Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (24)

Phiên bản Dịch · 1186 chữ

Hầu như ngày nào Tần Dịch cũng sẽ tới bệnh viện thăm Diệp Minh, hắn chẳng cười bao giờ, cũng không gần gũi với anh, chỉ ngồi yên một chỗ, ngoài việc không cho Diệp Minh rời viện ra, hắn không còn ép buộc anh nữa.

Dưới yêu cầu của Tần Dịch, bệnh viện hợp tác với cơ sở y tế hàng đầu ở nước ngoài, cùng nhau lên kế hoạch chữa trị cho Diệp Minh, dùng tất cả những thứ tốt nhất, tạm thời bệnh tình không có dấu hiệu chuyển xấu, nhưng hiệu quả không mấy khả quan, bác sĩ nói với Tần Dịch, chuyện này có liên quan với thái độ tiêu cực của bệnh nhân.

Tuy mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi, nhưng dường như Diệp Minh đã gầy sọp hẳn đi, thậm chí anh còn chẳng ra khỏi phòng bệnh lấy một bước.

Tối hôm đó Tần Dịch tới hơi trễ, nhưng Diệp Minh hẵng còn thức, anh đang ngồi đọc sách, thấy hắn tới thì bình tĩnh quay đầu liếc mắt nhìn Tần Dịch, rồi tiếp tục làm như không có chuyện gì mà đọc sách.

Tần Dịch đứng ở cửa một lúc, gương mặt chàng trai trên giường bệnh được ánh đèn ấm áp bao phủ, hiện lên vẻ ôn nhu, bộ dạng anh điềm nhiên, không giống một bệnh nhân sắp chết một chút nào, trông như một bức tranh thật thanh bình và yên tĩnh.

Cảnh tượng này khiến Tần Dịch có cảm giác thời gian như quay ngược về ba năm trước đây.

Lúc đó bọn họ vẫn còn hạnh phúc bên nhau, chàng trai trước mắt cũng luôn an tĩnh điềm nhiên như vậy, mỗi lần tới gần, anh lại quay đầu nhìn hắn nở nụ cười rất đỗi dịu dàng. Nhìn nụ cười ấy, khiến hắn cảm thấy thế gian này tươi đẹp biết bao nhiêu… Mà lúc này đây, hắn chỉ cảm thấy thật giả dối.

Trong lòng Tần Dịch như có thứ gì khơi lại tàn tro, những ký ức xưa cũ không kiềm chế được mà lại trào dâng trong lòng.

Đột nhiên, hắn không nói chẳng rằng mà xoay người bỏ đi.

Hắn sợ nếu tiếp tục ở lại, mình sẽ chẳng màng tôn nghiêm mà đi cầu xin người này, cầu xin anh hãy tiếp tục ở bên hắn, xin anh hãy sống vì hắn. Nhưng sự tự tôn không cho phép hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ như một bại tướng, nhất là còn vì một người như vậy.

Diệp Minh thành thật ở viện một thời gian, đợi đến khi anh nghĩ chắc 888 nguôi giận rồi, lúc này mới dè dặt cất tiếng gọi.

【Diệp Minh: Tình yêu à, giờ anh đang nơi nao?】

【888: Nói tiếng người đi.】

【Diệp Minh: Càng ngày anh càng dữ QAQ.】

【888: Có nói không? Không nói tôi đi ngủ đông.】

【Diệp Minh: Em nói ngay đây!】

【Diệp Minh: Giờ em cần một cơ hội, để Tần Dịch nghi ngờ động cơ trước đây em bỏ đi, chứ nhất thời ảnh không nghĩ ra được, cũng bởi vì khi đó em làm hơi quá tay, khiến ảnh ôm suy nghĩ xấu, cơ mà Hà Thiệu Thần thì khác, dù sao thì em vẫn luôn diễn như có nỗi khổ tâm trước mặt ảnh, cho nên nhất định ảnh có thể liên tưởng tới, đồng thời sẽ nói cho Tần Dịch nghe.】

【888: Cho nên làm sao?】

【Diệp Minh: Anh giúp em gợi ý cho Hà Thiệu Thần một chút, để ảnh qua đây thăm em ^-^】

Dạo gần đây Hà Thiệu Thần có chút nhấp nhổm không yên, hắn cứ nghĩ mãi tới cảnh ngày ấy chia tay Diệp Minh, cùng với ánh mắt sắc lạnh của Tần Dịch, hắn sợ Diệp Minh sẽ xảy ra chuyện gì không hay.

