Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày Đêm

Phiên bản Dịch · 1510 chữ

Đêm đã khuya.

Trên núi Côn Luân cuồng phong gào thét, lạnh lẽo vô cùng, nhưng trong Ngọc Hư Cung lại ấm áp như mùa xuân, Tô Tỏa Mạc ngáp một cái, làm như có chút mệt mỏi. Thật ra tới cảnh giới này của hắn, đã không cần ngủ mỗi ngày nữa rồi, tỷ như sư phụ hắn, tựa hồ chưa bao giờ cần ngủ, mỗi tối đều ngồi trên nóc nhà ngửa đầu nhìn không trung, hết đêm này qua đêm khác, mãi mãi không dừng. Nhưng Tô Tỏa Mạc lại rất hưởng thụ giấc ngủ, hắn cảm thấy đây là thời gian vui sướng nhất trong một ngày của hắn, bởi vì chỉ có ở trong mộng, hắn mới có thể gặp lại những người đã sớm ra đi, mới cảm thấy Côn Luân an tĩnh tịch mịch này, trở nên không còn tịch mịch như vậy nữa.

“Năm tháng dài đằng đẵng a.” Tô Tỏa Mạc uống một ngụm nước ấm, nhẹ giọng nói.

Lúc này cửa Ngọc Hư Cung bỗng bị đẩy ra, gió tuyết thổi ngược vào, một bóng người đứng ở cửa.

“Tới rồi a.” Tô Tỏa Mạc buông chén trà, nhàn nhạt nói.

Người ở cửa cũng không nói lời nào, chỉ phát ra tiếng gầm nhẹ, hắn đi tới phía trước, đi vào Ngọc Hư Cung, ánh nến chiếu sáng mặt hắn, là Tô Bạch Y, nhưng con ngươi như lửa đỏ, vẻ mặt hung lệ, là Tô Bạch Y ở trạng thái sau khi nhập mộng.

“Ai cho ngươi vào!” Tô Tỏa Mạc khẽ quát một tiếng, tiện tay chém ra một chỉ, một đạo kiếm khí bức thẳng tới Tô Bạch Y.

Tô Bạch Y đột nhiên giơ tay đẩy về phía trước, đón đỡ đạo kiếm khí này, sau đó bị đánh bay ra sân, hắn xoay tròn trên không một vòng, cuối cùng nặng nề đáp xuống đất, tuyết bắn lên đầy đất.

“Tiến bộ hơn so với hôm qua rất nhiều a, vậy mà có thể cứng rắn chống đỡ được đạo kiếm khí này của ta.” Tô Tỏa Mạc từ trong Ngọc Hư Cung đi ra, nhìn Tô Bạch Y nhe răng trợn mắt trước mặt, giơ một ngón tay nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, “Đến đây?”

Tô Bạch Y bỗng nhiên nhếch miệng cười, sau đó giơ tay ra, chỉ thấy một thanh trường kiếm từ trong nhà bay ra, dừng trong tay hắn, hắn vẽ một đường kiếm hoa, chỉ về Tô Tỏa Mạc.

Tô Tỏa Mạc sửng sốt: “Lại còn biết chủ động dùng kiếm?”

Vừa dứt lời, Tô Bạch Y đã cầm kiếm lướt tới, tất cả tuyết bay xung quanh hắn trong nháy mắt đều toạc ra. Khóe miệng Tô Tỏa Mạc hơi nhếch lên, thân mình lóe lên, tránh khỏi kiếm của Tô Bạch Y, hắn giơ hai ngón tay, kẹp lấy thân kiếm của Tô Bạch Y: “Đã đến trình độ này, nhưng vẫn còn xa mới đủ.”

“Hừ.” Tô Bạch Y hừ lạnh một tiếng, thân kiếm quay ngang một cái, đâm tới mặt Tô Tỏa Mạc, trên thân kiếm có một luồng hàn khí đánh úp tới, kiếm khí theo hàn khí ngưng tụ thành băng trên không trung.

“Dùng Thiên Ngưng kiếm pháp trước mặt ta?” Tô Tỏa Mạc cười, giơ ngón tay nhẹ nhàng điểm lên thân Quân Ngữ kiếm một cái, sau đó điểm chân lui về phía sau. Tô Bạch Y đứng dậy muốn đuổi theo, lại phát hiện Quân Ngữ kiếm trong tay đang đóng băng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, thân kiếm lập tức nặng xuống rất nhiều, hắn vội vàng buông kiếm, mới tránh cho cánh tay mình không bị hàn khí đông lại.

Hai luồng hàn ý của hai người mà so sánh, thì không khác gì một ngọn núi tuyết bình thường trong phàm thế, so với thần sơn Côn Luân. Tô Tỏa Mạc nhẹ nhàng phất ngón tay, cười nhìn về phía Tô Bạch Y: “Còn tới nữa không?”

Tô Bạch Y cảnh giác nhìn Tô Tỏa Mạc, sau đó lùi vài bước, lại bắt đầu chạy vòng quanh Tô Tỏa Mạc.

“Muốn tìm kiếm sơ hở trên người ta?” Tô Tỏa Mạc ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời của phàm thế, thì đầy sao trời, còn ở nơi Côn Luân cùng trời cuối đất này, trên trời, lại vĩnh viễn chỉ một màu xám xịt, hắn thở dài một tiếng, “Tới đây.” Đôi tay hắn giang ra, trong nháy mắt toàn thân đầy sơ hở.

