Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên Núi

Phiên bản Dịch · 1696 chữ

Ba ngày sau.

Bờ Nam Hải, gió đêm hơi lạnh.

Chu Chính và Lý Oai đi vào trong lều của Nho Thánh, Ác Ma thành Cửu Ác cũng đều ở bên trong, chờ Mạc Vấn và Tức Mặc Hoa Tuyết ở giường bệnh bên cạnh tỉnh lại, nhưng hai người vẫn không có chút dấu hiệu nào là sẽ tỉnh. Đông Phương Tiểu Nguyệt thở dài một tiếng: “Thương thế của bọn họ quá nặng, cho dù có thể tỉnh lại, cũng không còn sức đánh với Doanh Châu nữa.”

“Những người bên ngoài đó, đã chuẩn bị tốt việc trở thành nô bộc của Doanh Châu rồi?” Tiếu Sinh hỏi.

Chu Chính lắc đầu thở dài: “Hiên Viên lão nhân kia tới tới lui lui vẫn chỉ có bốn chữ.”

Lý Oai ho một cái, sau đó học giọng điệu của Hiên Viên Lạc Hạ nói: “Bàn bạc kỹ hơn!”

“Hay cho câu bàn bạc kỹ hơn.” Tiếu Sinh hừ lạnh một tiếng, “Thời hạn ba ngày sắp tới rồi, không phải chiến, thì là hàng, có cái gì mà bàn bạc.”

“Không kéo dài tới cuối cùng, vậy chẳng phải là không chiến mà hàng, dù sao lấy năng lực của bọn họ, chiến, chính là chết a.” Lý Oai trả lời.

“Vậy thì Nho Thánh tiên sinh cùng với hai vị quân tử, có suy tính gì?” Tiếu Sinh hỏi.

Chu Chính nhìn về phía Đông Phương Tiểu Nguyệt, dù sao mấy ngày trước sư phụ cũng từng nói Đạo môn sẽ có người đến tương trợ, nhưng thời hạn ba ngày đã đến, mà người tương trợ kia lại vẫn chưa xuất hiện, Đông Phương Tiểu Nguyệt cũng do dự hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Chờ một chút.” Trong lòng Chu Chính căng thẳng, hắn vào Học Cung từ nhỏ, cầu học dưới tòa Nho Thánh đã gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên nghe thấy trong giọng nói của sư phụ có sự mông lung như vậy, cũng khẽ thở dài: “Nếu thật sự không còn cách nào, vậy thì chờ lúc người Doanh Châu bọn hắn đến chiêu hàng sẽ động thủ, cùng lắm thì liều chết đánh một trận. Chỉ là sư muội…… không biết sư muội bây giờ thế nào.”

Bầu không khí trong lều nhất thời trở nên càng thêm ngưng trọng, ngay cả A Đấu đang chơi xúc xắc trong tay, lúc này cũng nhét xúc xắc vào trong lòng ngực, hắn thấy mọi người không nói lời nào, cười nói: “Người khác đều gọi ta là ‘ miệng vàng lời ngọc, cược đâu thua đó ’, tám chữ này trăm lần đều linh nghiệm. Hôm nay ta không đánh cược nữa, chỉ đặt một lời vàng, trận chiến với Doanh Châu, chúng ta tất thắng!”

Linh Nhiễm đứng bên cạnh nhướn mày: “Việc này ta có thể làm chứng, lời A Đấu nói, trước nay luôn là miệng vàng lời ngọc a.”

Triệu Hạ Thu bỗng nhiên đứng lên: “Bên ngoài có động tĩnh.” Nói xong, hắn liền vén màn che đi ra ngoài. Chỉ thấy bên ngoài doanh trại, không ít người đốt đuốc tụ tập ở đó, tất cả ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía xa, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc thán phục.

“Đây chính là Doanh Châu a.”

Ánh mắt Triệu Hạ Thu cũng nhìn theo bọn họ, chỉ thấy làn mây mù xung quanh Doanh Châu bỗng nhiên tan đi, tòa Doanh Châu kia cũng hoàn toàn cập bờ, cách bọn họ chừng hơn một dặm, hoàn toàn hòa thành một thể với bờ biển. Chỉ thấy trên Doanh Châu, được tạo thành từ cổ thụ, có từng tòa cung điện được xây trong rừng cây, tuy lúc này trời còn chưa sáng, nhưng nhìn ánh tinh quang lóng lánh từ sơn vàng trên nóc nhà tỏa ra vẫn có thể nhìn ra sự hoa mỹ của những tòa cung điện này, mà trên tất cả những tòa cung điện ấy, ở đỉnh núi cao nhất của Doanh Châu, có một sơn trang, sơn trang nhìn có vẻ rất cổ kính, cũng không trang trí quá nhiều, hình như vừa xây lên. Một con chim lạ có bảy màu lông bỗng nhiên giương cánh bay thẳng lên từ trong Doanh Châu, bay vọt qua từng tòa cung điện, cuối cùng đáp xuống ở tòa sơn trang trên đỉnh núi, ngửa mặt lên không trung thét dài một tiếng.

Hiên Viên Lạc Hạ nhìn Doanh Châu trước mắt, cũng có chút ngây ngẩn, cuối cùng hắn nói với một người bên cạnh: “Phái hai đệ tử có tốc độ nhanh nhất, chờ ở dưới Doanh Châu, nếu có động tĩnh, lập tức báo lại.”

“Vâng!” Đệ tử bên cạnh lập tức lui xuống.

Đám người Chu Chính nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, bọn họ nhìn thấy Doanh Châu trước mắt cũng sợ ngây người. Yến Tiểu Đường cười khổ nói: “Tiên sơn trong sách cổ miêu tả, đại khái chính là như thế này đi.”

