Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2618 chữ

Thiết Trụ ngẩn người ra, vừa định mở miệng, Triển Linh đã tiếp tục nói: “Ta biết ngươi chán ghét các nàng bán rẻ danh dự, không biết tự trọng, nhưng sao người không nghĩ, nếu không phải do rơi vào đường cũng, được bao nhiêu người sẵn sàng cam lòng không làm con gái nhà lành, tự đày đoạ mình? Bao nhiêu người là bị bắt tới, lại có bao nhiêu người là bị người nhà nhẫn tâm bán vào, việc này các ngươi không biết sao?”


Cuộc sống này, nữ tử tầm thường làm gì có năng lực đấu lại với vận mệnh?


“Hơn nữa, các nàng kiếm tiền bằng chính sức mình, thuận mua vừa bán, có gì không được? Có trộm cướp đi của ai đâu? Nếu nói là đồi phong bại tục, theo ta thấy, tội của nam nhân càng nặng hơn, nếu bọn họ biết giữ thân, chẳng lẽ mấy cô gái yếu đuối có thể cưỡng ép họ hay sao? Hay là có thể sai người tới nhà bắt bọn họ vào đây?”


“Nếu ai cũng có cái sai, sao chỉ đi hắt nước bẩn vào nột bên? chỉ là cái cớ giống như lựa hồng thì lựa quả mềm ấy, bắt nạt các nàng vô pháp để biện minh cho bản thân, cũng chả có làm bản thân mình sạch sẽ hơn!”


Nói khó nghe một chút thì cái kế sinh nhai đi trộm cắp nhà thiên hạ của các người đem so với mấy cô gái không nơi nương tựa này thì có cao quý hơn không?


Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử đứng nghe đến đần cả người, tư tưởng ăn sâu vào tiềm thức khiến ban đầu bọn họ muốn mở miệng phản bác, nhưng lại cảm thấy lời nói của đối phương cực kỳ thuyết phục, khiến người ta không cách nào mở miệng.


Triển Linh cũng không quan tâm bọn họ lăn tăn thế nào, ngược lại vô tình đối mặt với một cô gái đang tựa vào khung cửa, đang lúc hoảng loạn định rời mắt lại thấy nàng nở nụ cười xán lạn.


Cô kỹ nữ kia sớm đã lưu lạc chốn phong trần, từ lâu đã nhìn thấu mọi sự lạnh lùng ấm áp của thế gian, nghe biết bao lời mắng chửi gièm pha, nào đã thấy qua cái nhìn bình lặng, không hề có chút khinh miệt? Nên liền không khỏi có chút bối rối.


Triển Linh không đợi nàng đáp lại, cười xong tiếp tục đi. Nàng chỉ thấy cô gái kia thật sự rất đẹp, một kiểu đẹp nhẹ nhàng mềm mại, một kiểu đẹp gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.


Có điều nàng không biết, sau khi cô kỹ nữ kia định hình lại, bỗng nhiên nhìn bóng lưng bước đi của nàng rồi nở nụ cười chân thành.


Đã rất lâu rồi chưa từng cười một cách đơn thuần như vậy, dù cảm thấy có chút lạ lẫm cứng nhắc nhưng tâm trạng lại hân hoan hơn bao giờ hết, đáy mắt rưng rưng cũng không thấy khổ nữa.


Nhìn đi, trên đời không phải chỉ toàn hạng người lòng lang dạ sói, ráng nhẫn nhịn đi, nhịn được là tốt rồi.


Thời buổi này, người có thể dùng bữa ở tửu lầu Phan gia đều là người sang giàu quý phái, có mấy người khách ngó xem con lợn rừng bên ngoài từ cửa sổ, lại hô hào rủ rê, ào ào chạy qua hóng chuyện.


“Bớ anh bạn kia, ngươi có bán con lợn rừng này không?”


Tuy rằng còn có Triển Linh và Triển Hạc đi cùng, nhưng làm gì có ai đem con thú hoang này đi gắn với một cô gái yểu điệu và một thằng nhóc non sữa bao giờ?


Thiết Trụ vội nói: “Chúng ta tới đây là để bán!”


Người kia cười hì hì la: “Đừng có bán cho tửu lầu, ngày mai nhà ta có đãi tiệc, người bán con này cho ta, ta sẽ mở tiệc heo rừng! Nếu ngươi đồng ý, ta trả đỉnh bạc 5 lượng này! Thấy sao?”