Cho nên suốt thời gian qua hắn vẫn luôn đi nghe ngóng tin tức của Diệp Minh, nhưng muốn cướp người từ tay Tần Dịch không phải chuyện dễ dàng gì.

Nếu như hắn ra tay, hắn biết chắc Tần Dịch sẽ liều mạng tấn công hắn, mà Tần thị là đối tác quan trọng của Hà thị, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Gần đây Hà Thiệu Thần mới nghe tin, Tần Dịch thường xuyên lui tới bệnh viện, bèn tìm hiểu một phen, lúc này mới biết hóa ra Diệp Minh đang nằm viện. Càng khiến Hà Thiệu Thần kinh ngạc hơn, là theo tin hắn nghe ngóng được, Diệp Minh thế mà lại bị ung thư giai đoạn cuối! Sao có thể như vậy được?!

Hà Thiệu Thần không thể ngồi yên một chỗ nữa, liền đi tới bệnh viện.

Vệ sĩ phụ trách trông coi ở bệnh viện chỉ được lệnh không cho phép Diệp Minh bỏ trốn hoặc ra khỏi bệnh viện, nhưng sẽ không hạn chế hành động của anh, cũng không hạn chế người vào thăm anh. Cho nên những vệ sĩ không ngăn cản, chỉ gửi tin báo tới cho Tần Dịch mà thôi.

Hà Thiệu Thần dễ dàng vào gặp Diệp Minh.

Hôm nay Diệp Minh vừa mới làm hóa trị xong, tình trạng không tốt lắm, anh thấy Hà Thiệu Thần xuất hiện, liền lộ vẻ ngạc nhiên, cất giọng khàn khàn hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Hà Thiệu Thần nhìn anh đăm đăm, chỉ mới hơn một tháng không gặp thôi, mà Diệp Minh đã gầy đi rất nhiều, bị bệnh tới nông nỗi này, đột nhiên hắn thấy đau lòng, thấp giọng nói: “Nghe nói em bị bệnh.”

Diệp Minh lúng túng nói: “Anh cũng biết rồi à.”

Hà Thiệu Thần nhìn vẻ mặt Diệp Minh, trong mắt ngập nỗi bi thương, hắn hỏi, “Từ khi nào vậy?”

Câu hỏi này Tần Dịch cũng từng hỏi qua, khi đó Diệp Minh không chút do dự nói với hắn là sau khi xuất ngoại, nhưng đối mặt với Hà Thiệu Thần, người từng giúp đỡ anh, anh chần chừ trong thoáng chốc.. Diệp Minh do do dự dự, anh đang chuẩn bị mấy lời nói dối qua loa, đột nhiên Hà Thiệu Thần cất tiếng.

Hà Thiệu Thần bình tĩnh nhìn ánh mắt Diệp Minh, hắn nhìn thấy rõ sự do dự của anh, đau buồn nói: “Trước khi em đi, đã biết rồi đúng không?”

Trong mắt Diệp Minh thoáng hiện lên tia bối rối.

Hà Thiệu Thần thu gọn tia nhìn kia vào tầm mắt, còn gì mơ hồ nữa? Như vậy tất cả mọi bí ẩn đều đã được giải thích, ngoài lý do này ra, còn lý do gì khiến Diệp Minh yêu Tần Dịch như vậy lại quyết định ra đi một mình nữa? Chàng trai này, sao lại ngốc đến vậy chứ?!

Hà Thiệu Thần đau lòng không ngớt, nhưng lại thấy không cam lòng thay cho anh, “Lúc đó em không ngờ, mình còn có thể sống đến bây giờ, có đúng không? Em không muốn Tần Dịch biết em bị bệnh, cho nên mới bỏ đi!”

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.