Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1991 chữ

Triển Linh cũng không giải thích nhiều, thuận tiện hỏi Phan chưởng quầy tiệm sách gần đây rồi rời đi.


Trên trấn đông người, Triển Hạc có chút sợ sệt, Triển Linh cũng sợ làm lạc thằng bé, nhanh chóng ôm vào người đồ vật khác đều đưa Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử cầm lấy.


Trời gần trưa, Triển Linh thấy trong bụng cồn cào, tính sơ một chút, quyết định đi ăn cơm trước, sẵn tiện trình độ ẩm thực ở đây như thế nào, xong rồi lại ghé tiệm sách.


Nhị Cẩu Tử khá keo kiệt, thấy Triển Linh bắt được con heo rừng này cũng không dễ dàng gì, bọn họ đi theo ăn nhờ ở đậu đã ngại lắm rồi, làm gì dám nghĩ tới ra ngoài ăn uống? Vừa nghe thấy câu này đã muốn nhảy dựng lên, “Chắc không cần đâu? Chúng ta đi mua đồ nhanh rồi về nhà ăn cũng được.”


Triển Linh từng dùng thẻ tín dụng, quan niệm chi tiêu không giống với bọn họ, dù có đau lòng thì cũng chỉ là một lúc, cười nói: “Chờ tới lúc về sợ là trời cũng tối rồi, không lẽ cứ nhịn như vậy? Hơn nữa ta và đại gia của các người cũng đói rồi, cứ đi ăn đi.”


Ai cầm bạc người đó chính là đại gia, Triển đại gia đã lên tiếng, mọi chuyện đều quyết định như vậy, bốn người lập tức đổi đường.


Đúng là giờ ăn, quán ăn lớn nhỏ trên đường đều đông nghẹt người, hương thơm toả ra ngào ngạt mỗi góc đường.


Làm thực khách hài lòng chính là các tuyên truyền tốt nhất, có tiểu nhị, còn xuống tận đường tiếp đón, mời gọi, như đang đấu xem ai gào to hơn, sợ đối phương làm át tiếng mình, cứ vậy liên tục không ngừng, rộn đến nỗi ai không muốn ăn cũng giằng không được.


“Tới rồi đây, canh dê cá vừa thơm vừa đậm đà, tươi lắm!”


“Bánh pía bà Triệu, giòn xốp vừa miệng, chạm vào là tan chảy, ăn xong muốn ăn tiếp!”


“Mời khách quan vào trong, muốn ăn bánh thịt lừa nướng mới ra lò không? 2 đồng 1 cái, 5 đồng 3 cái, mua nhiều càng lợi!”


“Màn thầu nhân thịt, màn thầu nhân thịt, màn thầu nhân thịt cực to cực ngon, một cái là no!”


Thang bỉnh thang bỉnh, thang bỉnh Quan Trung, nước lèo nấu nhiều xương vị đậm đà!”

Tìm汤饼 để hình dung rõ hơn

Cả bọn chưa từng thấy qua cảnh tưởng này ở khoảng cách gần đến vậy, xem đến mỏi mắt, Triển Hạc cũng không sợ đông người nữa, đôi mắt như nho đen sáng long lanh, miệng cười khanh khách.

Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử càng khỏi cần nhắc tới, mấy năm gần đây hai người làm gì dám bước chân tới mấy chỗ như vậy? Mới nãy vừa bảo không đói, bây giờ bụng đã sôi ùng ục rồi, nuốt nước miếng ừng ực, nhìn thấy cái gì cũng ngon, nhưng chẳng ai dám mở miệng nói.
Cả đám vươn cổ trừng mắt nhìn hết một lượt, cuối cùng trong đầu chẳng nhớ được gì, chỉ thấy thơm sắp ngất rồi. Cuối cùng vẫn là Triển Linh quyết định, đi đến ngồi trên một dãy bàn trong tiệm bánh bao bà Vương mà Nhị Cẩu Tử nói tới.


Triển Linh nhìn trước một lúc, nhìn khách bàn kế bên gọi món gì, tính trước trong đầu rồi gọi 10 cái bánh bao đặc biệt, không lâu sao đã có người làm đặt vào một cái khay trúc rồi bưng lên.


