Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Cổ

Phiên bản Dịch · 1527 chữ

Côn Luân sơn.

“Ta từng thấy trong《 Thần Dị Kinh · Trung Hoang Kinh 》, Côn Luân chi sơn có đại điểu, tên là Hy Hữu. Nam hướng, cánh trái che Đông Vương Công, cánh phải che Tây Vương Mẫu. Trên lưng có một chỗ nhỏ không lông, một vạn chín ngàn dặm. Tây Vương Mẫu thường leo lên cánh, cùng Đông Vương Công. Ta có thể gặp được thần điểu này trên núi không?” Tô Bạch Y ngửa đầu nhìn đỉnh núi, trong giọng nói mang theo chút trang nghiêm.

“Nếu có, vậy thì cũng ở trong bụng ta rồi.” Tô Tỏa Mạc vỗ miệng mấy cái, “Ngươi từ dưới núi lên có mang theo cái gì ăn được không?”

Tô Bạch Y sửng sốt, sờ trong người mình: “Để ở chỗ Đạm Đài cô nương hết rồi, còn có một bầu rượu thôi.”

“Rượu?” Tô Tỏa Mạc duỗi tay ra, trực tiếp hút bầu rượu trên người Tô Bạch Y tới, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cuối cùng thở ra một hơi dài, “Sảng khoái.” Uống xong, hắn liền tiện tay ném luôn bầu rượu đi.

“Trên Côn Luân, chẳng lẽ không có rượu uống à?” Tô Bạch Y nghi hoặc nói.

“Rượu?” Tô Tỏa Mạc thở dài một tiếng, “Ngay cả cái bánh nướng cũng chẳng có mà ăn a.”

“Vậy mấy năm qua……” Trong lòng Tô Bạch Y trong dâng lên một dự cảm xấu.

“Trên Côn Luân chỉ có tuyết liên, ta đã ăn suốt 130 năm rồi.” Tô Tỏa Mạc ngẩng đầu nói, “Đó là vật báu trên thế gian, chỉ ăn một đóa, là có thể bảo đảm ba tháng không đói bụng, hơn nữa có thể làm công lực của ngươi tăng mạnh, đặt dưới thế gian thì nó chính là bảo bối được mọi người tranh đoạt. Nhưng mà……”

“Nhưng mà thế nào?” Tô Bạch Y nuốt một ngụm nước miếng.

“Thật sự rất khó ăn.” Tô Tỏa Mạc khẽ thở dài.

Giữa lúc đang nói chuyện, Tô Tỏa Mạc đã dẫn Tô Bạch Y đi tới giữa sườn núi của Côn Luân sơn, lọt vào ánh mắt bọn họ lại là một ngôi viện cực kỳ tinh xảo, cửa viện thật lớn chắn trước mặt bọn họ, trên cửa viện có một con thần điểu khắc bằng gỗ, có lẽ đó chính là thần điểu Hy Hữu được ghi lại trong《 Thần Dị Kinh 》.

“Trên Côn Luân, làm sao có thể xây được một tòa viện lớn như vậy?” Tô Bạch Y trợn mắt há hốc mồm.

Tô Tỏa Mạc nhún vai: “Ta cũng không biết, từ khi ta tới nơi này, thì nhà cửa đã ở chỗ này.”

“Hơn trăm năm a……” Tô Bạch Y lẩm bẩm nói.

“An táng cho Tô Tiễn đi.” Tô Tỏa Mạc không dẫn Tô Bạch Y đi vào ngay, mà dẫn hắn đi vòng qua sau viện, chỉ thấy phía sau viện, lại có một đám mộ phần được tuyết bao trùm, trước mỗi mộ phần, không có mộ bia, mà chỉ có một thanh kiếm.

“Đây đều là các tiên nhân của Tô thị nhất tộc ta, bọn họ được mai táng tại đây, lấy kiếm làm bia, an táng Tô Tiễn bên cạnh họ đi.” Tô Tỏa Mạc nhàn nhạt nói.

Tô Bạch Y gật đầu, sau đó lấy Quân Ngữ kiếm ra, bắt đầu đào bên cạnh những phần mộ đó, có điều kiếm đâm xuống, mà mảnh đất kia lại không chút sứt mẻ, Tô Bạch Y sửng sốt: “Đây là……”

“Đây là tuyết đọng ngàn vạn năm, đương nhiên là còn cứng hơn cục đá, dùng chút nội lực đi.” Tô Tỏa Mạc nhíu mày nói.

Khóe miệng Tô Bạch Y run lên, có chút xấu hổ: “Tiền bối, nội lực của ta thực sự có chút....không lấy ra được……”

“Aizz.” Tô Tỏa Mạc nhẹ nhàng lắc đầu, nhẹ nhàng phất ra một chỉ tới mảnh tuyết kia, trực tiếp bắn ra một cái hố, Tô Bạch Y nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc mồm: “Tiền bối ngươi làm thế nào mà làm được?”

“Chẳng phải trên giang hồ có một cách nói, là trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm, mới là cảnh giới cao nhất à.” Tô Tỏa Mạc sâu kín nói.

Tô Bạch Y gật đầu: “Nhưng sư phụ ta nói đó là hù người, trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm, vậy thì sẽ bị chém chết.”

