Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (5)

Phiên bản Dịch · 1825 chữ

Hiện giờ có ít nhất hai cách: Một là tới công trường, Tần Dịch luôn làm việc rất nghiêm túc cẩn thận, có người nói hắn thường đích thân tới công trường thị sát tiến độ theo định kỳ, nhưng anh chỉ là một tài vụ, cách này không tiện, hơn nữa còn có vẻ cố sức; thứ hai là đợi Tần Dịch tự mình tới, Diệp Minh biết sếp Hồ vẫn luôn rất muốn gây dựng quan hệ với Tần Dịch, có lẽ sẽ có ngày mời Tần Dịch tới đây vì công việc.

Diệp Minh vẫn lặng lẽ theo dõi biến động, thực ra muốn vô tình gặp gỡ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh vẫn đang đợi thời cơ tốt nhất, ngoài muốn gặp mặt ra còn muốn Tần Dịch cảm thấy, thực ra mình không hề muốn gặp lại hắn, thậm chí còn tránh né hắn, cái này người ta gọi là lạt mềm buộc chặt.

Hôm nay Diệp Minh tới công ty làm việc như thường lệ, chợt nghe thấy 888 thông báo, Tần Dịch tới rồi!

Diệp Minh liền bỏ công việc trong tay xuống, anh đứng dậy, mỉm cười nói với đồng nghiệp bên cạnh, “Tôi đi vệ sinh một chút.”

【Diệp Minh: Đã mấy chục năm rồi tui không gặp ảnh! Có hơi lo lắng kích động hiuhiu >_<】

【888: Thật á?】

【Diệp Minh: Thật hơn vàng!】

【888: Haha.】

Diệp Minh đợi thời cơ tốt rồi đi ngang qua khúc cua, anh ngẩng đầu, vừa liếc mắt liền trông thấy người đàn ông đang cầm đầu đi tới.

Nhìn bộ dạng Tần Dịch dường như không có gì thay đổi, nếu như bắt buộc phải nói, thì có lẽ là khí chất khác hẳn với trước đây. Cặp mắt đen dưới hàng chân mày sắc lẻm mất đi ánh dương rực rỡ, thay vào đó là vẻ âm trầm đầy u ám, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên, quai hàm dường như có vẻ lạnh lùng ương ngạnh hơn trước đây, hắn mặc một bộ tây trang sẫm màu, dáng người cao ráo, khoảnh khắc nghiêng đầu nhìn qua, ánh mắt sắc lẻm đáng sợ.

Diệp Minh có vẻ thất thần ngẩn ra, thấy Tần Dịch nhìn về phía mình, anh mới hoảng hốt lấy lại tinh thần, vội vội vàng vàng lui về phía nhà vệ sinh, dường như sợ Tần Dịch phát hiện ra mình.

Ban nãy Diệp Minh xuất hiện rồi vội vàng bỏ đi, thực ra tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt, sếp Hồ đi theo sau Tần Dịch không hề phát hiện ra, nhưng Tần Dịch đang đi lại chợt dừng bước.

Sếp Hồ thắc mắc nhìn Tần Dịch, “Sếp Tần, làm sao vậy?”

Tần Dịch bình tĩnh nhìn về phía lối rẽ, nơi đó đã trống vắng không người, dường như tất cả chỉ là ảo giác của hắn, nhưng hắn biết là không phải.

Một lát sau, Tần Dịch mới quay đầu lại, giọng nói chợt trở nên rét lạnh: “Hình như tôi trông thấy một người quen.”

Sếp Hồ lại càng mờ mịt hơn: “Người quen?”

Ánh mắt Tần Dịch u ám, hồi tưởng lại ánh nhìn thoáng qua lúc ban nãy, bàn tay xuôi bên người không khỏi nắm chặt lại.

Hôm nay hắn chỉ trùng hợp đi ngang qua đây, được sếp Hồ nhiệt tình mời nên mới tới xem, hắn biết sếp Hồ vẫn luôn muốn hợp tác cùng mình, nhưng thật không thể ngờ… lại gặp được Phương Hiểu ở đây.

