Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách Điếm

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

“Phương bắc có núi lớn, tên là Duy Long Sơn, trên núi này có bích ngọc, có dương kim, có âm thiết, cực kỳ dồi dào. Đồng thời Duy Long ý là ‘ vi long ’, tức rồng phượng trong loài người, thiên chi kiêu tử.”

Sau nhiều ngày bôn ba lên phía bắc, rốt cuộc bọn họ cũng thấy được ngọn núi lớn sừng sững kia.

Giới Tình Bất Giới Sắc kéo nhẹ dây cương, dừng xe ngựa lại: “Đây chính là Duy Long Sơn.”

Tô Bạch Y ngẩng đầu lên, một lát sau chậm rãi nói: “Đúng là rất có khí thế.”

“Nghĩ lại cũng có chút thú vị, ngọn núi này, rất có thể vốn là của ngươi.” Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói.

“Thì ra ta còn là đại vương của một núi.” Tô Bạch Y hờ hững cười, “Chúng ta ở đâu để đợi hội họp cùng sư tỷ bọn họ đây?”

Giới Tình Bất Giới Sắc chỉ về phía xa: “Dưới Duy Long Sơn có Ngọa Long trấn, là nơi muốn lên núi nhất định phải đi qua, chúng ta ở trong trấn ấy đi.”

“Ở luôn dưới chân núi, sẽ không bị bọn Bạch Cực Nhạc mai phục chứ?” Chu Chính hỏi.

Giới Tình Bất Giới Sắc cười nói: “Quân tử lo lắng quá rồi, đương nhiên sẽ không. Bởi vì Ngọa Long trấn là nơi cư trú của đệ tử Tô thị ngoại tộc. Tô thị nhất tộc đã nhượng bộ rất nhiều, thậm chí đã nhường cả quyền trưởng quản Thượng Lâm Thiên Cung, cho nên Bạch Cực Nhạc không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì chắc chắn sẽ không chọn cách đắc tội với Tô thị nhất tộc.”

Chu Chính lẩm bẩm nói: “Tô thị nhất tộc……”

Khi nói chuyện, xe ngựa đã đi tới cửa trấn Ngọa Long trấn.

Thoạt nhìn chỉ là một thị trấn rất là bình phàm, không hề vì lưng dựa Duy Long Sơn mà có quá nhiều không khí giang hồ, cũng không có gì quá khác biệt với một thị trấn bình thường, trong trấn, tiệm rượu và khách điếm san sát nhau, trên đường cũng toàn là những người bán hàng rong xách giỏ hàng và người đi dạo phố, cảnh tượng có vẻ giống Ác Ma thành đến lạ.

“Người ở thị trấn này, sẽ không ngọa hổ tàng long như trong Ác Ma thành đấy chứ?” Tô Bạch Y hỏi.

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, đại đa số người của Tô thị nhất tộc đều không có hứng thú với võ học.” Giới Tình Bất Giới Sắc lắc đầu nói, “Đại đa số bọn họ, đều là thương nhân. Rất nhiều vàng ngọc từ Duy Long Sơn, đều sẽ đưa tới Ngọa Long trấn làm nơi trung chuyển, sau đó đưa đến các nơi trong thiên hạ.”

“Thương nhân a, ta cũng có một bằng hữu là thương nhân rất lợi hại.” Tô Bạch Y nhếch mày, “Cũng không biết hắn bây giờ thế nào rồi.”

“Bằng hữu thương nhân? Có thể có bao nhiêu lợi hại?” Giọng điệu Giới Tình Bất Giới Sắc có chút khinh thường.

“Hắn họ Mộc, gọi là Mộc Niên Hoa.” Tô Bạch Y nói.

Giới Tình Bất Giới Sắc sửng sốt: “Ồ, đây đúng thật là người rất lợi hại.”

“Vậy thì nghỉ chân ở nơi này đi.” Chu Chính mở miệng nói.

Giới Tình Bất Giới Sắc gật đầu, dẫn hai người bước vào Ngọa Long trấn, đi qua vài con phố sau đó lại tới một khách điếm. Ông chủ khách điếm là một nam tử đầu trọc tai to mặt lớn, có vẻ cực kỳ quen biết Giới Tình Bất Giới Sắc, vừa nhìn thấy đã rất là nhiệt tình: “Ai dô, tiểu hòa thượng, sao hôm nay lại rảnh tới chỗ chúng ta uống rượu thế này?”

“Lát nữa sẽ uống cùng ông chủ một chén sau, bây giờ ta cần một gian thượng phòng lớn nhất, mấy ngày sắp tới chúng ta sẽ ở lại chỗ này.” Giới Tình Bất Giới Sắc nói.

Ông chủ đang bấm phật châu bằng gỗ đàn trong tay, nghe vậy tay cứng lại, nhíu mày nói: “Đi thêm vài bước là ngươi có thể lên Duy Long Sơn rồi, ngươi ở Hình Luật Viện không được à, ở khách điếm của ta làm gì?”

“Có hai vị khách. Trên núi có nhiều quy củ, ngươi cũng không phải không biết.” Giới Tình Bất Giới Sắc nhìn sang bên cạnh, chỉ vào Tô Bạch Y và Chu Chính, “Đều là huynh đệ đổi mạng của ta, ông chủ, tạo điều kiện chút đi”

“Tiểu tử ngươi, chỉ biết gạt người, còn có huynh đệ đổi mạng?” Ông chủ nhìn hai người trước mặt, sau đó sửng sốt, chuỗi phật châu bằng gỗ đàn trong tay nháy mắt bị bóp vỡ một viên.

