Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về Nhà Ăn Tết

Phiên bản Dịch · 2430 chữ

Trương Nguyệt Lộc vốn đã chuẩn bị tinh thần cho việc Tề Huyền Tố sẽ tỏ ra khinh miệt đối với loại kịch mới này, nhưng không ngờ Tề Huyền Tố lại thật sự chìm đắm vào đó, thậm chí còn rất chăm chú. Trương Nguyệt Lộc nhìn hắn vài lần, đều phát hiện ánh mắt của hắn không rời khỏi sân khấu, tập trung vô cùng.

Nếu là trước đây, Trương Nguyệt Lộc chắc sẽ phải suy nghĩ nhiều, có lẽ sẽ nhìn ra được điều gì đó. Nhưng hiện tại, cô vô thức suy nghĩ theo hướng tốt, chỉ cho rằng Tề Huyền Tố lần đầu tiên xem loại kịch mới này, bị chấn động. Hơn nữa, 'Vô Gian Đạo Sĩ' lấy cảm hứng từ câu chuyện phương Đông, chứ không phải là loại câu chuyện phương Tây như 'Tam Đường Hội Thẩm Gia Lực Lôi', nên không có cảm giác quá đột ngột, dễ dàng khiến người xem chấp nhận hơn.

Đợi đến khi một màn kết thúc, bức màn chậm rãi hạ xuống, Tề Huyền Tố mới hoàn hồn lại, cảm thán mà khen ngợi: "Hay, hay, hay."

"Hay ở chỗ nào?" Trương Nguyệt Lộc cười hỏi.

Tề Huyền Tố trầm ngâm: "Nhất thời không biết nói từ đâu. Mượn một câu nói cũ rích, người trong giang hồ, thân bất do kỷ."

"Giang hồ?" Trương Nguyệt Lộc sững sờ.

Tề Huyền Tố nói: "Không phải giang hồ dưới núi, nơi nào có người, nơi đó có giang hồ. Lấy Dao Quang Hiên của chúng ta làm ví dụ, chẳng phải cũng là một tiểu giang hồ sao? Cô là minh chủ, ta là cẩu tặc, mỗi người đều có vai diễn của mình."

Trương Nguyệt Lộc nhẹ nhàng đánh một quyền vào Tề Huyền Tố: "Nếu huynh là cẩu tặc, vậy ta là gì? Thiên Uyên, huynh đang ngầm mắng ta, không tiếc giết địch tám trăm mà tự tổn một ngàn sao? Trong mắt huynh, ta lại khó ưa đến thế ư?"

Tề Huyền Tố nghe ra trong giọng nói của Trương Nguyệt Lộc có vài phần không đúng, vội vàng nói: "Là người khác nhìn ta như vậy, ta tuyệt đối không có ý nghĩ như thế. Trong mắt ta, cô giống như, giống như..."

Trương Nguyệt Lộc cũng không nói gì, khoanh tay trước ngực, lườm mắt nhìn hắn.

Giống như đang nói, ta muốn xem ngươi khen ngợi ta thế nào.

Tề Huyền Tố suy nghĩ hồi lâu, thử nói: "Giống như tiên nữ?"

"Thô tục." Trương Nguyệt Lộc mặt không biểu cảm nói.

Tề Huyền Tố lại nói: "Nữ hiệp?"

Trương Nguyệt Lộc mỉm cười: "Ta lại rất thích chữ 'hiệp' này, tiếc là, theo lời giang hồ, ta là 'ưng trảo', hơn nữa còn là đầu lĩnh của ưng trảo, làm sao liên quan đến hiệp nghĩa?"

Tề Huyền Tố đành suy nghĩ tiếp: "Giống như một vầng trăng sáng trên bầu trời?"

"Sao huynh không nói giống ngôi sao luôn đi? 'Trương Nguyệt Lộc' vốn là tên của một ngôi sao mà." Trương Nguyệt Lộc vẫn chưa hài lòng.

Tề Huyền Tố giang hai tay: "Học vấn ta chỉ đến đây thôi, không còn gì nữa."

Trương Nguyệt Lộc hừ nhẹ: "Ta thấy huynh không phải học vấn chỉ đến đây, mà là thành ý chỉ đến đây."

Tề Huyền Tố bất đắc dĩ nói: "Sao lại kéo đến thành ý? Ta nhớ lần trước cô nói không thích người khác tâng bốc mình mà."