Ánh mắt Tô Bạch Y sáng lên, lập tức tung người tiến lên, đồng thời tay hắn vung lên trước, chỉ thấy Quân Ngữ kiếm bị ngưng kết thành băng lập tức phá băng bay ra, lại lần nữa bay tới tay hắn, hắn vung kiếm về phía trước.

“Tới rất hay.” Tô Tỏa Mạc quay đầu, một chỉ đâm về phía thanh kiếm.

Nhưng trong nháy mắt ấy, Tô Bạch Y cùng với Quân Ngữ kiếm lại đột nhiên biến mất.

“Ồ?” Lông mày Tô Tỏa Mạc nhẹ nhàng nhíu lại.

Chờ khi Quân Ngữ kiếm xuất hiện, thì đã tới trước trán Tô Tỏa Mạc một tấc, kiếm này, đúng là kiếm mạnh nhất được truyền từ Tạ Khán Hoa —— Vụ Lý Khán Hoa.

Chỉ nghe “Đinh” một tiếng, Quân Ngữ kiếm cuối cùng vẫn không thể thực sự đâm tới trán Tô Tỏa Mạc, một thanh phi kiếm lớn bằng cây chủy thủ bỗng nhiên từ trong phòng bay ra, đánh vào thân Quân Ngữ kiếm. Phi kiếm tuy nhỏ, nhưng kiếm thế lại mạnh hơn gấp mấy lần so với những kiếm trước của Tô Tỏa Mạc. Tay áo ở tay cầm kiếm của Tô Bạch Y trong nháy mắt bị chấn động đến dập nát, cuối cùng cả người cả kiếm bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất, toạc ra một cái hố tuyết sâu chừng một trượng.

Tô Tỏa Mạc đi lên trước, cúi người nhìn Tô Bạch Y nằm trong vũng máu, cười nói: “Kiếm vừa rồi, đã nhớ kỹ chưa?”

Con ngươi màu lửa đỏ của Tô Bạch Y tức giận như là muốn cháy lên, tuy mắt càng trừng càng lớn, nhưng sức lực đứng lên thì một chút cũng không còn, cuối cùng chỉ có thể ngả đầu trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Tô Tỏa Mạc sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Bản lĩnh chơi xấu này, thì mặc kệ là ngủ hay tỉnh, cũng giống nhau như đúc.”

Sáng sớm hôm sau, Tô Bạch Y lại lần nữa thức dậy trong một cơn đau nhức, mép giường có một đóa tuyết liên cùng một chén trà nóng và cả Quân Ngữ kiếm, hắn cắn răng giơ tay bắt lấy đóa tuyết liên, bắt đầu cắn từng miếng một. Tô Tỏa Mạc nói tuyết liên này ở phàm thế chính là vật có giá trị ngàn vàng, ban đầu Tô Bạch Y cũng không tin, nhưng hai lần hắn ăn tuyết liên xong, tất cả đau nhức trên người đều biến mất, thân mình mệt mỏi cũng cảm thấy tràn đầy sức sống, hơn nữa cả ngày cũng không hề cảm thấy có chút đói khát nào, cuối cùng mới tin tuyết liên này thật là vật hiếm có.

Chỉ là vì sao mỗi ngày tỉnh dậy đều cảm thấy toàn thân đau nhức như muốn vỡ ra vậy? Tô Tỏa Mạc nói hắn ở trong trận của Côn Luân sơn, có thể ngủ bình thường, không cần lo lắng sẽ nhập ma, thật sự là như thế sao? Trong lòng Tô Bạch Y đầy hoang mang, nhưng cuối cùng vẫn tạm thời mặc kệ đó, cầm kiếm đi ra ngoài vách núi. Hắn vừa đi ra ngoài phòng, trên không trung liền truyền đến một tiếng ưng khiếu, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy con tuyết ưng hôm qua đã cứu mình.

“Ưng huynh a Ưng huynh, xem ra hôm nay ngươi vẫn phải phụ ta luyện kiếm.” Tô Bạch Y cười phất tay chào hỏi, tuyết ưng lại không để ý tới hắn, bay thẳng về phía vách núi.

Tô Tỏa Mạc thấy Tô Bạch Y đi ra sân, hắn liền đi vào một căn phòng sâu trong Ngọc Hư Cung, mở cửa phòng ra, liền cảm thấy có một luồng kiếm khí mãnh liệt như sóng biển ập vào trước mặt, hắn hơi mỉm cười, phẩy tay áo một cái liền hóa luồng kiếm khí đó thành hư vô, hắn đi tới trong góc nhẹ nhàng phất ngón tay ra, liền có mấy chục ánh nến sáng lên, thắp cả gian phòng sáng trưng.

Chỉ thấy trong phòng từ trên xuống dưới, khắp nơi, bày đầy kiếm.

Trường kiếm đoản kiếm khinh kiếm trọng kiếm chủy thủ kiếm hai lưỡi, kiếm đủ loại kiểu dáng.

Đều là tuyệt phẩm thế gian.

“Danh kiếm trong Kiếm Các chín mươi sáu thanh, liệu sẽ có người xứng đôi?” Tô Tỏa Mạc hơi mỉm cười.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 294

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.