Nói rồi lập tức lấy trong người ra một đỉnh bạc nhỏ lấp lánh.


Hắn còn cố ý lắc vài cái, dưới ánh mặt trời, đỉnh bạc phản chiếu ra dãy sáng mê người, khiến người khác hoa cả mắt.


Thiết Trụ cà Nhị Cẩu Tử chưa bao giờ thấy được nhiều tiền tới vậy, mắt lập tức đứng tròng, hơi thở cũng dồn dập theo.


5 lượng, đúng 5 lượng!


Bánh thịt lừa cỡ lớn của tiệm bánh thịt Quách gia 6 đồng 1 cái, ngoài giòn trong mềm thơm nức mũi, 5 lượng có thể mua được bao nhiêu cái?
Còn có bánh bao bà Vương 4 đồng một cái, thịt trộn với dầu nặng chắc tay, 5 lượng lại mua được bao nhiêu cái?


Bình thường bọn họ là việc vật vã cả ngày, lên núi đốn củi bán cũng cỡ 100 đồng! 5 lượng, phải bán bao nhiêu củi mới được?


Không được không được, nhiều quá rồi, tính không xuể!


Lúc này, một vị khách khác lại cười nhạo: “Quách lão nhị, cái tật thích chiếm tiện nghi của ngươi chừng nào mới sửa được? Thời buổi này, đừng nói nguyên con lợn rừng to như vầy, thịt không cũng đã bốn năm chục cân rồi? Lông còn có thể đem đi nơi khác chế biến, xương bỏ vào nước lèo cỡ nào chả thành cao lương mỹ vị? Chưa kể một con cá tươi lớn là đã 2, 3 lượng bạc rồi, trả người ta có 5 lượng mà cũng dám mở miệng ra nói?”


Mọi người cười cợt ầm ĩ, mặt Quách lão nhị có chút sượng sùng, nhỏ giọng lẩm bẩm vài tiếng.


Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử bất giác có hơi ngượng nghịu, nhịp tim lại tăng nhanh hơn.


Nếu nói như vậy, 5 lượng cũng không đủ sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ còn có thể lên tới 10 lượng?!


Chưởng quầy nhanh chóng bị ảnh hưởng bởi sự ồn ào ngoài này, ra ngoài xem thì vừa thấy đã sợ mất mật, ngẩng đầu lên thấy người lại cười, “Thiết Trụ, sao lại là ngươi? Mới có một lát đó lại đi bắt được cả con lợn rừng rồi à?”
Ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc một bộ trường sam bằng tơ lụa màu đỏ sẫm, đội nón bánh tiêu, mặt chữ điền, mắt cụp xuống, nhìn rất hiền lành.
Thiết Trụ ngượng nghịu đỏ mặt, vội vàng xua tay, chỉ vào Triển Linh, “Đây là Triển cô nương của chúng tôi.”


Chưởng quầy lập tức có chút sợ hãi, vội vàng chấp tay, “Lão hủ là chưởng quầy của tửu lầu này, họ Phan, xin hỏi lợn rừng này là do Triển cô nương bắt được sao?”


Triển Linh khom lưng bế Triển Hạc lên, “Chỗ này không thích hợp để nói chuyện.”


Phan chưởng quầy như vừa tỉnh mộng, nhiệt tình gật đầu: “Đúng đúng, lão hủ sơ sót rồi, mời vào trong.”


Triển linh có phần ấn tượng khá tốt với vị chưởng quầy này. Không tính đến cái khác, chỉ đơn giản nhìn thái độ vui vẻ của ông ta đối với Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử ăn mặc rách rưới là biết không phải hạng người nông cạn đối xử với người khác coi theo mặt.


Hơn nữa, ông ta cũng không vì thận phận nữ tử của cô mà đổi thái độ, lại càng đáng quý hơn.


Phan chưởng quầy dẫn họ vào hậu viện, gọi người mang trà lên, sau khi để ý thấy còn có con nít còn đặc biệt gọi người mang tới một đĩa bánh sữa đổi với ô mai chua ngọt rồi mới bắt đầu lại vấn đề ban nãy: “Xin hỏi lợn rừng kia là do Triển cô nương săn được sao?”


