“Vậy sao hắn còn chưa tới giết ta?” Tô Bạch Y hỏi.

Ánh mắt nô bộc nhìn ra bên ngoài: “Bởi vì có một bằng hữu của ngươi lên núi. Trong kế hoạch của tôn chủ, dưới đó đúng ra là không có ai dám lên núi.”

“Bằng hữu.” Tô Bạch Y vui vẻ nói, “Xem ra, bọn họ rốt cuộc cũng tới!”

Nô bộc khẽ thở dài: “Ta vốn là một người hầu dưới tòa mẫu thân ngươi, cho nên lần này mới tự nguyện xin tới nơi này chăm sóc ngươi. Nhưng võ công ta thấp kém, cũng không có chìa khóa xích sắt, cho nên không có cách nào cứu ngươi ra ngoài.”

“Nếu muốn ra ngoài, thì cần gì chìa khóa.” Tô Bạch Y cười nói.

“Ngươi có biện pháp?” Nô bộc sửng sốt.

Ngày đó ở trong Ác Ma thành, Yến Tiểu Đường đặc chế cho Tô Bạch Y mấy viên thuốc, một viên đã ăn trong trận quyết chiến với Ninh Thanh Thành ở Thượng Lâm Thiên Cung, một viên dùng ở Anh Hùng đại hội, viên cuối cùng cũng đã ăn vào ngày mới tới Doanh Châu, nhưng thật ra vẫn còn có một viên nữa, là Tô Bạch Y yêu cầu Yến Tiểu Đường chế tạo riêng ra, giấu trong răng của hắn, chính là vì giờ khắc này! Mấy ngày qua, rất nhiều lần Tô Bạch Y không nhịn được, muốn cắn vỡ răng mình, nuốt viên thuốc kia vào, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, lúc này nếu viện quân đã đến, vậy thì……

Tô Bạch Y hung tợn cắn vỡ chiếc răng giấu viên thuốc, sau đó ngửa đầu, liền nuốt viên thuốc kia xuống. Con ngươi hắn dần dần trở nên đỏ như lửa, cơ bắp trên người cũng căng lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, hắn trầm giọng nói: “Lui ra!”

Nô bộc kia vội vàng lùi về sau, chỉ thấy Tô Bạch Y gầm lên một tiếng, sau đó hai tay hai chân đồng thời phát lực, nháy mắt liền kéo đứt mấy sợi xích được làm từ huyền thiết kia, hắn rơi xuống đất, thở phào một hơi, sau đó quay đầu hỏi: “Có kiếm không?”

Nô bộc lắc đầu: “Nơi này là Thiên ngục, sao có thể có kiếm?”

“Thôi vậy.” Tô Bạch Y trực tiếp lao ra ngoài Thiên ngục, “Đi cướp một thanh là được!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 301

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.