Ở một nơi hắn vốn không ngờ tới, trong khoảng thời gian hắn không ngờ tới, lại có thể gặp lại người kia.

Giống như một hòn đá, bất ngờ bị ném xuống mặt hồ yên ả.

Ba năm trôi qua, vô số đêmchoàng mình tỉnh giấc, hắn đều nghĩ, nếu như người này dám xuất hiện trước mặt hắn, hắn nên trả thù thế nào để cậu ta nếm tư vị hối hận đây. Nhưng thời gian vô tình trôi qua, hắn không thể không thừa nhận, có lẽ người này sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa, nỗi hận không thể phát tiết, từ từ biến thành không cam lòng.

Ngay lúc hắn cho rằng cả đời này không thể gặp lại người ấy nữa… người ấy lại vô ý xuất hiện như vậy.

Tần Dịch bước từng bước về phía trước, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa đóng chặt.

Chỉ cần nhẹ nhàng đẩy ra là hắn có thể gặp lại người này..

Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua, bọn họ đứng với nhau ở khoảng cách gần như vậy… Khóe môi Tần Dịch cong lên, nở nụ cười lạnh lùng, nhưng hắn không giơ tay phá vỡ khoảng cách một cánh cửa kia.

Hắn ôm hận tròn ba năm, giờ nỗi hận đã lên men bén rễ đơm mầm trong lòng.. Ngược lại càng khiến hắn trở nên lạnh lùng bình tĩnh, không còn kích động nữa.

Sếp Hồ vội vội vàng vàng đuổi theo sau, thấy Tần Dịch dừng bước trước phòng vệ sinh, cười giả lả lên tiếng: “Anh muốn ——” đi giải quyết nỗi buồn à..

Ông ta còn chưa dứt lời, Tần Dịch chợt cắt ngang lời ông ta, vẻ mặt tự nhiên cười nói: “Không có gì, chúng ta tiếp tục đi, hạng mục trước đó ông nói, tôi muốn nghe thêm một chút nữa.”

Sếp Hồ nghe vậy liền mừng rỡ, trước đây Tần Dịch vẫn luôn tỏ vẻ lạnh lùng xa cách, không có bất cứ hứng thú gì với đề nghị của ông, tuy rằng không biết vì sao hắn lại đột ngột thay đổi thái độ, nhưng ông sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, liền liếng thoắng không ngừng!

Tần Dịch vừa nghe sếp Hồ nói, vừa thờ ơ đi về phía trước, thậm chí còn không ngoái đầu lại nhìn.

Tôi biết em ở đây, tôi sẽ để em nghĩ tôi không phát hiện ra em, nhưng lần này em không thể trốn được nữa, tôi sẽ cho em nếm trải —— cảm giác từ thiên đường rớt xuống địa ngục, từ nhen nhóm hy vọng bị đập tan thành tuyệt vọng.

Tất cả những gì năm ấy em cho tôi, tôi sẽ trả lại em, từng chút từng chút một, và còn trả gấp bội.

Có nằm mơ sếp Hồ cũng không ngờ ngày hôm nay sẽ thu hoạch lớn như vậy, vốn dĩ ông ta chỉ muốn Tần Dịch có thể hiểu thêm về công ty mình, sau khi hiểu rồi sẽ liên lạc nhiều hơn, không ngờ Tần Dịch lại có vẻ hứng thú với công ty ông như vậy, thậm chí còn khen ngợi công tác của họ, tỏ vẻ sau này muốn tiếp tục hợp tác.

Cuối cùng, sếp Hồ lâng lâng bước đi, ông nịnh nọt mà tiễn Tần Dịch ra tận cửa, nhiệt tình mời Tần Dịch dùng bữa cùng mình, nhưng Tần Dịch lại từ chối.

Tuy rằng sếp Hồ có hơi thất vọng, nhưng chuyện này cũng không nằm ngoài ý muốn, với thân phận của ông bây giờ, đúng là không có tư cách mời Tần Dịch ăn cơm, huống hồ thu hoạch hôm nay vậy đã là đủ rồi.

