Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (8)

Phiên bản Dịch · 1342 chữ

Những điều này dằn vặt trái tim anh, anh tự vấn lương tâm mình —— quyết định của mình khi đó có đúng không?

Nhưng mà, đã không thể quay đầu lại nữa rồi.

Dù có đau khổ, khó khăn tới đâu, thì cũng phải kiên trì.

Tần Dịch đứng lên, hắn nhìn bộ dạng thê thảm của Diệp Minh, nhếch khóe môi đầy khinh thường. Hắn xoay người đi sang bên cạnh, lấy một xấp tiền ra, sau đó thô bạo kéo đôi chân lõa lồ của Diệp Minh ra, dúi tiền vào.

Sau đó hắn vỗ vỗ mặt anh, cười nói: “Cầm đi, tiền em vất vả kiếm được đấy.”

Bờ mi Diệp Minh run rẩy, anh từ từ mở mắt, trong đôi con ngươi đen láy ẩn chứa nỗi bi thương, nhưng anh không mở miệng nói gì, dường như dù bị đối xử ra sao cũng chẳng thành vấn đề. Dường như.. vì vẫn còn yêu người sâu đậm lắm, nên mới nhẫn nhục chịu hết tất thảy..

Tần Dịch chống lại ánh mắt của anh, hắn sửng sốt trong thoáng chốc, ánh nhìn xót xa không nỡ thoáng hiện lên rồi vội biến mất, sau đó bị sự bực bội bao trùm. Sao hắn còn có thể xót xa cho người này cơ chứ? Năm ấy hắn bị dáng vẻ vô tội này lừa gạt, giờ hắn đã thấy rõ bộ mặt thật của anh, sao còn có thể bị lừa dối được?

Mà ánh nhìn đau lòng ấy ngược lại còn nhắc nhở Tần Dịch, đừng quên những tủi nhục mà người này đã gây ra cho mình.

Nghĩ tới việc mình bị tên lừa đảo này lừa dối vô số lần, mình nói yêu người này.. chính người này đã làm vấy bẩn chữ “yêu” kia.

Mà người này, không biết năm ấy nhìn mình ngu ngốc moi tim móc phổi ra để trúng mũi tên của người này như thế nào.

Tần Dịch nắm chặt tay đến mức các đốt ngón tay kêu răng rắc, hắn cứ nghĩ mình có thể khống chế được cảm xúc, nhưng hắn đã đánh giá cao bản thân rồi, bởi có đôi khi, hắn thực sự.. thực sự rất muốn giết anh!

“Cút đi!” Tần Dịch nhìn chòng chọc Diệp Minh, gằn lên từng chữ: “Cút ngay bây giờ!”

Diệp Minh nhìn đôi mắt đỏ hồng của Tần Dịch, chợt thấy hoảng hốt, thật không hiểu nổi vì sao Tần Dịch ban nãy còn hả hê hạ nhục mình, đột nhiên lại nổi giận chứ.. chẳng lẽ tất cả những gì lúc ban nãy.. chưa đủ để hắn nguôi ngoai sao?

Diệp Minh cụp mi mắt, ngồi dậy khỏi giường, nhưng vừa mởi cử động một chút, chân mày đã chau lại, cái đau đớn và nỗi hổ thẹn khiến anh suýt chút nữa không thể giữ nét mặt, anh cầm áo quần lên mặc qua loa, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này.

Tần Dịch nhìn bóng lưng Diệp Minh bỏ đi, đột nhiên đấm mạnh vào mặt tường, lưu lại vết máu đỏ.

Rõ ràng hắn chỉ muốn trả thù thôi, sao vẫn bị người này làm ảnh hưởng tới tâm tình mình chứ? Không phải hắn còn lưu luyến người này.. hắn chỉ hận người này mà thôi.

Những tháng ngày ngọt ngào đã qua như một liều thuốc độc, bóc trần vỏ bọc xác thịt, từ từ ghim sâu vào trong..

Ăn mòn trái tim hắn.. từng chút.. từng chút một…

… . . .

Kể từ ngày hôm đó, đã một tuần rồi Tần Dịch không gọi Diệp Minh tới.