Triển Linh nói cảm ơn rồi cầm bánh sữa đút Triển Hạc ăn, mắt không nhìn chính diện mà trả lời: “Phan chưởng quầy, người đời đều nói vị của trứng gà rất ngon nhưng làm gì có ai đi tìm hiểu xem quả trứng đó là con gà nào đẻ ra?”


Phan chưởng quầy chưa bao giờ nghe thấy những lời như thế này, ngẩn người một lát rồi cười lớn, “Tuyệt với, thật sự tuyệt vời! Triển cô nương nói rất có lý, lão hủ quá cứng nhắc rồi! Thịt lợn rừng ngon, hà tất gì phải biết là ở đâu ra? Thật là quá đúng đắn!”


Triển Linh nào có mặt dày tới vậy, ai khen gì nhận nấy, chờ ông ta cười xong mới nói: “Câu này là do một nhà văn rất có tài đã nói, ta chẳng qua chỉ là nói theo thôi.”


Phan chưởng quầy vuốt râu ngẫm một hồi rồi rầu rĩ nói: “Thật đúng là một người tài, nếu là có duyên gặp mặt thì tốt biết bao.”


Triển Linh giật giật mày, sợ rằng được đâu, các người cách nhâu cả một quãng thời không, trình độ cũng khác, cái ngày khó giải quyết hơn xuyên không sống chết nhiều.


“Nhìn xem ta, già rồi, có hơi nhiều lời,” thấy Triển Linh không có ý định tiếp tục cười đùa, Phan chưởng quầy mới quay lại chuyện chính, “Tửu lâu của lão hủ muốn thu mua cái món dân dã cô đem tới, cô ra giá đi.”


Thật ra Triển Linh không biết cách giao dịch, ra giá với người khác nên thật thà nói: “Nói thật, heo rừng trong chợ không có nhiều, không có cái gì để so sánh, ta cũng không biết nên ra giá thế nào. Có cái nếu có thể bắt một lần, cũng chưa chắc sẽ không có lần thứ hai, nghe nói Phan chưởng quầy là người thật thà, ngài ra giá đi, nếu thấy được, sau này tôi sẽ tới thường xuyên, không cần lằn nhằn.”


Phan chưởng quầy nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nhìn sang Thiết Trụ và Nhị Cẩu Tử lúng túng đứng bên cạnh, lại nhìn thằng bé ngoan ngoan ngồi ăn bánh sữa trong lòng Triển Linh, có hơi ngờ vực.


Phong thái, tư cách, thậm chí đến cách nói chuyện bàn việc cũng không giống nhau, sao có thể tụ lại thành một đám tới đây?


Vị Triển cô nương này nhìn có vẻ trẻ trung, nói năng quyết đoán, mấy lời vừa nói cũng có tí hay ho.


“Lợn rừng không dễ gặp”, đương nhiên là vật hiếm thì quý, đầu cơ tích trữ, nàng hẳn là không chịu bán rẻ.


“Chưa chắc sẽ không có lần thứ hai”, nghĩa là sau này còn có, người dám nói lời này hoặc là không biết trời cao đất dày, hoặc là thật sự có bản lĩnh.


“Người thật thà” “Nếu thấy được, sau này sẽ tới thường xuyên”, đầu tiên là dỗ ngọt mình, lại đòi giá hợp lí, nếu không sau này không tới nữa.


Ừm, tiểu cô nương nhỏ xíu tuổi, thú vị, rất thú vị!

Bàn tay đeo nhẫn ngọc của Phan chưởng quầy vịn vào thành ghế nhịp nhịp mấy cái, trong lòng liền đưa ra quyết định.


“Được, Triển cô nương nhanh nhẹn quả đoán, lão hủ cũng không lôi thôi nữa, 20 lượng, thế nào? Nếu cô thấy không hợp lí, chúng ta mua bán không được cũng còn tình còn nghĩa, sau này cũng cứ thường xuyên qua lại. Nhưng mà Triển cô nương, lão hủ nhiều chuyện một tí, dù cô đi khắp Hoàng Tuyền Châu này, sợ cũng không tìm ra nơi nào ra giá cao hơn.”
Người ta thường ăn thịt lợn, 1 cân quá lắm cỡ 20 đồng, béo hơn tí thì 30 đồng, đây lại là thịt rừng, một con heo rừng nhỏ cũng có thể bán được khoảng 10 lượng.