Trương Nguyệt Lộc lập tức im lặng, cố gắng chống chế: "Lần trước là lần trước, bây giờ là bây giờ."

Tề Huyền Tố nửa thật nửa giả nói: "Đã vậy, ta nói thật lòng đây. Trong mắt ta, cô giống như hoa trong gương, trăng dưới nước, có thể nhìn mà không thể chạm."

Trương Nguyệt Lộc ngẩn người: "Làm gì mà huyền hoặc như vậy."

Tề Huyền Tố chỉ khẽ mỉm cười, không nói gì thêm.

Trương Nguyệt Lộc đứng dậy nói: "Chúng ta nên đi thôi."

Hai người rời khỏi Miểu Linh Lâu, bước ra ngoài phố Thiếu Sơ, trên phố những chiếc đèn lồng treo vẫn chưa tắt, trên bầu trời đêm vẫn có thể thấy pháo hoa được người ta đốt lên – đây là lễ hội cuối cùng trong ba đại lễ của Đạo môn, nên vô cùng náo nhiệt.

Hai người sánh bước đi cùng nhau, không ai nói gì, cuối cùng, khi sắp đi đến cuối phố Thiếu Sơ, Tề Huyền Tố mới cẩn thận lựa chọn từ ngữ, chủ động phá vỡ sự im lặng: "Thanh Tiêu, hình như cô có điều muốn nói?"

Trương Nguyệt Lộc đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng giật mình: "Huynh nhìn ra được sao?"

Tề Huyền Tố cười nói: "Thử xứ vô thanh thắng hữu thanh." [1]

Trương Nguyệt Lộc lườm hắn: "Ta thấy huynh cũng khá có học vấn đấy chứ, quả nhiên là thiếu thành ý."

Tề Huyền Tố nói: "Đó đều là những thứ mà ta đã học từ thời còn ở Vạn Tượng Đạo Cung, thật ra đỉnh cao học vấn của ta là khi vừa tốt nghiệp từ Vạn Tượng Đạo Cung, bao năm qua rồi, đã trả lại không ít cho các vị giáo thụ ngày xưa."

Trương Nguyệt Lộc nói: "Ta nhớ lúc huynh tốt nghiệp từ Vạn Tượng Đạo Cung, thành tích là ưu."

Tề Huyền Tố thở dài: "Đáng tiếc đó là Hạ Cung."

Vạn Tượng Đạo Cung chia thành Thượng Cung và Hạ Cung, Hạ Cung chủ yếu thu nhận cô nhi, thống nhất giảng dạy, cung cấp nhân tài cho Đạo môn. Thượng Cung là nơi các đạo sĩ ngũ phẩm thăng lên tứ phẩm thống nhất bồi dưỡng, hai nơi này có thể nói là khác biệt một trời một vực.

Nghĩ đến đây, Tề Huyền Tố hỏi: "Thanh Tiêu, lúc cô thăng lên tứ phẩm, đã từng đến Vạn Tượng Đạo Cung chưa?"

"Đã đến." Trương Nguyệt Lộc lạnh lùng nói, "Ta đã ở đó một tháng, quen biết vài bằng hữu."

Tề Huyền Tố nhìn biểu cảm của Trương Nguyệt Lộc, nói: "Biểu cảm của cô không giống như đang nói về bằng hữu, mà giống như đang nói về kẻ thù."

"Rõ ràng thế sao?" Trương Nguyệt Lộc đưa tay xoa má, "Cái xấu chính là nằm ở chỗ bằng hữu đó."

Tề Huyền Tố thử hỏi: "So với Lý Thiên Trinh còn khó đối phó hơn sao?"

Trương Nguyệt Lộc chậm rãi nói: "Lý Thiên Trinh họ Lý, ta họ Trương. Mâu thuẫn giữa Trương gia và Lý gia phải truy ngược về thời đại Kiếm Tiên Đại Đế, Kiếm Tiên là cha của Huyền Thánh và Đông Hoàng, khi Kiếm Tiên phi thăng, Huyền Thánh nắm quyền, mới coi như sửa chữa được mâu thuẫn giữa Trương gia và Lý gia. Nói là sửa chữa, thật ra chỉ là đàn áp mọi tiếng nói phản đối, cả Trương gia và Lý gia đều có người chết dưới tay Huyền Thánh. Nam Trương Bắc Lý, từ trước đến giờ chưa từng là một câu nói suông. Bao nhiêu năm trôi qua, Trương gia và Lý gia luôn phân phân hợp hợp, nhưng nhìn chung vẫn duy trì tình trạng đối đầu, ta ra tay với Lý Thiên Trinh, làm mất mặt Lý gia, nhiều lão nhân Trương gia rất vui mừng, tạm thời có thể coi là nhất trí đối ngoại."

