Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản Ngã

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Ác Ma thành.

Một tiếng cười vô cùng hùng dũng vang lên trong Ác Ma thành, tiếng cười cực lớn, ngay cả Tiếu Sinh ngồi đọc sách trong biệt viện của mình cũng bị kinh động, hắn khép sách lại, ngửa đầu nhìn bầu trời: “Hắn thành công rồi?”

Linh Nhiễm đang đứng ăn táo bên cạnh Tiếu Sinh cũng bị tiếng cười kia làm giật mình, nàng tức giận nói: “Từ lúc tiểu tử này tới Ác Ma thành, không có ngày nào là an phận cả.”

“Xem ra hắn đã tiếp được một đao của thành chủ.” Tiếu Sinh sâu kín nói.

Linh Nhiễm cắn một miếng táo: “Tiếu lão đại, năm đó ngươi tiếp được một đao của thành chủ, mất bao lâu?”

“Khi ta gặp thành chủ, đã 30 tuổi rồi, lúc ấy đã có thể miễn cưỡng tiếp được một đao, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng không chết thôi, ta nhớ lúc ấy xương cốt toàn thân ta đã gãy mấy cái, ngay cả đứng cũng không vững. Cười lớn như hắn thế này, đúng thật là không làm được.” Tiếu Sinh cười nói.

Linh Nhiễm vươn vai: “Được đấy, tiểu tử này đúng là lợi hại.”

Mà cách đó ba con phố, Quế Hương Phường trong Ác Ma thành, đã trở thành một đống đổ nát. Phong Tả Quân cầm thanh trường đao sáng như tuyết, từ trên không trung đáp xuống đất, hắn khiêng trường đao lên vai, quẹt mũi: “Thế nào? Mạc thành chủ, chiêu vừa rồi của ta cũng không tệ chứ.”

Mạc Vấn từ trong đống đổ nát đi ra, vỗ đi bụi đất trên người, thở dài một tiếng: “Viết phong thư cho phụ thân ngươi đi.”

“Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn cho ta kế thừa vị trí thành chủ Ác Ma thành? Không được, về sau ta vẫn phải về Thiên Hiểu Vân Cảnh, phụ thân sẽ không đồng ý.” Phong Tả Quân lắc đầu nói.

“Không phải, ngươi hỏi phụ thân ngươi lấy chút ngân lượng tới đây.” Kim đao trong tay Mạc Vấn nhẹ nhàng vung lên, “Mấy gian phòng này, muốn xây lại, phải cần rất nhiều bạc.”

“Hả?” Phong Tả Quân gãi đầu, “Thành chủ, ngươi còn để ý những việc này à?”

“Đương nhiên là để ý.” Mạc Vấn cả giận nói, “Ta là chủ của một thành, cần phải chịu trách nhiệm toàn bộ việc vận hành Ác Ma thành, ngươi cho rằng mỗi ngày ta chỉ cần chơi đao, là Ác Ma thành này có thể duy trì trăm năm không suy yếu à?”

“Dễ nói dễ nói. Bạc chứ gì, Thiên Hiểu Vân Cảnh chúng ta chưa bao giờ thiếu.” Phong Tả Quân cười nói, “Thành chủ ngươi muốn bao nhiêu?”

“Một ngàn lượng.” Mạc Vấn nở nụ cười lạnh.

Phong Tả Quân sửng sốt, sau đó cười nói: “Chỉ mấy gian phòng như vậy, mà muốn một ngàn lượng bạc? Thành chủ thật đúng là công phu sư tử ngoạm. Nhưng mà không sao, cho!”

Mạc Vấn giơ một ngón tay, nhẹ nhàng lắc lắc: “Là một ngàn lượng, vàng.”

Phong Tả Quân cả kinh há to miệng: “Thành chủ, ngươi làm thế có chút quá đáng a, một ngàn lượng bạc, là ta có thể xây lại toàn bộ con phố này của ngươi rồi đấy.”

“Học thiên hạ đệ nhất đao pháp của ta, chẳng lẽ không cần học phí à?” Mạc Vấn phẫn nộ quát, “Ngươi có còn muốn học phần đao pháp sau không?”

Khóe miệng Phong Tả Quân hơi run lên, sau đó giơ ngón tay cái: “Thành chủ lợi hại, khó trách Ác Ma thành này có thể duy trì trăm năm không suy yếu. Được, một ngàn lượng vàng! Ta lập tức bảo phụ thân phái người đưa tới!”

“Sảng khoái sảng khoái.” Mạc Vấn cười nói, “Hôm nay, ngươi tiếp được một đao của ta, vậy là giai đoạn khảo nghiệm thứ nhất coi như ngươi đã thông qua. Kế tiếp chúng ta tiến vào giai đoạn thứ hai.”

Phong Tả Quân thần sắc nghiêm túc: “Nguyện lắng tai nghe.”

Mạc Vấn cắm kim đao trong tay xuống đất: “Ngươi cần phải trả lại ta một đao.”

“Hử?” Phong Tả Quân khẽ nhíu mày.

