Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (9)

Phiên bản Dịch · 1437 chữ

Dọc hành lang có mấy bao rác vẫn chưa thu gom, cũng không biết ai tè bừa ra đất, tỏa ra mùi khai nồng buồn nôn.

Tần Dịch sa sầm mặt, bước từng bước lên bậc cầu thang, đi tới trước cửa phòng Diệp Minh gõ một cái, nhưng qua hồi lâu, bên trong không có bất cứ phản ứng nào. Ánh mắt Tần Dịch tối sầm lại, đột nhiên hắn đá mạnh vào cửa! “Rầm!” một tiếng, cánh cửa gỗ vang lên rồi mở tung ra!

Căn nhà này chỉ có một buồng, trông vô cùng cũ nát, Tần Dịch vừa liếc mắt đã trông thấy Diệp Minh đang nằm trên giường, khóe môi cong lên nở nụ cười nhạt, hắn đi tới túm lấy cổ tay Diệp Minh mà dùng sức kéo, “Em ——”

Nhưng mà mới nói được một từ, hắn đã biến sắc, bởi vì vừa chạm vào cổ tay Diệp Minh, Tần Dịch đã cảm thấy nhiệt độ nóng một cách bất thường, mà Diệp Minh bị hắn kéo, cả người ngã xuống đất, nhưng vẫn không có chút phản ứng nào.

Tần Dịch nhìn bàn tay mình, sửng sốt mấy giây, cuối cùng cũng kịp phản ứng mà vươn tay lên sờ trán Diệp Minh.

Cơ thể chàng trai kia nóng ran, hơi thở yếu ớt, dường như đã hôn mê từ lâu.

Nếu như hôm nay mình không tới tìm.. hoặc mấy ngày nữa mình mới nhớ tới người này..

Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Người này sẽ chết ở một góc dơ bẩn không ai hay biết… Đến khi hắn tới, chỉ sợ thi thể đã bốc mùi.

Tần Dịch nghĩ tới đây, một nỗi sợ hãi chưa từng có dâng lên trong lòng, thậm chí hắn còn chưa kịp tự hỏi vì sao mình lại sợ hãi như vậy.. Hắn ôm Diệp Minh vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện!

Bởi vì chữa trị kịp thời, nên Diệp Minh không gặp nguy hiểm, chỉ là chưa thể tỉnh lại mà thôi.

Tần Dịch sắp xếp tất cả xong xuôi, lúc này mới đi tới trước giường bệnh Diệp Minh ngồi, sự căm hận, nỗi xót xa, cảm giác chán ghét.. đủ loại thần sắc phức tạp đan trong ánh mắt hắn.

Chàng trai nằm trên giường bệnh, cơ thể gầy yếu như lõm vào, trên mu bàn tay cắm ống truyền nước, làn da trắng dường như trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu xanh hằn trong đó. Đôi mắt anh nhắm nghiền, dường như có vẻ đau khổ, anh ngủ không yên giấc.

Tần Dịch vẫn biết Diệp Minh sống không tốt, hắn biết Diệp Minh sống trong một căn phòng đi thuê bẩn thỉu, biết vì kế sinh nhai mà ngày ngày Diệp Minh vất vả đi làm bên ngoài, biết anh mệt chết đi được.. nhưng vẫn cố ý hạ nhục dằn vặt anh, muốn nhìn anh càng bi thảm càng đau khổ hơn.

Dù có như vậy, Diệp Minh cũng không thể hiểu được nỗi đau đớn tuyệt vọng của mình khi đó.

Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu có một ngày Diệp Minh chết thật, thì cũng là do gieo gió gặt bão, mình sẽ càng hả hê hơn.

Nhưng bây giờ suýt chút nữa Diệp Minh đã chết, anh bị hắn hành hạ đến mức sắp chết.. nhưng hắn có vui lòng không?

【Bíp, giá trị hắc hóa của Tần Dịch -5, giá trị hắc hóa hiện tại là 70.】

Bàn tay Tần Dịch nắm chặt lại, xương bị bóp chặt phát ra tiếng răng rắc, rốt cuộc mình bị sao chứ? Chẳng lẽ vẫn còn chưa buông được cái tên lừa đảo hèn hạ này?

Không, chỉ là hắn không muốn dễ dàng cho anh quá thôi.. chết đơn giản như vậy, chẳng phải hời cho anh quá rồi hay sao.

Sau khi được điều trị, cơn sốt của Diệp Minh nhanh chóng giảm đi, chỉ là một cơn cảm cúm thông thường, đến cũng nhanh mà đi cũng vội, không bao lâu sau thì anh tỉnh lại.