Cách gia công bột mì của thời này vẫn không bằng đời sau, bột vẫn còn có hơi gợn màu vàng tự nhiên của lúa, như vầy đã là tinh tế lắm rồi. Bánh bao lớn cỡ nắm tay người lớn, đoán chừng là vừa ra lò, vẫn còn bốc lên hơi nóng, khói trắng lượn lờ bay lên mang theo hương thơm nồng.
Nhị Cẩu Tử và Thiết Trụ đều nhịn không được nuốt nước miếng, bụng kêu như sét đánh nhưng vẫn chờ sau khi Triển Linh cầm lên một cái rồi mới ra tay.


Triển Linh cầm bánh bao trên tay ra sức thổi, sau khi thấy đã nguội bớt mới ngắt một miếng đưa Triển Hạc.


Nhân bánh là thịt heo với hành lá, vị đặc trưng của phương Bắc, dân dã mà thơm ngon.


Bởi vì bột có hơi khô nên trên mặt có chút cứng, được cái nhân được nêm nếm cực ổn. Hành lá xanh thẫm được trộn tỉ mỉ trong thịt , làm giảm nhiều độ dầu mỡ —— Tất nhiên lúc này thịt không thể tiết ra tí mỡ béo nào nữa, sở dĩ cho nhiều hành, có thể là vì hành rẻ hơn các gia vị khác.


Bẻ một miếng, nước thịt liền tươm ra ở rìa, hút một miếng, mùi vị vừa miệng, thật sự tuyệt mỹ.


Chỉ ăn mỗi bánh bao có chút nghèn nghẹn, Triển Linh nhìn ngó khắp nơi, thấy mấy bàn khác đa số đều có thêm canh liền vẫy tay gọi người tới, “Làm phiền tiểu nhị ca, giúp chúng ta gọi thêm 3 bát canh, lát nữa tính tiền chung.”


Mặt đường không rộng, quán xá đều khít sát nhau, được cái rất chịu phân chia hợp tác, tránh cạnh tranh ác liệt.


Giống như một thước xung quanh quán bà Vương, bao gồm con phố đối diện, không có quán nào khác bán món ăn chính: Hai bên trái phải một bên mở quán rượu, một bên bán canh súp, đối diện bán mứt hoa quả.


Đều là buôn bán nhỏ, trong lòng hiểu rõ, chỉ cần không phải bị ép đến đường cùng, cũng không đến nỗi phải kiếm chuyện cạch mặt nhau.


Mà lúc khách đến ăn bánh bao, cũng đều sẽ gọi thêm một bát canh dê cá hàng bên; hoặc là uống rượu thoả thích ở quán rượu, tiện thể kêu người gọi thêm mấy cái bánh bao nhân thịt, gọi một chén canh, lại gọi thêm đĩa trái cây ăn tỉnh rượu…… Thậm chí những chủ quán nào có quan hệ tốt với nhau, không cần khách gọi, bọn họ cũng sẽ gợi ý món, đôi bên cùng có lợi.


Tiểu nhị nhanh nhẹn chạy đi, không bao sau lại sang bưng 3 bát canh màu trắng sữa, giọng trong trẻo nói: “3 bát canh dê cá, tổng cộng 12 đồng!”


Bát canh kia rất lớn, khay lại nặng, nhìn hắn gầy gò ốm yếu thế nhưng tay bưng chắc chắn, cầm khay vòng vòng qua các bàn, canh trong bát có gợn sóng nhưng không bắn ra ngoài nửa giọt.


Canh dê cá này dùng xương đùi dê và đầu cá hầm nước lèo, hầm thành màu trắng sữa đẹp đẽ, bỏ thêm ít thịt cá vụn vào trong, phía trên rắc thêm chút hành ngò, vô cùng đẹp mắt.


Bọn Nhị Cẩu Tử bọn họ hết sức vui mừng, không quan tâm có nóng không, vừa bưng lên đã húp lấy, nuốt vào một ngụm, vị tươi ngon khó tả tan khắp miệng. Súp canh trôi xuống theo cuống họng, lục phủ ngũ tạng đều ấm áp cả lên.


Canh vừa đậm đà vừa thơm, không ngán tí nào, nếu may mắn còn ăn được ít cá với thịt dê, lại là thịt đấy!


Triển Linh nếm thử một ngụm, mùi vị quả nhiên không tệ, bên trong còn rắc thêm ít tiêu, húp thêm vài ngụm, trán trán liền toát ra tí mồ hôi, ăn canh dưới thời tiết này lại có thể tiêu độc, trừ phong hàn.