“Đao pháp của ngươi, chỉ hận trong nháy mắt không thể ra liền mười mấy đao, ta hiểu ngươi muốn lấy tốc độ và khí thế của ngươi ngươi để áp chế người khác, nhưng khi gặp phải cao thủ thật sự, có đôi khi quyết đấu chỉ cần một đao. Cho nên ngươi phải trả lại ta một đao, chỉ một đao.” Mạc Vấn giơ một ngón tay, chỉ thanh kim đao cắm phía trước, “Khi nào một đao của ngươi, có thể bức cho ta trả lại ngươi một đao, vậy thì ngươi mới thực sự bắt đầu học được đao pháp của ta.”

“Không bằng bây giờ luôn đi.” Phong Tả Quân không chút do dự, trực tiếp chém một đao về phía Mạc Vấn.

Nhưng Mạc Vấn đang đứng đó lại bỗng nhiên biến mất, Phong Tả Quân cảm giác sau lưng chợt lạnh, một ngón tay của Mạc Vấn đã đặt sau lưng hắn.

“Ta nói, đao này ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận lại một chút.” Mạc Vấn cười nói, “Không chỉ là ra một đao thôi đâu, trong đao này, là tất cả lĩnh hội về đao của ngươi trong hai mươi năm qua. Không được xem thường đao này.”

“Thành chủ, thủ hạ lưu tình.” Phong Tả Quân nuốt một ngụm nước miếng.

“Nằm mơ.” Ngón tay Mạc Vấn nhẹ nhàng búng ra, đánh Phong Tả Quân bay thẳng ra ngoài.

Núi Thanh Thành.

Quần áo trên người Tạ Vũ Linh đã dính đầy bùn lầy, lúc này hắn đang ở trên một vách núi, đưa tay bắt lấy một cục đá, ngửa đầu nhìn lên trên.

“Rốt cuộc cũng tìm được rồi.” Tạ Vũ Linh hít một hơi dài, ngửi thấy một mùi hoa nhàn nhạt.

Trong khe đá trên vách núi, có một đóa hoa nhỏ màu trắng nhẹ nhàng lay động theo gió, rất khó tưởng tượng, ở nơi tuyệt cảnh như vậy, mà lại có một đóa hoa nhìn có vẻ mỏng manh như thế sống được.

“Đóa hoa ấy chính là Long Mãng Hoa.” Mặc Trần đứng ở dưới cao giọng hô.

Tạ Vũ Linh cắn chặt răng, bắt lấy cục đá, lại lật người lên trên, bay lên một trượng, nhưng đoá hoa trong khe đá kia lại cũng theo đó bay lên trên một trượng, vẫn cứ cách hắn một đoạn không gần không xa.

“Đây là có chuyện gì?” Tạ Vũ Linh nghi hoặc nói, “Vì sao đóa hoa này lại tự mình di động?”

“Mùi hương của Long Mãng Hoa sẽ làm người ta sinh ra ảo giác.” Mặc Trần bên dưới nhắc nhở, “Tạ sư huynh ngươi nhất thiết đừng để bị mê hoặc.”

“Ảo giác?” Tạ Vũ Linh sửng sốt, chẳng lẽ thấy đóa hoa kia ở ngay trước mắt mình mà lại không cách nào lấy được? Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một sự tức giận, trong khoảng thời gian qua, mỗi ngày hắn đều chạy lên chạy xuống núi mà lại không thu hoạch được gì, bây giờ vất vả lắm mới tìm được đóa hoa này, lại gặp phải ảo giác gì gì. Hắn bực mình, ta cứ lên trên như vậy, chẳng lẽ ảo giác có thể làm vách núi này trở nên không có đỉnh được à?

Sau khi hạ quyết tâm, Tạ Vũ Linh liền đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tung người tiến lên, ban đầu đóa Long Mãng Hoa kia vẫn không ngừng di chuyển lên trên, nhưng đột nhiên, Tạ Vũ Linh như là phá tan đám sương mù, đóa Long Mãng Hoa kia trực tiếp hiện ra trước mặt hắn.

Hoa chỉ một màu trắng, nhưng hình dạng cánh hoa lại rất kỳ dị, tựa như rồng lại tựa như rắn, Tạ Vũ Linh cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Hắn vung tay lên, trực tiếp rút Long Mãng Hoa cùng với bùn đất dưới rễ hoa ra, sau khi lấy được Long Mãng Hoa lại thả người mấy cái, từ trên vách núi đáp xuống.

“Con mẹ nó cuối cùng cũng tìm được rồi!” Tạ Vũ Linh chửi một tiếng.

Mặc Trần sửng sốt: “Tạ sư huynh, ngươi biết chửi bậy rồi?”

Vẻ mặt Tạ Vũ Linh xấu hổ: “Xin lỗi, thật sự là mấy ngày qua quá bực bội, trong lòng phiền muộn, không nhịn được nên buột miệng thốt ra.”

Mặc Trần cười nói: “Không tồi, không tồi, xem như ta cũng có chút hiểu ý đồ của sư phụ rồi.”

“Đạo Quân đại nhân có ý đồ gì?” Tạ Vũ Linh khó hiểu.

“Hắn hy vọng ngươi, thả lỏng một chút, dựa theo cách nói của Đạo gia chúng ta, thì là trở về với bản ngã.” Mặc Trần chỉ vào tim mình.

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 303

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.