Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành Hình

Phiên bản Dịch · 1524 chữ

Phù Sinh Túy Mộng Lâu.

Bạch Cực Nhạc mở cửa sổ, đưa bàn tay ra ngoài cửa sổ, một bông tuyết rơi xuống tay hắn.

“Tuyết rơi.” Hắn thấp giọng nói.

Trong Thiên Cơ Viện.

Tạ Vũ Linh cùng bảy nữ đệ tử của Xuân Phong Lâu đã đuổi tới.

Ôn Tà ngẩng đầu lên, cười nói: “Cũng thật hâm mộ ngươi a, Hách Liên Tập Nguyệt, những nữ môn hạ đệ tử này của ngươi, lần nào nhìn thấy ta cũng động tâm.”

“Binh” một tiếng, Quỷ Môn Quan rung động dữ dội.

“Nổi nóng? Ha ha ha ha ha.” Ôn Tà nhìn chúng đệ tử của Xuân Phong Lâu phất tay, “Các vị khách nhân, sao không vào viện?”

“Từ từ.” Cơ La thấp giọng nói, “Trong Thiện Cơ Viện cơ quan vô số, không thể vọng động.”

Lúc này, Tạ Vũ Linh bỗng nhiên cảm thấy cổ mình có điểm lạnh, hắn đưa tay sờ cổ sau đó vội vàng ngẩng đầu, hắn cả kinh nói: “Tuyết rơi?”

“Tuyết rơi?” Tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.

Ở Duy Long Sơn, tuyết rơi chưa bao giờ là việc hiếm lạ. Nhưng trận tuyết đầu tiên của năm nay, lại có ý nghĩa khác.

Khi trận tuyết này rơi xuống, Tạ Khán Hoa sẽ phải chết.

Phải xem khi nào thì Bạch Cực Nhạc động thủ.

Khả năng là bất cứ lúc nào, cũng có thể sẽ chờ trới trước khi mặt trời lặn.

“Ầm” một tiếng lớn, Quỷ Môn Quan nháy mắt sụp đổ.

“Cái gì!” Ôn Tà kinh hãi, đột nhiên lui về sau, tránh khỏi những mảnh sắt bay tung ra.

Hách Liên Tập Nguyệt từ trong Quỷ Môn Quan đi ra, quần áo hắn đã rách tan, tóc dài rối tung, trên nắm tay đã đầy máu tươi, nhìn qua có vẻ rất chật vật.

“Lâu chủ……” Cơ La thấp giọng gọi, nàng đã rất nhiều năm không nhìn thấy Hách Liên Tập Nguyệt chật vật như vậy.

“Không cần quan tâm tới ta.” Hách Liên Tập Nguyệt trầm giọng nói, “Các ngươi đi u ngục.”

“Được.” Tạ Vũ Linh không chút do dự, lập tức xoay người chạy tới u ngục, nhưng những nữ đệ tử khác lại không có ai nhích người.

“Đi!” Hách Liên Tập Nguyệt quát khẽ, “Đừng vào trong viện!”

“Lâu chủ xin hãy cẩn thận!” Cơ La cố nén nước mắt, xoay người dẫn theo các nữ đệ tử khác rời đi.

Ôn Tà nở nụ cười lạnh: “Hách Liên lâu chủ và Tạ lâu chủ thật đúng là huynh đệ tình thâm, vậy mà lại tình nguyện chịu chết, để các môn hạ đệ tử đi cứu Tạ lâu chủ.”

“Ngươi sai rồi, ta sẽ không chết.” Hách Liên Tập Nguyệt chậm rãi đi tới phía trước, “Người chết chính là các ngươi.”

Người mặt trắng thấp giọng nói: “Thủ tọa……”

“Nếu Quỷ Môn Quan không vây được ngươi, vậy thì……” Ôn Tà giơ tay lên.

Nhưng Ôn Tà lại chậm một bước, cổ tay của hắn đã bị Hách Liên Tập Nguyệt nắm lấy, Hách Liên Tập Nguyệt thấp giọng nói: “Ngươi không cơ hội.” Hắn đánh một chưởng vào ngực Ôn Tà, nếu còn cho người của Thiên Cơ Viện cơ hội, phát động cái pháp khí thứ hai, vậy thì tất nhiên là Hách Liên Tập Nguyệt không cản được, vừa rồi đánh nát Quỷ Môn Quan kia, đã hao phí của hắn quá nhiều khí lực.

Nhưng khi chưởng của Hách Liên Tập Nguyệt đánh vào ngực Ôn Tà, hắn bỗng nhiên ý thức được mình lại bị lừa, bởi vì cái mình đánh trúng không phải một cơ thể bình thường, mà là một tấm ván sắt dày nặng, cái ngực kia lập tức lõm lại, Hách Liên Tập Nguyệt vội vàng thu chưởng lùi về sau, đồng thời người mặt quỷ và người mặt trắng cũng ra tay, hai người lôi ra một sợi xích, lập tức trói Hách Liên Tập Nguyệt lại.

Ôn Tích cắm cây dù trong tay xuống đất, nhẹ nhàng xoay tròn.

Dưới nền đất của Thiên Cơ Viện, có mấy chục sợi xích đồng thời bay lên, trói lên người Hách Liên Tập Nguyệt.