Chu Chính khẽ nhíu mày, nói: “Trong sách cổ từng ghi lại thế gian có năm tòa tiên đảo, một là Đại Tự, hai là Viên Kiệu, ba là Phương Hồ, bốn là Doanh Châu, năm là Bồng Lai. Doanh Châu vốn là một trong số đó, nghe nói trên núi có cỏ thần, lại có ngọc thạch, cao tới ngàn trượng. Có suối như rượu, có vị ngọt, tên là Ngọc Lễ Tuyền, uống vào là say, có thể cho người ta trường sinh. Rất nhiều người cho rằng là sách cổ mê tín không thể tin, nhưng bây giờ xem ra, lời trong sách cổ nói không giả, Doanh Châu quả nhiên đồ sộ như trong truyền thuyết, mà người Doanh Châu cũng đều là trường sinh.”

Hiên Viên Lạc Hạ thấy bọn họ đi ra, lại cố tình tránh mặt, đi về trong trại của mình.

“Còn một canh giờ nữa, trời sẽ sáng.” Lý Oai nhìn bóng lưng Hiên Viên Lạc Hạ, chậm rãi nói.

“Hắn cố tình lảng tránh chúng ta, ta nghĩ, không nên chờ đáp án của hắn.” Đông Phương Vân Ngã đi tới bên cạnh bọn họ, “Không bằng mọi người trở lại trong lều tạm nghỉ, chờ sau khi trời sáng, trực tiếp đánh đi.”

Đông Phương Tiểu Nguyệt thở dài: “Trong đời này của ta, chưa bao giờ cảm thấy bất lực như lúc này.”

“Người ta từng ngưỡng mộ nhất là Tô Hàn, nhưng chung quy ta vẫn không có cách nào trở thành người như Tô Hàn đại cung chủ, bởi vì tâm ta không đủ rộng lớn, có lẽ trận chiến Anh Hùng đại hội năm đó.” Đông Phương Vân Ngã trầm giọng nói, “Ta nên khuyên nhủ Nhược Hư.”

“Việc quá khứ không thể cứu lại.” Chu Chính đi về trong doanh trại, “Còn một canh giờ, ta bỗng nhiên rất muốn ngủ một giấc.”

Lúc này, ở một ngọn núi cao cách bờ biển gần nhất, đạo nhân cao lớn mang theo một tiểu đạo đồng đứng trên đỉnh núi, nhìn phía xa.

“Sư phụ, chẳng phải chúng ta đi giúp Tạ đại ca à, vì sao lại mang ta tới nơi này?” Mặc Trần khó hiểu hỏi.

“Không vội, quan sát một chút trước.” Đạo Quân chỉ về Doanh Châu phía xa, “Quan sát việc sẽ sảy ra tiếp theo, rồi ngươi đi giúp bọn họ, ta nghĩ sẽ tốt hơn.”

“Được thôi.” Mặc Trần không rõ lúc này trong đầu sư phụ mình đang có tính toán gì, nhưng dù sao sư phụ cũng là nửa thần tiên, lời nói cũng sẽ không sai, thế là hắn liền khoanh chân ngồi xuống, nhìn về tòa Doanh Châu kia không chớp mắt. Chỉ là qua một canh giờ, vẫn không có gì sảy ra, hắn không khỏi gật gù ngủ gật, cho đến khi một tia nắng mặt trời chiếu vào người hắn, hắn mới giật mình tỉnh lại, nhìn xuống phía dưới, kinh hô: “Tạ đại ca!”

Dưới Doanh Châu, Tạ Vũ Linh quần áo đỏ như máu xuất hiện ở đó. Hai đệ tử đang âm thầm quan sát động tĩnh duới Doanh Châu cũng phát hiện ra hắn, lập tức thấp giọng nói: “Ngươi là đệ tử nhà ai? Ngươi tới đây làm gì?”

Tạ Vũ Linh nhìn bọn họ, vẻ mặt hờ hững: “Ta là Tạ Vũ Linh.”

Đệ tử kia sửng sốt: “Tạ Vũ Linh? Giang Nam Tạ gia tam công tử?”

“Đúng vậy.” Tạ Vũ Linh lập tức đi qua hắn, “Ngươi đi nói cho đám người bên kia. Tạ gia tam công tử, lên núi!”

“Lên núi, ngươi điên rồi?” Đệ tử kia vội vàng xông lên ngăn cản, nhưng mới đi tới gần Tạ Vũ Linh ba bước đã trực tiếp bị một luồng chân khí đánh bay ra.

Tên đệ tử còn lại vội vàng đỡ đồng bọn lên, vội la lên: “Cửa Doanh Châu có người gác, ngươi không thể lên.”

Tạ Vũ Linh cũng không để ý tới hắn, điểm chân một cái, liền đi tới trước cánh cửa vàng, hai đại hán cởi trần, tay cầm đại đao nhìn thấy hắn, lập tức phẫn nộ quát: “Người tới là ai?”

“Tạ gia Tạ Vũ Linh.” Tạ Vũ Linh trực tiếp đi qua hai người, hai gã canh gác nhìn nhau, trường đao trong tay gãy thành ba mảnh, bọn họ muốn mở miệng nói, lại phát hiện đã phát không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, lại đi tới phía trước thêm một bước, đầu của hai người đồng loạt rơi xuống đất.

Cách đó không xa, hai gã đệ tử kia thấy tình cảnh này, một người đã sợ tới mức hai chân nhũn ra, ngã xuống đất nói không nên lời, người còn lại lá gan lớn hơn một chút, chỉ sững sờ một lát, liền lập tức cất bước chạy về doanh trại, vừa chạy vừa hô lớn: “Tạ tam công tử, lên núi rồi!”

“Tạ tam công tử, lên núi rồi!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 321

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.