Lợn rừng tuy hiếm nhưng không phải hoàn toàn không có, nếu thật sự cần, bỏ mấy lương bạc nhờ vài người thợ săn bỏ thời gian đi tìm, cũng không hẳn sẽ về tay không.


Chỉ nhọc nỗi lợn rừng bản tính hung tàn, lại sống theo bầy, nhiều lúc khó săn, có miễn cưỡng vác về được cũng máu thịt lẫn lộ, da lông không còn nguyên nên bán không được giá cao.


Nhưng con lợn hôm nay mang đến không những lớn, hơn nữa ngoại trừ hai vết đâm trên cổ ra chẳng còn vết thương nào khác, da lông cũng sạch sẽ, nguyên con hoàn chỉnh, rất được mắt, bởi thế nên bán được giá tốt.


Triển Linh cười, đứng dậy chấp tay với ông ấy, “Đa tạ ý tốt của Phan chưởng quầy, cứ quyết định vậy đi. Mấy con thỏ với gà còn dư cũng không đáng bao nhiêu tiền, coi như hàng tặng kèm vậy. Sau này lại thường xuyên tới, mong ngài giúp đỡ nhiều.”


Thỏ với gà rừng gì đó, thêm vào cũng chỉ cỡ mấy trăm đồng, so với con lợn rừng mấy chục lượng bạc chẳng đáng là bao. Thay vì chi li toan tính, chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền lấy lòng người, có thêm mối này, sau này có đến nữa cũng dễ nói chuyện.


Phan chưởng quầy cười khoan khoái, không nhiều lời, chỉ khen Triển Linh quả quyết, lập tức gọi người lên quầy lấy bạc.


Mãi đến khi tay chạm được hai đỉnh bạc hoa văn tuyết nặng trĩu, Triển Linh mới cảm thấy chắc ăn.


Thế nhưng nhiều bạc thế này cầm không hết, Triển Linh suy nghĩ một lúc, yêu cầu đổi thành 1 tấm ngân phiếu 10 lượng, của Hằng Thông tiền trang, cả nước đều sử dụng, cất kỹ bên người. Đổi thêm 1 đỉnh bạc 5 lượng, 5 lượng bạc tán, đựng trong một cái túi màu xanh lam khó thấy, chuẩn bị đem đi tiêu xài.


Lúc đi, Phan chưởng quầy đích thân tiễn ra cửa, còn tận tình kêu người gói một hộp bánh sữa với một hộp bánh táo xốp, ôn tồn nói với Triển Linh: “Vừa nãy thấy tiểu công tử thích, cũng không bao nhiêu, cầm về ăn cho vui miệng. Nếu thấy ngon, lúc khác đến ủng hộ tiểu điếm là được.”


Đến bấy giờ, Phan Gia tửu lầu tiếng tăm lừng lẫy hắn trong miệng đã khiêm tốn trở thành tiểu điếm.


Triển Linh thích làm việc cùng kiểu người sảng khoái, ngay thẳng như thế này, nên không từ chối, vuốt đầu Triển Hạc bảo nó cảm ơn.


Thằng nhóc không mở miệng, chỉ vụng về mà chấp tay với Phan chưởng quầy.


Phan chưởng quầy mập mờ hiểu ra, cẩn trọng hạ giọng nói với Triển Linh: “Lão hủ có biết một vị đại phu y thuật rất cao minh, chuyên khoa nhi, hay cô nương mang lệnh đệ đến khám thử.”


Triển Linh cảm ơn rồi lắc đầu, “Ta kiểm tra thử, chỉ là tự nó không muốn mở miệng thôi.”


Ngày đầu tiên nhặt được thằng nhóc, Triển Linh đã kiểm tra sơ cho nó, dây thanh quản với cổ họng đều không sao, nếu đoán không sai, tình trạng hiện giờ chỉ là do vấn đề tâm lý, thuốc thang cũng vô dụng.


Phan chưởng quầy thở dài, dáng vẻ đáng tiếc.


Thằng bé trông cực kỳ thông minh lanh lợi, lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, sau này học hành hẳn cũng tốt, chỉ duy nhất một điểm là không mở miệng nói chuyện này khiến không thể trông cậy vào việc khoa cử nữa.

Bạn đang đọc Quán cơm nhỏ_小饭馆 của Thiểu Địa Qua
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcCửu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.