Tô Tỏa Mạc phất ngón tay, lắc đầu nói: “Trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm, kiếm trong lòng, chính là kiếm khí. Chờ đến khi tu luyện đến kiếm tiên cảnh, vậy thì thiên địa vạn vật đều có thể làm kiếm, vừa rồi ta giơ ra một chỉ, đó chính là một kiếm.”

“Giơ chỉ chính là một kiếm?” Tô Bạch Y chém một chỉ xuống đất, nhưng tất nhiên là không có bất cứ thứ gì đáp lại.

“Ngươi an táng cho Tô Tiễn xong, thì vào trong viện tìm ta. Trên người ngươi, hẳn là có rất nhiều chuyện xưa, ta muốn nghe.” Tô Tỏa Mạc xoay người, “Ta đã rất lâu rồi chưa từng nghe người khác kể chuyện. Mấy trăm năm nay ở trên núi, thực sự là quá không thú vị.”

Tô Bạch Y xoay người, bỗng nhiên nghĩ tới một việc: “Tô gia gia cũng không mang theo kiếm, làm sao có thể lấy kiếm làm bia đây?”

“Vậy à.” Tô Tỏa Mạc cúi đầu suy nghĩ một lát, “Ta nghe hắn nói, hắn từng được giang hồ xưng là Ma Quân?”

“Ừm, Tô gia gia đã từng dùng danh hiệu Ma Quân chấn nhiếp giang hồ, là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ.” Tô Bạch Y trả lời.

“Ta cho hắn một thanh.” Tô Tỏa Mạc giơ tay, quát khẽ, “Quỷ Đồng!”

Theo tiếng quát của Tô Tỏa Mạc, một thanh trường kiếm màu tím bỗng nhiên từ trong viện bay ra, xé rách không khí, phát ra tiếng như lệ quỷ kinh sợ gào thét, sau đó rơi xuống tay Tô Tỏa Mạc, trên chuôi kiếm được khảm một hạt châu màu tím, hạt châu như là mắt người vậy, thậm chí khi Tô Bạch Y nhìn nó, còn cảm giác tròng mắt trong hạt châu kia như là đang chuyển động.

“Thanh kiếm này tên Quỷ Đồng, năm đó từng được người giang hồ xưng là Tà kiếm, nhưng trên thân thanh Tà kiếm này, lại lưu lại máu của rất nhiều đại ma đầu tuyệt thế, năm đó chủ nhân của nó từng mang theo nó huyết tẩy Ma giáo, giết sạch mười ba trưởng lão Ma giáo. Thanh kiếm này, để làm bia cho Tô Tiễn đi.” Tô Tỏa Mạc đưa thanh trường kiếm trong tay cho Tô Bạch Y, xoay người rời đi.

Tô Bạch Y nhìn qua thanh Quỷ Đồng kiếm trong tay, chỉ cảm thấy khí lạnh từ trong thân kiếm truyền ra, làm hắn không tự chủ được, rùng mình một cái. Hắn vội vàng dùng sức cắm trường kiếm xuống đất, sau đó xoay người bế xác Tô Tiễn lên, đặt vào trong cái hố vừa rồi bị chỉ của Tô Tỏa Mạc bắn ra.

“Tô gia gia, hôm nay ngươi an nghỉ trên Côn Luân, không còn vướng bận chuyện thế tục, đã có thể cầm kiếm lên chín tầng trời, làm kiếm tiên thực sự, tiêu sái đắc ý.” Tô Bạch Y dập đầu trước thi thể Tô Tiễn ba cái, sau đó thật cẩn thận đắp tuyết xung quanh lên người hắn.

Trên Côn Luân, thực sự là tuyết rơi quanh năm không ngừng, giống như trong truyền thuyết. Tô Bạch Y tốn hết mấy canh giờ mới đắp lên được phần mộ cho Tô Tiễn, lúc này trên người hắn cũng đã phủ đầy tuyết, hắn đứng lên, ngẩng đầu nhìn trời.

Bầu trời của Côn Luân, giống y như trong truyền thuyết, bị sương tuyết bao phủ, ánh mặt trời không thể chiếu vào.

Lúc này, trong viện bỗng nhiên truyền ra một tiếng sáo réo rắt thảm thiết, Tô Bạch Y xoay người, thấy Tô Tỏa Mạc ngồi trên mái hiên, thổi sáo. Đối với Tô Tỏa Mạc mà nói, đây chẳng qua chỉ là một cuộc chia ly tầm thường, ở trong đời hắn, những cuộc chia ly như vậy đã quá mức tầm thường. Cho nên tiếng sáo réo rắt thảm thiết của hắn, không chỉ là thương tiếc Tô Tiễn, mà còn như là cảm khái đối với đời người ngắn ngủi này.

Nghe tiếng sáo kia, Tô Bạch Y bỗng nhiên mở miệng, hát lên một bài ca đưa tang mà lần đầu hắn nghe thấy trong một thôn quê khi còn ở Giang Nam.

“Giới thượng lộ, hà dịch hy.

Lộ hi minh triêu cánh phục lạc, nhân tử nhất khứ hà thì quy.”

(Sương trên lá hẹ, sao dễ tan mất?

Sương tan rồi sáng mai lại rơi đọng, nhưng người chết đi rồi thì bao giờ trở lại?)

Nguồn - Thivien.net-

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 309

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.