Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô Muội

Phiên bản Dịch · 1478 chữ

Nhìn Giới Tình Bất Giới Sắc dẫn hai người lên lầu, ông chủ khách điếm nhẹ nhàng ấn vào tượng con Tì Hưu trên quầy, tất cả cửa khách điếm đều khép lại, hắn lại nhẹ nhàng xoay nghiên mực bên cạnh, sàn nhà dưới chân bỗng nhiên sập xuống, hắn cũng rơi thẳng xuống dưới.

“Binh” một tiếng, ông chủ khách điếm rơi xuống đất, hắn phủi đi tro bụi trên người, nhìn xung quanh trái phải.

Vừa rồi Chu Chính quân tử nói dưới khách điếm có một tầng ngầm, xem ra là đã xem nhẹ độ rộng của tầng ngầm này. Phải nói, Ngọa Long trấn, có một tòa thành dưới đất!

Ngọa Long trấn trên mặt đất, bình phàm náo nhiệt, giống như một thị trấn bình thường.

Còn Ngọa Long trấn dưới đất, u tối an tĩnh, trên tường đá treo đầy đuốc, trên đường có người đang vận chuyển hàng hóa, tất cả đều mặc áo choàng màu đen.

“Đầu trọc, bây giờ không phải ngươi nên ở khách điếm tiếp khách sao? Đột nhiên xuống dưới này làm gì?” Một giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng ông chủ.

Ông chủ xoay người, chỉ thấy một nữ tử thân hình nhỏ xinh ngồi trên tường đá, đang chống cằm nhìn về phía mình.

“Tô Vũ Nặc.” Ông chủ trầm giọng nói, “Dẫn ta đi gặp thiếu chủ.”

“Thiếu chủ?” Tô Vũ Nặc vươn vai, “Thiếu chủ bây giờ đang rất bận bịu. Ta khuyên ngươi không nên đi quấy rầy hắn.”

“Nào lại nhiều lời như vậy?” Ông chủ nhún người nhảy lên, một tay chụp vào cổ áo Tô Vũ Nặc, kéo nàng xuống đất.

Kết quả Tô Vũ Nặc vừa mới rơi xuống đất, thân mình lập tức co rụt lại, trốn thoát khỏi tay ông chủ, xoay người nói: “Dẫn ngươi đi là được, động tay làm gì a, dù sao nếu làm thiếu chủ mất hứng, thì tự ngươi chịu trách nhiệm, ta cũng mặc kệ.”

“Nhanh chút.” Ông chủ nhíu mày nói.

“Được rồi.” Tô Vũ Nặc hoạt bát đi lên phía trước, đôi chân trắng nõn như ngọc, không đi giày, “Đầu trọc bình thường không phải ngươi rất bình tĩnh à, chuyện gì có thể làm ngươi nóng lòng như vậy a.”

“Việc lớn.” Ông chủ trầm giọng nói, “Việc lớn vô cùng.”

“Lại việc lớn, có thể có chuyện lớn gì chứ?” Một nén nhang sau, ông chủ và Tô Vũ Nặc đứng trước cửa một căn phòng bí mật. Tuy là phòng bí mật, nhưng cách âm lại có chút không tốt, bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra vài âm thanh làm người ta phải mặt đỏ tai hồng. Tô Vũ Nặc nhìn qua mới chừng mười sáu mười bảy tuổi, nhưng nghe thấy mấy tiếng này, lại không thấy có chút thẹn thùng nào, ngược lại còn trêu chọc ông chủ.

Ông chủ lại hơi có chút đỏ mặt, đứng ở cửa do dự không biết có nên gõ cửa hay không, cuối cùng vẫn là thở dài một tiếng, lui về sau một bước.

“Có việc gấp cần nói, thì vẫn nên gõ cửa đi.” Tô Vũ Nặc tiến đến bên tai ông chủ, nhỏ giọng nói, “Thiếu chủ a, rất lợi hại. Ngươi đợi một lần, cũng phải nửa canh giờ đấy.”

Ông chủ sửng sốt: “Thiếu chủ lợi hại như vậy?”

Tô Vũ Nặc dựng ngón tay cái lên: “Rồng phượng trong loài người.”

“Thiếu chủ!” Ông chủ không chút do dự hét lớn một tiếng.

Âm thanh véo von bên trong đột nhiên im bặt, sau một lát im lặng, thì truyền ra tiếng mắng: “Tên trời đánh nào, gọi ta lúc này làm chi!”

“Bẩm thiếu chủ, Long Miên khách điếm Tô Dũ cầu kiến!” Tô Vũ Nặc vừa cười khanh khách vừa nói.

“Tên đầu trọc.” Cửa phòng lúc này đã mở ra, một nam tử trẻ tuổi mặc áo đơn, thân hình thon gầy, mặt còn hơi đỏ từ bên trong đi ra.

“Thiếu chủ, ta có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Ông chủ Tô Dũ tuy miệng nói chuyện với vị thiếu chủ này, nhưng đôi mắt vẫn trộm ngó vào bên trong.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Thiếu chủ giơ tay đóng cửa lại, “Ngươi nói xem có việc gì, nếu ta cảm thấy việc này không đủ quan trọng, thì ngày mai Long Miên khách điếm của ngươi lập tức đóng cửa đi.”