Anh nằm trên giường bệnh, cảm thấy bụng đói đến mức phát ra tiếng rột rột, đang định rời giường đi kiếm đồ ăn, lại nghe thấy 888 thông báo Tần Dịch đã tới, thế là anh vội gạt ý định này, nằm trên giường làm bộ yếu ớt tiều tụy.

Tần Dịch vừa kết thúc cuộc họp, cả ngày hôm nay hắn cứ thấp thỏm không yên, cho dù đang nghe báo cáo thì trước mắt cũng hiện lên bộ dạng nhợt nhạt khi nằm viện của Diệp Minh, thế là vừa tan họp hắn liền tới thẳng bệnh viện.

Vừa mới vào cửa, liền phát hiện Diệp Minh đã tỉnh lại.

Diệp Minh cũng nhìn thấy Tần Dịch, trong đôi mắt đen lóe lên tia phức tạp, nhưng cũng không mở miệng nói gì.

Tần Dịch nhìn Diệp Minh, ánh nhìn dừng trên bờ môi khô khốc, hắn đi tới rót một cốc nước, đỡ Diệp Minh ngồi dậy, đưa tới bên môi anh.

Ánh mắt Diệp Minh run lên, dường như có nỗi ưu tư gì không thể khống chế mà lóe ra ngoài, anh lặng lẽ nhấp một ngụm nước. Qua hồi lâu mới cất giọng khàn khàn: “Cảm ơn anh.”

Tần Dịch đặt ly nước xuống, nghe vậy thì nở nụ cười nhàn nhạt, “Không cần, chỉ là tiện tay mà thôi, dù sao thì em cũng nợ tôi một trăm vạn.”

Ánh mắt Diệp Minh buồn bã.

“Khỏi bệnh rồi thì mau xuất viện đi, tôi giúp em ứng tiền viện phí, những cái này em cũng phải trả cho tôi.” Tần Dịch nắm cằm Diệp Minh, ánh mắt lạnh tanh, “Còn có.. sau khi xuất viện thì tới nhà tôi, mấy thứ việc linh tinh kia không được làm nữa, công việc của em bây giờ là hầu hạ tôi cho tốt, nhưng đừng có mà đảo lộn đầu đuôi.”

Mặt Diệp Minh biến sắc, “Yêu cầu của anh tôi sẽ làm theo, nhưng không cần phải như vậy đâu.”

Tần Dịch không bỏ lỡ sự nhục nhã và bất an chợt lóe lên trong mắt Diệp Minh rồi biến mất, điều này ngược lại càng khiến suy nghĩ của hắn trở nên kiên định, nếu em đã sợ ở bên tôi như thế, tôi sẽ không cho phép em trốn chạy! Trước đây em phản bội tôi bỏ đi, hẳn không ngờ lại rơi vào trong tay tôi phải không?

“Ai nói không cần chứ?” Trên môi Tần Dịch nở nụ cười mỉa, “Nhỡ đâu em lại giả vờ bệnh tránh né tôi thì sao? Dù sao tôi đã bỏ tiền ra thì cũng phải tận dụng em cho tốt, nhỡ được hai ba ngày lại làm loạn lên thì sao? Nếu bán cả ra rồi, thì sẽ tự giác hơn.”

Diệp Minh không kiềm chế được nói: “Tôi không ——”

“Không muốn?” Tần Dịch vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng tới cùng cực, “Em có gì hay mà không muốn, không phải vào Tần gia là giấc mộng của em hay sao? Không phải trước đây em nhìn trúng thân phận của tôi hay sao? Tôi giúp em được toại nguyện thì có gì mà không muốn?”

Hắn vươn tay luớt qua cổ Diệp Minh, giọng khản đặc: “Em yên tâm, những gì em muốn.. tôi sẽ cho em hết cả.”

Tôi từng đặt em vào trong lòng mà yêu mà thương, nhưng em lại vứt bỏ như một miếng vải rách, giờ em chỉ là thứ đồ chơi ti tiện, đây đều là… sự lựa chọn của em.

Giọng nói lạnh như băng của Tần Dịch chạy dọc cơ thể Diệp Minh, khiến người anh lạnh cóng, giọng nói tràn đầy hận thù khiến anh nhớ lại từng hành động của mình.

Những gì hôm nay anh phải nếm trải, cùng lắm chỉ là nhân quả tuần hoàn mà thôi.

Cũng được, nếu như điều này có thể khiến anh vui, em còn chấp nhất làm cái gì? Huống hồ, đây cũng là thứ duy nhất em có thể bồi thường cho anh.

Thời gian của em có hạn, còn có thể ở bên cạnh anh là em đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Dù trong mắt anh em tệ đến đâu cũng không sao.. ít nhất em còn có thể ở bên cạnh anh.

Diệp Minh nhắm mắt lại, bộ dạng vô cùng uể oải, anh nhả ra một chữ: “Được.”

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.