Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Cấu

Phiên bản Dịch · 1604 chữ

Áo tím của Nam Cung Tịch Nhi bay lên, điểm chân một cái, lui đến bên cạnh Tô Bạch Y, hai lưng dựa vào nhau, trường kiếm trong tay múa loạn, chặn lại những thanh kiếm khí che trời lấp đất đó. Nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, thậm chí bọn họ còn không dám tin, trên đời lại có người có thể nhẹ nhàng vẽ ra một đường kiếm, khiến cho toàn bộ không gian xung quanh, được kiếm khí có thể giết người bao phủ.

Mà đây, vẫn còn là Ninh Thanh Thành chưa khôi phục toàn sức mạnh.

“Sư tỷ! Đây là kiếm pháp gì?” Tô Bạch Y thấp giọng hỏi.

“Vô Cấu.” Nam Cung Tịch Nhi trầm giọng, “Là kiếm pháp độc môn của Ninh Thanh Thành, Vô Cấu kiếm pháp!”

“Vô Cấu, hắn cũng xứng với cái tên này?” Tô Bạch Y khinh thường.

“Tiểu nha đầu, kiến thức của ngươi cũng không tệ lắm, nhưng Vô Cấu không phải kiếm pháp, mà là kiếm trận. Một mình ta một kiếm thành trận, phàm là ở trong Vô Cấu kiếm trận, thì không chỗ nào không có kiếm khí của ta, đã vào trong trận, không nơi nào tránh được, chỉ có thể chết.” Ninh Thanh Thành nhìn về phía Tô Bạch Y, “Bây giờ dạy lại cho ta phần cuối cùng của Tiên Nhân Thư, ta để lại cho các ngươi một mạng.”

Tô Bạch Y giơ Quân Ngữ kiếm lên: “Đừng có nằm mơ.”

“Vậy được.” Ninh Thanh Thành cầm kiếm chậm rãi đi về phía bọn họ, theo từng bước đi của hắn, kiếm khí lạnh thấu xương kia cũng trở nên càng thêm mãnh liệt, Nam Cung Tịch Nhi vừa mới phá cảnh đã có chút hụt sức, Tô Bạch Y cắn chặt răng, nói: “Sư tỷ, ngươi còn có thể chống được bao lâu?”

“Chừng một nén nhang thời gian.” Nam Cung Tịch Nhi do dự nói.

“Được, sư tỷ ngươi chịu qua một nén nhang này, còn lại, giao cho ta.” Tô Bạch Y nở nụ cười nhìn về phía Nam Cung Tịch Nhi, lúc này Tô Bạch Y cười rộ lên không giống lúc bình thường ấm ấm áp áp, còn mang theo vài phần tà khí, làm Nam Cung Tịch Nhi đỏ mặt, nàng lắc đầu nói: “Quá nguy hiểm.”

“Yên tâm đi, vẫn là câu nói kia. Sư tỷ, ta sẽ làm được.” Tô Bạch Y bỗng nhiên xoay người, tung người nhảy, cầm kiếm bay về phía Ninh Thanh Thành.

Những kiếm khí màu đen đó lập tức liền cắt rách quần áo hắn, cắt qua da thịt hắn, nhưng hắn lại không để ý chút nào, vọt tới trước mặt Ninh Thanh Thành, đâm ra một kiếm.

Sau đó kiếm liền biến mất.

“Vụ Lý Khán Hoa?” Ninh Thanh Thành nhăn mày lại, sau đó hất trường kiếm, trực tiếp hất Tô Bạch Y lên, “Đừng nói là ngươi, cho dù có là sư phụ ngươi tới, kết quả cũng vẫn vậy.”

Tô Bạch Y bị hất bay lên không trung, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, trường kiếm giơ lên, tay đột nhiên cắt vào mũi kiếm.

Máu tươi chảy ra!

Sau đó trường kiếm của hắn chuyển ngược lại, đánh dòng máu kia về phía Ninh Thanh Thành.

“Chút tài mọn.” Ninh Thanh Thành nhẹ nhàng ngẩng đầu, Vô Cấu kiếm khí bên cạnh nháy mắt hóa dòng máu kia thành hơi nước, Tô Bạch Y theo đó chém xuống một kiếm.

Trong lúc hoảng hốt, Ninh Thanh Thành dường như nhìn thấy trong tay Tô Bạch Y có hai thứ binh khí, một thanh kiếm nho nhã, đấy ý thơ, là Quân Ngữ kiếm mà năm đó Tạ Khán Hoa đã dùng để quát tháo giang hồ, thanh còn lại là một lưỡi dao nửa hư nửa thực, mang theo màu đỏ thắm như máu.

“Lấy huyết khí ngưng kết thành đao?” Ninh Thanh Thành sửng sốt, Vô Trần kiếm nâng lên, chạm nhau với Quân Ngữ kiếm của Tô Bạch Y, sau đó Tô Bạch Y vung tay trái, thanh đao máu kia chém tới.

Đây là một thức tử chiêu.

Ninh Thanh Thành tránh cũng không thể tránh được tử chiêu.

Nhưng thiên hạ đệ nhất, chung quy vẫn là thiên hạ đệ nhất.

Cho dù là đã từng.

Ninh Thanh Thành vung tay áo trái, lấy tay áo làm kiếm, chạm nhau với thanh kiếm máu kia.

“Chính là lúc này!” Tô Bạch Y hét lớn một tiếng, đồng thời buông Quân Ngữ kiếm và thanh kiếm máu ra, sau đó biến chưởng thành đao, đột nhiên vung lên phía trước, sau đó thân hình đáp xuống phía sau Ninh Thanh Thành.