“Thiếu chủ, hôm nay hòa thượng kia tới.” Tô Dũ nhỏ giọng nói.

“Hòa thượng?” Thiếu chủ sửng sốt, “Giới Tình Bất Giới Sắc? Hắn tới thì tới, cũng không phải mấy cô nương xinh đẹp bên cạnh Hách Liên Tập Nguyệt tới.”

“Hòa thượng kia còn mang theo mấy vị khách tới, đang ở trong Long Miên khách điếm.” Tô Dũ tiếp tục nói.

“Ở trong Long Miên khách điếm?” Thiếu chủ nhăn mày, “Khách điếm của ngươi, tùy tiện cho người ta ở từ khi nào? Mấy vị khách kia là ai?”

“Một người là Chu Chính.” Tô Dũ trầm giọng nói.

“Chu Chính? Học Cung ngũ quân tử Chu Chính?” Thiếu chủ cả kinh nói.

“Đúng vậy.” Tô Dũ gật đầu nói.

“Ngươi chờ một lát.” Thiếu chủ mở cửa, xoay người đi về phòng, một lúc lâu sau, hắn lại đi ra, trong tay có một quyển sách, “Đây là《 Nhiệt Huyết Học Cung 》bản mới nhất, đầu trọc ngươi cầm về xin chữ ký của Chu quân tử cho ta.”

“Được…… được……” Tô Dũ dở khóc dở cười nhận lấy sách.

“Sao Chu Chính quân tử lại tới Thượng Lâm Thiên Cung, hắn đi báo thù cho nhị sư huynh? Không đúng a, sớm không tới muộn không tới, vì sao lại tới vào lúc này?” Thiếu chủ nghi hoặc nói, “Các vị quân tử khác cũng tới à?”

“Không có, chỉ có một người trẻ tuổi, tự xưng là thiếu tông chủ Thiên Hiểu Vân Cảnh Phong Tả Quân.” Tô Dũ trả lời.

“Phong Tả Quân!” Thiếu chủ sửng sốt, lại xoay người đi về phòng, một lát sau lại đem một cây đao ra đặt vào tay Tô Dũ, “Giết hắn cho ta.”

Tô Dũ nhìn cây đao, nhận cũng không phải, mà không nhận cũng không phải, do dự nói: “Phong Tả Quân, có xích mích với thiếu chủ à?”

“Mấy năm trước từng đánh với hắn một lần, vóc dáng hắn quá cao, thân hình lại cường tráng, đánh không lại hắn.” Thiếu chủ hung tợn nói, “Ngươi thừa dịp hắn không đề phòng, giết hắn!”

Tô Dũ hồi tưởng lại, lắc đầu nói: “Vị công tử này, thoạt nhìn giống như một thư sinh nho nhã yếu ớt, đeo một thanh kiếm, không giống như lời thiếu chủ vừa nói lắm.”

“Đeo kiếm? Nhưng tiểu tử kia lại dùng đao.” Thiếu chủ thu thanh đao về, “Xem ra là giả mạo.”

“Thư sinh kia, lớn lên rất giống một người.” Tô Dũ sâu kín nói.

“Ồ?” Thiếu chủ nhíu mày.

“Hắn lớn lên rất giống……” Tô Dũ tiến lên, ghé vào tai thiếu chủ nhẹ giọng nói ra một cái tên.

Toàn thân thiếu chủ chấn động, tay cầm đao cũng run lên: “Ngươi chắc chắn?”

“Ta chắc chắn. Dẫu sao thì bóng dáng của người đó, ta đến chết cũng sẽ không quên.” Tô Dũ trầm giọng nói.

“Vũ Nặc.” Thiếu chủ ngẩng đầu gọi.

“Thiếu chủ xin cứ căn dặn.” Tô Vũ Nặc dịu dàng cười.

“Vị khách mới tới trong Long Miên khách điếm, là một tiểu thư sinh tú khí.” Khóe miệng thiếu chủ hơi nhếch lên, “Có cảm thấy hứng thú không?”

“Tú khí đến bao nhiêu?” Tô Vũ Nặc điểm mũi chân, nhẹ nhàng xoay tròn.

Thiếu chủ suy nghĩ: “Cũng xấp xỉ bản thiếu chủ.”

“Ồ, như vậy a, chẳng qua cũng chỉ như vậy.” Tô Vũ Nặc xoay người đi tới phía trước, “Nhưng dù sao gần đây cũng không có việc gì làm, vậy thì đi lên nhìn qua chút đi.”

“Giao cho nàng, có thể chứ?” Tô Dũ lo lắng nói.

“Yên tâm đi, không có nam nhân nào có thể chống cự được Vũ Nặc, phái nàng đi, không quá ba ngày, lai lịch chi tiết gì cũng điều tra được hết cho ngươi.” Thiếu chủ ngáp một cái, “Ta phải về phòng tiếp tục vui sướng, ngươi mau cút.”

Tô Dũ vội la lên: “Nếu thật sự đúng……”

“Nếu thật sự đúng, vậy thì ngươi và ta đều không làm chủ được, đến sau núi tìm lão gia tử.” Thiếu chủ cười nói, “Có điều ta, lại hy vọng là đúng. Duy Long Sơn, từ sau khi Nam Ngọc Lâu lên núi, đã rất lâu rồi không sảy ra chuyện gì thú vị.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 425

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.