Tề Huyền Tố lặng lẽ suy ngẫm những thông tin mà Trương Nguyệt Lộc tiết lộ qua lời nói: "Ý của cô là, Lý Thiên Trinh là ngoại địch, còn lần này là nội họa."

Trương Nguyệt Lộc thở dài một tiếng: "Có thể nói như vậy. Ngươi trong ta, ta trong ngươi, thế gian này, họa cũng từ đây mà ra."

Tề Huyền Tố tiếp xúc với nữ nhân không nhiều, nhưng không có nghĩa là hắn không nhạy bén, lúc này đã hiểu ra bảy tám phần.

Quả nhiên, chỉ nghe Trương Nguyệt Lộc nói tiếp: "Thế hệ này giao hảo qua nhiều đời, được gọi là thế giao. Các bậc trưởng bối tự nhiên muốn mối giao tình này được tiếp tục ở đời sau, làm thế nào để duy trì? Cách trực tiếp nhất chính là liên hôn, trong những việc như thế này, những lão già đó cũng rất thích thú."

Tề Huyền Tố không vội vã bày tỏ quan điểm của mình về việc này, mà nói: "Bình thường cô dù công khai hay riêng tư, đều gọi vị Chân Nhân của chúng ta là Chưởng Đường Chân Nhân, về đến nhà mình lại gọi là lão già. Xem ra những người này đã làm cô không hài lòng từ lâu."

Trương Nguyệt Lộc nói: "Đều là những người bà con không biết cách mấy đời, bình thường không thấy mặt, đến lúc này lại nhảy ra chỉ trỏ, thật là phiền phức."

Tề Huyền Tố nghĩ một lúc rồi nói: "Địa Sư không phải rất coi trọng cô sao? cô có thể cầu cứu Địa Sư."

Trương Nguyệt Lộc dùng ánh mắt nhìn người ngốc để nhìn Tề Huyền Tố: "Huynh đã quên rằng Trương gia còn có một vị Thiên Sư sao? Huynh để Địa Sư quản chuyện gia đình Trương gia, vậy thì Thiên Sư sẽ đứng ở đâu? Cầu cứu Địa Sư là lựa chọn cuối cùng, đồng nghĩa với việc ta dự định rời khỏi Chính Nhất Đạo, gia nhập Toàn Chân Đạo."

"Là ta suy nghĩ không chu toàn." Tề Huyền Tố cũng thấy mình đã đưa ra một ý kiến tồi, "Vậy cô có ý định thế nào?"

Trương Nguyệt Lộc dừng bước, nhìn Tề Huyền Tố từ đầu đến chân.

Tề Huyền Tố cũng dừng lại theo, chỉ cảm thấy lưng mình lạnh toát.

Trương Nguyệt Lộc đột nhiên nói: "Nhan Minh Thần, ba mươi tuổi, hiện là tứ phẩm Tế Tửu đạo sĩ, Luyện khí sĩ giai đoạn Quy Chân, đang quản lý một phủ ở Giang Nam Đạo Phủ, cũng coi như là người trẻ tuổi tài cao. Trong số những thế gia tử đệ, cũng thuộc hàng xuất sắc. Khi ta thăng lên tứ phẩm đạo sĩ đến Vạn Tượng Đạo Cung, hắn cũng vừa thăng lên tứ phẩm đạo sĩ, vì vậy mà quen biết. Theo tuổi tác và bối phận, ta phải gọi một tiếng thế huynh, khi đó ta không suy nghĩ gì nhiều, chỉ coi là bằng hữu bình thường. Nhưng không biết thế nào, việc này lại đến tai mẫu thân ta, bà nhất quyết bắt ta năm nay về nhà ăn Tết, gặp gỡ vị thế huynh này."