【888: Hình như Tần Dịch không muốn nhìn thấy cậu nữa.】

【Diệp Minh: Chỉ là ảnh nhớ lại chuyện trước kia nên bị tổn thương lòng tự trọng mà thôi, đợi một thời gian nữa sẽ tiếp tục tìm em, dù sao thì ảnh là một người yêu rất sâu cũng rất cố chấp, qua chuyện ba năm trời ảnh không đổi số điện thoại là có thể đoán được rồi ^_^】

Nếu Tần Dịch thực sự muốn rũ bỏ quá khứ, thì đã đổi số từ lâu rồi, bởi vì số điện thoại này.. là bọn họ cùng nhau chọn, cũng mang theo rất nhiều kỷ niệm của hai người.

Ánh mắt Diệp Minh nghiền ngẫm như có điều suy tư, Tần Dịch hận anh thật, nhưng chỉ sợ chính bản thân hắn cũng không nhận ra, ẩn sau trong sự chấp nhất kia, không chỉ có mỗi nỗi hận thù.

Nhưng lý trí hắn tự nhắc nhở mình không được yêu anh nữa, cho nên phải dùng nỗi hận thù để giải thích mọi hành động của mình.

Quả nhiên vài ngày sau, Tần Dịch lại một lần nữa gửi tin nhắn kêu Diệp Minh qua. Lần này hắn đổi khách sạn, sau đó làm giao dịch tình-tiền như bình thường, nhưng Tần Dịch không còn mất khống chế nữa, dường như đã hoàn toàn lấy lại sự tỉnh táo.

Tuy rằng vẫn chưa được vào khu nhà cấp cao, nhưng Diệp Minh cũng coi như bước vào cuộc sống được bao dưỡng, bình thường cứ hai ba ngày Tần Dịch lại gọi Diệp Minh tới một lần, lần nào xong việc cũng trả thù lao, nhiều hay ít thì phải xem tâm tình.

Một tháng sau Diệp Minh đếm tiền, phát hiện đã được mấy vạn rồi, tuy vẫn còn cách một trăm vạn xa lắm, nhưng cũng không tính là ít. Ngày nào anh cũng phải nhìn số tiền lớn như vậy, lại phải ngậm đắng nuốt cay trải qua cuộc sống khổ sở, cuối cùng anh cũng quyết định thay đổi tình trạng hiện tại, hơn nữa anh nghĩ cũng đã tới lúc thích hợp rồi.

Hôm nay Diệp Minh đi làm về, trời đổ cơn mưa to, anh lại không mang ô, bị dính mưa ướt sũng người, về đến nhà liền phát sốt.

【888: Nhiệt độ cơ thể cậu hơi cao, cơ thể hơi yếu ớt, rõ ràng tôi đã bảo cậu đợi tạnh mưa rồi hẵng đi mà.】

【Diệp Minh: Em muốn có hiệu quả sốt cao như vậy, dù sao thì cũng không thể tiếp tục như vậy mãi được, giờ khỏa thân cũng đã không thể giảm giá trị hắc hóa của Tần Dịch, ảnh cần kích thích một chút.】

【888: Ví dụ như?】

【Diệp Minh: Ví dụ như em sắp chết thì sao? Thôi, anh đừng xen vào, cứ để em sốt đi.】

【888: …Nói linh tinh cái gì đấy, làm như tôi lo cho cậu ấy.】

【Diệp Minh: …..】

【Diệp Minh: Anh lạnh lùng anh vô tình anh cố tình gây sự, rõ ràng ban nãy anh vừa lo cho em mà!】

【888: Cậu nghe nhầm rồi.】

Diệp Minh ôm tâm tình bi phẫn với 888, không uống thuốc đã đi ngủ rồi.

Hôm sau anh sốt đến mức ngất đi, lúc này Tần Dịch gọi điện tới, nhưng Diệp Minh thực sự không nghe được, cũng không thể thấy trong máy có hàng chục cuộc gọi lỡ.

….

Tần Dịch bực bội ném điện thoại ra bàn, ánh mắt lạnh lùng, còn tưởng Diệp Minh đã ngoan ngoãn trở lại, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã dám không bắt máy mình. Chẳng lẽ người này tưởng làm như vậy thì có thể thoát khỏi hắn sao?!

Để Diệp Minh không biến mất lần nữa, từ ngày đầu tiên gặp lại anh, Tần Dịch đã sai người theo dõi điều tra anh, cho nên hắn biết rõ Diệp Minh đang ở đâu.

Ngón tay Tần Dịch nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hắn cầm áo khoác đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, hắn đi tới dưới khu nhà nơi Diệp Minh ở, hắn ngẩng đầu nhìn lên căn nhà ba tầng này, tuy rằng đã biết nơi ở của Diệp Minh từ trước, nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn khiến hắn không khỏi chau mày lại.

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.