Ông ta ân cần giúp Tần Dịch mở cửa xe, Tần Dịch sắp lên xe, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: “Lại nói, hôm nay ở công ty ông gặp được một người, rất giống người bạn cũ của tôi.”

Sếp Hồ vốn là một người nhạy bén, ông chú ý thấy vẻ hoài niệm trong đôi mắt Tần Dịch, bèn dè dặt hỏi: “Thật sao? Trùng hợp thật đấy, bạn của anh tên là gì?”

Giọng Tần Dịch trầm thấp, hắn từ tốn nói: “Cậu ấy tên Phương Hiểu, từng là người bạn thân nhất của tôi, chỉ tiếc là năm đó xảy ra một vài mâu thuẫn, sau này không chịu gặp tôi nữa… Tôi tìm rất lâu, nhưng vẫn không tìm được cậu ấy.”

Sếp Hồ nghe vậy trái tim liền gia tốc, ông lập tức nhận ra, đây là một cơ hội tốt để lấy lòng Tần Dịch.

Diệp Minh đứng ở phòng vệ sinh đợi một lúc, xác nhận Tần Dịch đã đi rồi, lúc này mới chậm chạp quay trở lại phòng làm việc của mình.

【Giọng 888 đầy thắc mắc: Hắn ta không thấy cậu sao?】

【Diệp Minh: Không, tui chắc 100% ảnh đã thấy tui.】

【888: Thấy cậu mà không lập tức đánh chết cậu à?】

【Diệp Minh: ……】

【Diệp Minh: Anh cứ nhất thiết phải nói chuyện với tui như vậy à? Vô cùng đau đớn.】

【888: Ờ.】

【Diệp Minh: Ban nãy anh có kiểm tra giá trị hắc hóa của ảnh không? Cụ thể là bao nhiêu?】

【888: Giá trị hắc hóa là 85.】

【Diệp Minh: Cao phết nhỉ….】

Diệp Minh sờ sờ cằm, làm như không có chuyện gì xảy ra mà quay về tiếp tục làm việc, mấy ngày sau đó đều trôi qua trong êm đềm, Tần Dịch không có bất cứ hành động nào.

Ngay lúc 888 càng ngày càng cảm thấy khó hiểu với tình cảm của con người, thì một ngày tan tầm, sếp Hồ đi tới phòng làm việc của Diệp Minh.

Ánh mắt sếp Hồ nhìn Diệp Minh so với trước đây còn nồng cháy hơn, cứ tưởng mình chỉ kiếm được một nhân viên ưu tú, lại không thể ngờ cậu ta có quan hệ sâu sắc với sếp Tần như vậy. Sếp Hồ nghĩ có khả năng rất lớn Phương Hiểu mà Tần Dịch nói chính là Phương Hiểu ở trước mắt này.. Cơ hội tốt như vậy sao ông ta có thể bỏ qua được? Dù có không phải thì ông cũng không mất gì.

Nhưng ông ta nhớ giám đốc Tần từng nói Phương Hiểu không muốn gặp lại mình.. cho nên chắc chắn không thể nói thẳng ra.

Sếp Hồ cười như hồ ly, ông ta ôm vai Diệp Minh, mỉm cười nói với mọi người: “Dạo này mọi người vất vả rồi, tối nay tôi mời mọi người đi liên hoan, thích ăn gì cũng được, tôi sẽ thanh toán!”

Mọi người nghe sếp tổng nói muốn mời khách, tất cả liền hưng phấn, lớn tiếng nói ok.

Diệp Minh được sếp Hồ ôm vai, bộ dạng không cho phép anh từ chối, anh bèn cười theo, nếu đã là liên hoan, đương nhiên anh phải tham gia rồi.

Mọi người vui vẻ ra khỏi công ty, mấy chiếc xe chật ních nối đuôi nhau, sếp Hồ đi trước dẫn đường, dẫn họ tới khách sạn cao cấp nhất, mọi người càng thêm hào hứng, nhao nhao tỏ ý sếp mình bữa nay chơi lớn ghê.

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.