Thời gian này, Tề Huyền Tố cũng dần dần hiểu được tính cách của Trương Nguyệt Lộc, cô có chút tâm lý phản kháng, ai ép cô làm gì, cô sẽ càng không làm điều đó, chỉ sợ rằng vị Đạm Đài phu nhân này đã làm phản tác dụng.

Trong lòng Tề Huyền Tố dâng lên một dự cảm không lành: "Tứ phẩm Tế Tửu đạo sĩ ba mươi tuổi, cũng coi như là tuổi trẻ tài cao. Chỉ là cô nói với ta điều này để làm gì?"

Trương Nguyệt Lộc nhẹ nhàng nói: "Huynh không phải là kẻ cô độc sao, một mình ở lại Ngọc Kinh thành đón Tết cũng lạnh lẽo cô đơn, chẳng bằng theo ta về nhà ăn Tết?"

Tề Huyền Tố như bị sét đánh trúng, cả người cứng đờ.

Qua một lúc lâu, Tề Huyền Tố mới tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Ta chỉ là một đạo sĩ thất phẩm nho nhỏ, Tản Nhân giai đoạn Côn Luân, không có gia thế bối cảnh, lại đi đối đầu trực diện với một đạo sĩ tứ phẩm, còn phải đối phó với một đám tộc nhân Trương gia do lệnh đường cầm đầu, ta điên rồi? Hay là cô điên rồi?"

Trương Nguyệt Lộc cười nhẹ: "Ta sẽ đánh trận mà không có sự chuẩn bị sao? Những kẻ địch chính giao hết cho ta, huynh chỉ việc xem kịch là được. Đúng như câu 'Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu', huynh chính là bù nhìn thiên tử, không cần làm gì cả, chuyện lệnh chư hầu cứ để ta lo."

Tề Huyền Tố thấy vẻ tự tin của Trương Nguyệt Lộc, liền nói: "Nếu đã vậy, cô tùy tiện chọn người nào đó chẳng phải được sao? Hứa Khấu cũng không tệ."

Trương Nguyệt Lộc thản nhiên nói: "Hứa Khấu mất thê tử, lại xuất thân từ Kỳ Châu Đạo Phủ, còn từng công khai đối đầu với ta, huynh nói xem ta có thể để ý hắn không, huynh tin nổi không? Huynh còn không tin, mẫu thân ta làm sao tin được? Ngược lại, chính là huynh, hiện giờ trong đường không phải có rất nhiều người đều cho rằng quan hệ giữa chúng ta không tầm thường sao? Ta thấy rất hợp."

Tề Huyền Tố nói: "Nhưng mà... nhưng mà..."

"Không nhưng mà gì hết." Trương Nguyệt Lộc phất tay, "Bây giờ huynh đã không còn là đạo sĩ thất phẩm, mà là đạo sĩ lục phẩm, từng đích thân chém giết một vị công tước tội dân, còn chưa tới hai mươi lăm tuổi, tương lai đầy hứa hẹn. Quan trọng nhất là, đối mặt với đại sự có thể giữ bình tĩnh, ta cần một người không sợ hãi khi gặp khó khăn."

Tề Huyền Tố hỏi: "Nói vậy là sao?"

Trương Nguyệt Lộc giải thích: "Thật ra phụ thân ta cũng không có gì, mấu chốt là mẫu thân ta. Nếu ta bên này đang xoay sở với Nhan Minh Thần, bên kia lại bị mẫu thân ta vài lời đã làm lộ nguyên hình, vậy thì thất bại hoàn toàn. Huynh bình thường tuy có vẻ thích giả vờ giả vịt, nhưng trong lòng lại là người gan dạ, chuyện nhỏ này không thể dọa được huynh."

Tề Huyền Tố không khỏi cười khổ. Không biết nên cảm ơn lời khen của Trương Nguyệt Lộc, hay nên cảm thấy bất lực.

Trương Nguyệt Lộc nhìn Tề Huyền Tố, nghiêm mặt nói: "Thiên Uyên, ta không ép buộc. Việc này, huynh giúp hay không giúp?”

Chú thích:

[1] Thử xứ vô thanh thắng hữu thanh: xuất phát từ bài thơ "Tỳ Bà Hành" của Bạch Cư Dị.

Dịch nghĩa: Sự yên lặng còn hay hơn cả có âm thanh.

Bạn đang đọc Quá Hà Tốt ( Dịch ) của Mạc Vấn Giang Hồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11230876
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.