Đây là một loại pháp khí khác của Thiên Cơ Viện, khóa long trận. Tỏa Long Trận. Vốn có thể dùng phối hợp với Quỷ Môn Quan, khi Quỷ Môn Quan vây khốn kẻ địch, lại dùng thêm mấy chục sợi xích của Tỏa Long Trận bọc Quỷ Môn Quan lại, đó mới thực sự là mà mọc cánh cũng khó chạy thoát. Vừa rồi Ôn Tà cho rằng một cái Quỷ Môn Quan là đủ, lại không nghĩ Hách Liên Tập Nguyệt vậy mà có thể cưỡng ép phá quan, lũ này lại dùng Tỏa Long Trận, đã là bất đắc dĩ.

Nhưng Hách Liên Tập Nguyệt cũng không dự định cho hắn cơ hội này, hắn gầm lên một tiếng, xích sắt trên người vỡ tung, người mặt quỷ và người mặt trắng bị chấn động lùi về sau, Hách Liên Tập Nguyệt tung người về phía trước, đứng trên tường viện.

Ôn Tích vội vàng xoay tròn cây dù, Tỏa Long Trận lập tức đóng lại.

Trên nóc nhà Thiên Cơ Viện, lại có một tên Ôn Tà đi ra, chỉ là lần này hắn lại từ đeo mặt nạ đứa trẻ cười chuyển thành một cái mặt nạ khóc tang, hắn nhìn Hách Liên Tập Nguyệt đứng trên tường, cảm khái nói: “Không nghĩ thực lực của Hách Liên lâu chủ, vậy mà lại mạnh tới như thế.”

Hách Liên Tập Nguyệt trầm giọng nói: “Thiên Cơ Viện, còn có bao nhiêu món pháp khí?”

“Vô Lượng Thân, Tỏa Long Trận, Quỷ Môn Quan, thật không dám giấu giếm, Hách Liên lâu chủ chỉ dựa vào sức của một người, đã khiến cho chúng ta phải dùng ra ba đại pháp khí, chỉ còn lại một chút bản lĩnh giữ nhà.” Ôn Tà khẽ thở dài, “Cái cuối cùng kia, ta cũng không dự định sẽ dùng.”

“Dùng, ta hẳn phải chết.” Hách Liên Tập Nguyệt sâu kín nói.

Ôn Tà gật đầu: “Điểm này, Hách Liên lâu chủ nói không hề sai, thậm chí vừa rồi, nếu không phải ta tiếc Tỏa Long Trận, thì cả đời này Hách Liên lâu chủ cũng đừng mơ thoát được Quỷ Môn Quan.”

“Cho nên?” Hách Liên Tập Nguyệt thấp giọng nói.

“Đến đây thôi.” Ôn Tà cười nói, “Thiên Cơ Viện chúng ta đã dồn hết toàn lực.”

“Được.” Hách Liên Tập Nguyệt xoay người, chạy như điên về phía u ngục.

Ôn Tà thả người nhảy, nhảy vào trong viện: “Thượng Lâm Song Tuyệt, chỉ một người là có thể bức Thiên Cơ Viện chúng ta đến nông nỗi này, nếu hai người này hợp lực, thật sự là có khả năng giết ra ngoài u ngục.”

“Không có khả năng, Hách Liên Tập Nguyệt phá Quỷ Môn Quan đã bị trọng thương.” Người mặt trắng thấp giọng nói.

“Phải xem tấm át chủ bài của Phù Sinh Túy Mộng Lâu kia đánh như thế nào đã.” Ôn Tà sâu kín nói.

“Át chủ bài?” Ôn Tích nghi hoặc nói.

“Mấy tháng trước, ta giúp Bạch Cực Nhạc làm một cái chìa khóa, đó hẳn là cái chìa khóa khó làm nhất thiên hạ.” Ôn Tà ngửa đầu, nhìn tuyết rơi càng lúc càng lớn.

Cửa u ngục bỗng nhiên bị mở ra.

Tạ Khán Hoa quay đầu nhìn, lại phát hiện bên ngoài không một bóng người.

Chỉ có gió thổi tuyết bay ngược vào, lập tức làm u ngục vốn âm lãnh càng thêm lạnh giá.

“Tuyết rơi a.” Tạ Khán Hoa và lão nhân đồng thời thở dài một tiếng.

Tạ Khán Hoa cười lắc đầu: “Tiền bối, ta nhìn thấy tuyết là biết mình sắp chết, còn ngươi, sao ngươi cũng cảm khái, là bởi vì ở trong u ngục, đã lâu không nhìn thấy tuyết à?”

Lão nhân thở dài một tiếng: “Bởi vì, ta cũng đang đợi tuyết rơi a.”

Tạ Khán Hoa sửng sốt, sau đó liền nghe thấy tiếng xích sắt rơi xuống, cửa lao của lão nhân lúc này từ từ được đẩy ra, lão nhân từ bên trong đi ra.

Cửa lao của hắn, đã sớm được người khác mở ra.

“Thì ra Ma Quân đại nhân, chính là quan hành hình của ta a.” Tạ Khán Hoa vẫn cười nhạt.

“Đừng gọi ta là Ma Quân, gọi tên thật của ta đi. Ta tên Tô Tiễn.” Lão nhân đi tới trước mặt Tạ Khán Hoa, vai hắn hơi rũ xuống, vì quá nhiều năm không thấy ánh mặt trời mà da của hắn trở nên trắnh bệch dị thường, “Ta và gia hỏa gọi là Bạch Cực Nhạc kia có một giao dịch.”

Tạ Khán Hoa gật đầu: “Đổi lại là ta, thì ta cũng sẽ làm giao dịch này, ta cảm thấy tiền bối không chọn sai.”

“Thật xin lỗi.” Giọng điệu Tô Tiễn vô cùng thành khẩn

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 398

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.