Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm Các

Phiên bản Dịch · 1535 chữ

“Gió.” Tô Bạch Y đứng trên vách núi, giang hai tay, nhắm mắt lại, cảm nhận gió lạnh thuận dòng, chảy xuôi trong sơn cốc. Khi hắn tĩnh tâm, không còn chỉ nghĩ đến việc mình có thể lập tức xuất kiếm thuận gió bay lên, hắn mới thật sự cảm nhận được gió trên núi Côn Luân này.

Gió tuy rằng thổi điên cuồng, lạnh thấu xương, nhìn có vẻ lộn xộn, nhưng một khi cẩn thận cảm nhận, vẫn có thể cảm nhận được trong gió có giấu quy luật —— dường như không cần dựa vào kiếm trong tay, vẫn có thể thuận gió bay lên.

Tô Bạch Y điểm chân một cái, trực tiếp nhảy từ trên vách núi xuống, hắn rơi thẳng xuống giữa sơn cốc, nhưng lần này, trong lòng hắn không hề hoảng loạn, hắn cảm nhận được tiếng gió lạnh gào thét bên tai, tâm tình cực kỳ thoải mái, cho đến một hồi lâu sau, hắn mở to mắt, mới thấy mình sắp rơi tới đáy cốc.

“A! A!” Tô Bạch Y hô to lên, “Cứu mạng a!”

Một tiếng ưng khiếu vang lên trên đỉnh đầu hắn, tuyết ưng bay theo hắn xuống, giơ hai móng ra, bắt được áo Tô Bạch Y, dùng sức vỗ cánh vài cái, nhấc hắn lên.

“Được cứu rồi.” Tô Bạch Y lau mồ hôi lạnh trên trán.

Tô Tỏa Mạc đi tới vách núi, cúi đầu nhìn Tô Bạch Y phía dưới, lắc đầu nói: “Cũng không biết nên nói là ngươi thông minh, hay là nói ngươi ngốc đây.”

Tuyết ưng kéo Tô Bạch Y lên trên vách núi, tùy ý hất lên, ném hắn lên một đống tuyết, Tô Bạch Y lăn trên mặt đất một cái, mồ hôi lạnh đã đông thành băng, hắn nuốt một ngụm nước miếng nói: “Thiếu chút nữa là tan xương nát thịt a.”

“Ngươi đoán được muốn nghịch chuyển cuồng phong, thì trước hết phải cảm nhận gió, hiểu nó cũng giống như là hiểu đối thủ của ngươi, điểm này ngươi rất thông minh, thời gian để nghĩ ra điểm nãy cũng không cách biệt với phụ thân ngươi Tô Hàn nhiều lắm. Nhưng ngươi lại chưa cảm nhận được đã thiếu chút nữa làm mình ngã chết, điểm này quá ngu ngốc.” Tô Tỏa Mạc lắc đầu nói.

Tô Bạch Y dùng tuyết lau mặt, bình tĩnh lại một chút: “Lại nào lại nào.”

“Không cần sốt ruột, hôm nay ta mang ngươi tới một chỗ.” Tô Tỏa Mạc vỗ vai Tô Bạch Y.

“Ồ, được.” Tô Bạch Y sững sờ một lát, lập tức đi theo.

“Cái gọi là kiếm của Thiên Đạo, cần phải tương hợp với tự nhiên, cho nên để ngươi đi nghịch chuyển gió lạnh giữa sơn cốc, không phải muốn ngươi luyện kiếm thế càng ngày càng mạnh, mà là muốn cho ngươi học, xuất kiếm, không chỉ là xuất kiếm mà thôi. Khi mà kiếm của ngươi có thể tương hợp với tự nhiên, thì nơi kiếm trong tay đi qua, chính là thiên địa của riêng ngươi.” Tô Tỏa Mạc vừa đi vừa nói.

Tô Bạch Y thấp giọng lẩm bẩm: “Thiên địa của riêng mình?”

“Đúng vậy, tỷ như.” Tô Tỏa Mạc bỗng nhiên dừng chân, một thanh phi kiếm từ trong tay áo hắn bay ra, dừng trước trán Tô Bạch Y.

Trong nháy mắt ấy, Tô Bạch Y cảm thấy trời đất đen kịt vạn vật yên lặng, một luồng hàn ý lạnh thấu xương đánh úp lại, bốn phương tám hướng xung quanh mình bị mấy ngàn thanh phi kiếm lóe hàn quang chĩa vào, ngay cả nửa bước cũng không thể động đậy.

“Đây chính là cái gọi là thiên địa.” Tô Tỏa Mạc thu hồi thanh phi kiếm, nhẹ nhàng xoay tròn ở đầu ngón tay, “Năm đó khi phụ thân ngươi rút kiếm, tất cả vật xung quanh người ba thước, đều sẽ bị kiếm khí của hắn đóng băng.”

“Ba thước?” Tô Bạch Y tò mò hỏi, “Vậy sơn chủ thì sao? Thiên địa của sơn chủ lớn tới bao nhiêu?”

“Từ khi ngươi bước vào Côn Luân, thì chính là buớc vào thiên địa của ta.” Tô Tỏa Mạc cười vang.

Tô Bạch Y cả kinh, hỏi: “Vậy chẳng phải ngươi còn lợi hại hơn so với phụ thân ta rất rất nhiều à?”