Con ngươi Chu Chính hơi co lại, thời khắc ông chủ bóp nát phật châu kia, đã hiển lộ ra một luồng chân khí cực kỳ cương mãnh, nhìn dáng vẻ cũng không phải một ông chủ khách điếm bình thường.

“Làm sao vậy?” Tô Bạch Y nhìn viên phật châu nát rơi dưới đất hỏi.

“Hơi lỏng.” Ông chủ lại một lộ ra gương mặt tươi cười, nhặt hạt Phật châu kia lên, “Vị tiểu huynh đệ này, nhìn qua có chút quen mắt.”

“Tại hạ……” Tô Bạch Y vội vàng chắp tay giới thiệu mình.

“Vị này chính là Phong Tả Quân.” Giới Tình Bất Giới Sắc dùng sức vỗ vai Tô Bạch Y, “Thiếu tông chủ của Thiên Hiểu Vân Cảnh!”

“Đúng!” Tô Bạch Y lập tức phản ứng lại, “Tại hạ Phong Tả Quân!”

“Thiếu tông chủ Thiên Hiểu Vân Cảnh……” Ông chủ liếc mắt nhìn trường kiếm treo bên eo Tô Bạch Y, “Dùng kiếm?”

“Người trẻ tuổi, nghịch ngợm ấy mà!” Giới Tình Bất Giới Sắc lại chỉ Chu Chính, “Vị này chính là sư huynh hắn, Học Cung ngũ quân tử Chu Chính, kiếm của hắn là học từ Chu Chính quân tử.”

“Ồ? Học Cung quân tử.” Ông chủ đã sớm đã nhận ra khí tức của thư sinh trung niên trước mặt này không giống bình thường, lại không đoán được là Học Cung quân tử, “Rất lâu trước kia, cũng có một vị quân tử khác tới tiểu điếm, còn uống với ta một chén rượu.”

“Đó là nhị sư huynh ta.” Chu Chính trầm giọng nói.

“Là một nhân vật không tầm thường.” Ông chủ cười, gảy bàn tính trước mặt mấy cái, “Nếu là bằng hữu của tiểu hòa thượng, vậy thì thượng phòng đương nhiên sẽ chuẩn bị tốt cho hai vị.”

Tô Bạch Y khó hiểu nói: “Chẳng lẽ khách điếm của ông chủ làm ăn tốt như thế à? Không phải người quen thì không có phòng?” Sau khi nói xong, hắn lại nhìn quét qua sảnh khách điếm, không một bóng người, cũng không có ai có vẻ giàu có.

Ông chủ cười nói: “Tiểu điếm đúng thật là làm ăn rất tốt.”

“Thì ra là thế.” Tô Bạch Y gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

“Phòng Mai Hoa.” Ông chủ vứt một chiếc chìa khóa bằng đồng cho Giới Tình Bất Giới Sắc, “Tự mình đi lên đi. Ta vẫn phải lắm miệng một câu, tuy rằng là bằng hữu của ngươi, tuy rằng là quý Học Cung quân tử, cũng phải tuân thủ quy củ của khách điếm.”

“Đa tạ ông chủ.” Giới Tình Bất Giới Sắc nhận chìa khóa, dẫn hai người đi lên lầu hai.

“Cái khách điếm này có mùi không đúng.” Chu Chính quân tử trầm giọng nói.

“Sư huynh, lời này có ý gì?” Tô Bạch Y hỏi.

Chu Chính quân tử dẫm nhẹ lên sàn: “Phía dưới rỗng.”

“Sư huynh ngươi nhẹ chân chút.” Giới Tình Bất Giới Sắc vội vàng nói, “Nếu ngươi dẫm mạnh một cái, sàn nhà này sẽ bị xốc lên.”

“Tầng hầm dưới đất này, có không ít cao thủ đang ẩn nấp.” Chu Chính quân tử nhìn về phía Giới Tình Bất Giới Sắc, “Hòa thượng, ngươi dẫn chúng ta tới nơi nào đây?”

“Khách điếm này nhìn qua thì là khách điếm, nhưng không tiếp khách, bởi vì đây là một hắc điếm.” Giới Tình Bất Giới Sắc thấp giọng nói, “Tất cả vàng ngọc thứ phẩm trộm đưa từ Duy Long Sơn ra, đều sẽ chuyển qua khách điếm này, phân đi các nơi.”

“Không hiểu.” Tô Bạch Y lắc đầu.

“Duy Long Sơn sản xuất kim ngọc chế phẩm, có yêu cầu rất nghiêm khắc, phàm là có nửa điểm tỳ vết cũng không thể bán. Nhưng những hàng thứ phẩm có tỳ vết đó đưa xuống chân núi cũng vẫn có giá trị liên sơn, cho nên sẽ có người trộm lấy những hàng thứ phẩm đó đưa xuống núi, chuyển tới khách điếm này sau đó đem bán ở các nơi khác. Đây là một số tiền khổng lồ, nhưng Thượng Lâm Thiên Cung lại không biết.” Giới Tình Bất Giới Sắc lại đè thấp giọng nói đi vài phần.

“Đây còn không phải buôn lậu à?” Tô Bạch Y sửng sốt, “Người của Tô gia cũng mặc kệ ư?”

Giới Tình Bất Giới Sắc cười: “Khách điếm này, là họ Tô.”

Bạn đang đọc Quân Hữu Vân của Chu Mộc Nam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Gaiajx003
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 440

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.