Ninh Thanh Thành cúi đầu, nhìn vết máu trước ngực từ từ chảy ra.

Tô Bạch Y nhặt Quân Ngữ kiếm dưới đất lên, đột nhiên lùi về phía sau.

Vô Cấu kiếm khí trong mật thất dần dần yếu đi.

“Đây là võ công trong Tiên Nhân Thư?” Ninh Thanh Thành hỏi.

“Thức mạnh nhất trong Tiên Nhân Thư, đao pháp quyển, tên là Luân Hồi.” Tô Bạch Y thở hổn hển.

“Lợi hại.” Ninh Thanh Thành xoay người, đưa tay nhẹ nhàng vuốt vết máu nhàn nhạt trên ngực, “Nhưng vẫn không giết được ta.”

“Đây là quái vật gì a……” Tô Bạch Y bất đắc dĩ nói.

“Tô Bạch Y!” Nam Cung Tịch Nhi gầm lên một tiếng, nàng cảm giác mình đã đến cực hạn, đột nhiên xuất ra một kiếm, tạm thời đánh tan Vô Cấu kiếm khí, sau đó đâm một kiếm tới lưng Ninh Thanh Thành, đây là một kiếm hấp hối giãy giụa của Nam Cung Tịch Nhi, nàng chỉ muốn trước khi mình hoàn toàn ngã xuống, xuất ra một kiếm, có thể hao phí chút sức lực của Ninh Thanh Thành cũng tốt, nhưng ngoài dự kiến của mọi người, kiếm của nàng, vậy mà lại trực tiếp xỏ xuyên qua bả vai của Ninh Thanh Thành.

Ngay cả Ninh Thanh Thành cũng không ngờ đến, hắn đã giơ Vô Trần kiếm của mình lên rồi, nhưng lại phát hiện trong nháy mắt ấy, công lực của hắn không vận lên được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lương Nhân kiếm đâm vào vai mình.

Những thanh kiếm khí màu đen bay lượn trong không trung, cũng theo đó mà tiêu tán như khói.

Tô Bạch Y vội vàng chạy tới bên cạnh Nam Cung Tịch Nhi, kéo nàng lui về sau ba trượng, hắn nhìn Ninh Thanh Thành đứng đó, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt, cảm khái nói: “Sư tỷ, nếu kiếm này đâm vào ngực hoặc đầu, thì tất cả đã kết thúc a!”

Nam Cung Tịch Nhi toàn thân vô lực chỉ có thể ngã vào lòng Tô Bạch Y: “Đã là lúc nào rồi, còn nói đùa được.”

Lúc này Tô Bạch Y bỗng phát hiện Nam Cung Tịch Nhi đang nằm trong lòng mình, nhưng bây giờ, sau khi tiến vào một trạng thái khác, đã không còn ngượng ngùng thẹn thùng như bình thương, mà ngược lại càng lớn mật ôm sát Nam Cung Tịch Nhi một chút: “Dù sao bất cứ lúc nào cũng có thể chết, nói nhiều lời vui vẻ một chút không tốt hơn sao.”

Nam Cung Tịch Nhi cảm nhận được động tác của Tô Bạch Y, mặt hơi đỏ lên: “Ngươi làm gì đó?”

“Ta…… ta bảo vệ ngươi.” Tô Bạch Y nói rất đúng lý hợp tình.

Nam Cung Tịch Nhi ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Thanh Thành vẫn luôn im lặng bất động: “Hình như chúng ta đã thắng à?”

Ninh Thanh Thành nở nụ cười, nụ cười lần này không giống nụ cười khinh bạc vừa rồi, lần này lại mang theo một chút chua xót và bất đắc dĩ, hắn nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không nghĩ, vậy mà tất cả sẽ kết thúc theo cách như vậy.”

“Nói di ngôn a.” Tô Bạch Y khẽ nói với Nam Cung Tịch Nhi.

Nam Cung Tịch Nhi sửng sốt: “Vậy có phải ngươi nên buông ta ra không?”

Tô Bạch Y lắc đầu nói: “Còn phải chờ một chút.”

“Không nghĩ tới Ninh Thanh Thành ta quát tháo cả đời, cuối cùng lại chết trong tay hai tên tiểu bối các ngươi.” Ninh Thanh Thành giơ Vô Trần trong tay lên, “Tiểu tử ngươi nói không sai, Tiên Nhân Thư thiếu một chút đúng là không được, ta bây giờ, đã không có bất cứ điểm gì khác so với hai ngày trước.”

Tô Bạch Y nắm chặt Quân Ngữ kiếm: “Bây giờ mới hối hận, có phải muộn rồi hay không.”

“Nhưng cho dù là hai ngày trước, trong Thượng Lâm Thiên Cung, vẫn không có ai dám ra tay với ta, ngươi có biết vì sao không?” Bên cạnh Ninh Thanh Thành, những thanh kiếm khí màu đen đó lại từ từ xuất hiện.

Tô Bạch Y buông Nam Cung Tịch Nhi xuống, cũng giơ Quân Ngữ kiếm lên: “Không muốn biết, ngươi cũng đừng nói a.”

Kiếm khí màu đen bên cạnh Ninh Thanh Thành khựng lại, sát khí tràn ngập trong mật thất cũng đọng lại một khắc.

Nam Cung Tịch Nhi đỡ trán: “Thật là một tên sư đệ không đi theo lẽ thường a……”

Cuối cùng Ninh Thanh Thành phẫn nộ quát: “Bởi vì, nếu ta nguyện trả giá, thiên hạ này bất cứ kẻ nào, ta cũng có thể giết được!”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 366

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.