“Ta ở Côn Luân đã trăm năm, ở đây nơi nơi đều là kiếm khí của ta, xuống núi, thiên địa của ta đương nhiên sẽ không còn rộng lớn như vậy nữa, tựa như phụ thân ngươi, nếu ở trên Duy Long Sơn, vậy thì thiên địa của hắn đương nhiên cũng không chỉ dừng ở ba thước trường kiếm. Nhưng mà có một câu ngươi nói không sai.” Tô Tỏa Mạc dừng một chút, tiếp tục nói, “Ta đích xác là lợi hại hơn phụ thân ngươi rất rất nhiều.”

Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, đã đi về trong viện, Tô Tỏa Mạc dẫn hắn đi vào Ngọc Hư Cung, lại đi sâu vào trong, tới trước một gian mật thất đóng chặt cửa, bên trên viết hai chữ —— Kiếm Các.

“Kiếm Các?” Tô Bạch Y lẩm bẩm nói.

“Bên trong cất giữ các đời danh kiếm của Tô thị nhất tộc chúng ta truyền lại tới nay, có vài thanh ngủ đông ở nơi này quá lâu, sớm đã không kìm nén được, phải xuống núi, mới có thể tái hiện phong mang, trước khi xuống núi, ngươi có thể chọn bảy thanh.” Tô Tỏa Mạc vung tay lên, cửa Kiếm Các chậm rãi mở ra, trong bóng tối, những thanh trường kiếm đó lóe ra ánh sáng u lãnh.

Tô Bạch Y đứng ngoài cửa, nhìn những thanh trường kiếm đó từ xa, cũng vẫn cảm thấy có luồng kiếm khí lành lạnh ập vào mặt, thậm chí mặt còn cảm thấy hơi đau, hắn do dự bước tới phía trước một bước, lại bị Tô Tỏa Mạc giơ tay ngăn lại.

Tô Tỏa Mạc xoa trán: “Vừa rồi có một câu ta nói sai rồi, không phải ngươi chọn kiếm, mà là kiếm, chọn ngươi.”

“Kiếm chọn ta?” Tô Bạch Y sửng sốt.

“Đúng vậy.” Ngón trỏ Tô Tỏa Mạc phất ra, thắp sáng cả Kiếm Các, lúc này Tô Bạch Y mới hoàn toàn nhìn rõ trong Kiếm Các, chỉ thấy trong đó chỗ nào cũng bày đầy lợi kiếm, mỗi thanh nhìn qua đều không phải vật phàm, ngay sau đó Tô Tỏa Mạc giơ một bàn tay, toàn bộ kiếm trong Kiếm Các bắt đầu ngo ngoe rục rịch, “Giống như vậy, những thanh kiếm bằng lòng chọn ngươi sẽ tự bay tới tay ngươi.” Nói xong, Tô Tỏa Mạc thu tay, Kiếm Các lại một lần nữa trở về bình lặng.

“Như vậy?” Tô Bạch Y nhắm hai mắt lại, giơ một bàn tay, hắn thử cảm nhận danh kiếm trong Kiếm Các giống như cảm nhận gió lạnh ngoài vách núi. Tuy nhắm chặt hai mắt, nhưng Tô Bạch Y lại tựa hồ càng nhìn rõ từng từng thanh kiếm hơn, chỉ là đám danh kiếm ấy lại có vẻ không thích hắn, đại đa số từ lần đầu tiên bị hắn cảm nhận trúng liền đè kiếm phong của mình xuống, thậm chí Tô Bạch Y còn có thể nghe thấy những thanh danh kiếm đó đang nở nụ cười khinh thường.

“Aizz.” Tô Tỏa Mạc cũng lắc đầu, “Xem ra vẫn là tới hơi sớm.”

“Ừm?” Tô Bạch Y đột nhiên mở mắt, hắn bỗng nhiên nghe thấy trong bóng tối, có một tiếng cười yêu kiều, hắn giơ tay ra, chỉ thấy một thanh trường kiếm thon dài tú mỹ từ trong cùng bay ra, dừng lại trong tay hắn. Chỉ thấy ở chuôi thanh kiếm này còn khắc một đóa hoa Hải Đường, trên thân kiếm tựa hồ cũng có mùi hương Hải Đường nhàn nhạt.

“Ồ, là Hải Đường kiếm a.” Tô Tỏa Mạc gật đầu, “Không tồi không tồi.”

“Chủ nhân thanh kiếm này là một nữ tử?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Là thất muội của ta, tên là Tô Tiêu Tiêu.” Trong giọng nói của Tô Tỏa Mạc toát ra vài phần ôn nhu hiếm thấy, “Kiếm pháp của nàng xuất xắc nhất trong các muội muội của ta, thanh Hải Đường kiếm này là ngày ấy ta tặng cho nàng nhân dịp sinh nhật mười bảy tuổi, nghe nói trong thân kiếm cất giấu một đóa hoa Hải Đường vạn năm không úa tàn, cho nên mùi hương trên thân kiếm , có thể trăm năm không tiêu tan.”

Tô Bạch Y múa một đường: “Xem ra gần đây ta luyện kiếm cũng có chút thành quả, ít nhất vẫn được một thanh kiếm chọn.”

Tô Tỏa Mạc giơ tay đóng cửa Kiếm Các lại, xoay người nói: “Dù sao đứa muội muội này của ta cũng không có chấp niệm quá lớn đối với chuyện kiếm pháp cao thấp, sinh thời, nàng thích nhất là thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 327

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.