Nàng cẩn thận bưng bát, chọn cho Triển Hạc mấy miếng, thịt dê, cá mềm mềm. Thịt dê tính khô dễ nóng, trẻ con không thể ăn nhiều, cá lại nên ăn nhiều tí, bổ não. Canh cũng húp mấy ngụm, ụp cả nửa khuôn mặt vào, lúc ngẩng đầu lên, trên chóp mũi còn dính một miếng ngò, tự nó khanh khách cười lên trước.


Điểm này của thằng nhóc là tốt nhất, không hề kén ăn, cho gì ăn nấy.


Triển Linh cười cười lau mặt cho nó, lại không nhịn được mà hôn một cái: “Húp nữa không?”


Thằng nhỏ lắc lắc đầu, híp mắt chỉ chỉ vào nàng, Triển Linh liền húp thêm mấy ngụm, lúc này nó mới ăn tiếp.

Ăn uống no say liền làm chuyện chính, chỗ ở đầu kia chính là tiệm sách.


Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử chỉ đứng ở cửa không dám đi vào, sợ bị chê cười.


Bọn họ chưa từng đọc sách, nhiều chữ đọc không ra, nhưng cũng biết người đọc sách dáng vẻ tôn quý, mà người ngợm mình hiện thế này, vậy nên đi đến cách đó một thước đã điên cuồng lắc đầu:
“Triển cô nương, cô cùng đại gia vào đi, chúng tôi ở ngoài đây chờ, ở ngoài đây chờ.”


Triển Linh cũng không ép, “Cũng được, ngồi chờ ở quán trà đằng kia đi, đừng kiếm chuyện gây sự.”


Nói xong lại đem vài đồng ném trước cho họ.


Vừa mới ăn thịt cá no nê, uống ít trà giải ngán rất tốt, nhưng hai anh em không dám uống, chỉ nói đứng đó là được rồi.


Triển Linh ngang ngạnh bước qua, “Trên đường người tới lui đông đúc, các ngươi vác theo cái bè gỗ này đi đâu đứng được? Một hồi cản trở người ta buôn bán, hoặc là đụng chạm trúng phải đâu đó, nha dịch tuần phố cũng không phải dễ chơi. Vẫn là nên qua đó ngồi, một chén trà quá lắm cũng chỉ 1 đồng, hiện giờ ta có bạc, các ngươi uống thêm mấy tách cũng không hết được, cần gì cứ cẩn trọng như vậy.”


Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử lúc này mới đỏ mặt nghe lời.


Lúc sao hai người quả nhiên đến quán trà, vốn dĩ tiểu nhị muốn tới đuổi người nhưng thấy họ có tiền mới thay đổi thái độ nở nụ cười, lại gọi ít trà.


Hai anh em tuy cầm hơn 20 đồng nhưng lại không dám tiêu bậy bạ, nhanh chóng nhìn ngó bốn phía, chỉ kêu ấm trà nguyên chất rẻ tiền nhất. Nói là trà nhưng lại chẳng có tí mùi lá trà gì, chỉ là một ấm đầy cuống trà là có thể chậm rãi ngồi uống, chỉ cần 4 đồng là cũng chẳng ai đuổi đi.


Nhị Cẩu Tử có chút đau lòng, thấp giọng nói: “Đại ca, sao không xin cái chum?”


4 đồng lận đó, đủ mua cái bánh bao thịt rồi.


Thiết Trụ bàn bĩu môi chỉ bàn kế bên, “Ngươi nhìn cái chum kia, miệng rộng đế nông, trời lại khô khốc, mấy hớp lại hết rồi. Triển cô nương nói muốn xem từ từ, chúng ta uống trà xong phải làm cái gì? Thật sự là không biết tính sao. Không bằng một ấm lớn như vầy, còn có thể thêm nước vào, uống sương sương cũng được nửa canh giờ, vừa no vừa giải khát, người khác cũng không nói được gì.”


Chung quy chỉ cần mặt dày là dám gọi tiểu nhị thêm nước, bọn họ lại ngồi cũng hợp tình hợp lí.


Nhị Cẩu Tử chợt thông suốt gật gật đầu, “Đúng là đại ca, quả nhiên suy nghĩ chu đáo.”


Dừng một chút lại nói: “Triển cô đúng là người tử tế.” sống không dễ dàng gì, có thể dắt người đi ăn no nê đã khó khăn nhưng Triển cô nương vẫn lại cho chúng ta tiền, kêu chúng ta tới uống trà!


Thiết Trụ ừ một tiếng, lại gật gật đầu, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.