Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

THẾ GIỚI THỨ NHẤT VÀ BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ (23)

Phiên bản Dịch · 937 chữ

Tần Dịch nhìn đôi mắt bình tĩnh của anh, đột nhiên tất cả những lời đã chuẩn bị trước đó chẳng thể cất lên thành tiếng, mà ma xui quỷ khiến hắn lại thốt lên một câu: “Em đã biết trước rồi, có đúng không?”

Diệp Minh gật đầu, ngầm đồng ý.

Tần Dịch nhìn anh đăm đăm, trong mắt có vẻ đè nén dữ dội.

Vốn là hắn rất lo lắng, hắn không biết nên mở miệng nói tin tức này với Diệp Minh thế nào, điều này khiến hắn thấy rất đau lòng, nhưng lúc này đây nhìn Diệp Minh, hắn mới phát hiện ra bao nhiêu lo lắng của mình trước đó chỉ là dư thừa.

Có lẽ không ai hiểu rõ bệnh tình của mình hơn chính bản thân Diệp Minh.

Chỉ mình hắn không biết thôi.

Yết hầu Tần Dịch cuồn cuộn, hắn từ từ cất tiếng hỏi: “Em biết từ khi nào, sao… sao không nói cho tôi.”

Diệp Minh nở nụ cười, điềm nhiên như không mà nói: “Xuất ngoại không bao lâu thì phát hiện ra.” Anh dừng lại một chút, đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc về phía Tần Dịch, “Về phần tại sao không nói cho anh.. chẳng lẽ anh còn không biết nguyên nhân sao? Sao tôi phải nói cho anh chứ, để anh cười nhạo tôi gặp báo ứng à?”

Tần Dịch nắm chặt tay khiến các khớp xương kêu răng rắc, hắn dùng hết hơi sức, mới khống chế bản thân không kích động!

Sao em không chịu nói cho tôi biết.. nếu em nói cho tôi biết rồi.. tôi sẽ không đối xử với em như vậy, tôi sẽ giúp em trị liệu từ sớm.

Đúng vậy… tôi hận em, nhưng tôi không muốn lấy mạng em!

Tôi muốn.. em sống.

Tần Dịch thở hắt, trong lồng ngực cảm thấy rã rời khôn nguôi, hắn lại hỏi một câu cuối cùng, “Tiền em đâu? Có một trăm vạn, sao không chữa cho mình đi?”

Bác sĩ nói, nếu Diệp Minh chữa bệnh sớm hơn một chút, thì đã không đến mức…

Khóe môi Diệp Minh nhếch lên, dường như rất bất đắc dĩ, “Sao anh lại nói tôi không chữa trị, tôi mang hết tiền đi chữa bệnh rồi, nếu không đâu đến nông nỗi này.”

Dường như anh có vẻ cảm thán, một lúc sau lại tự giễu, ánh mắt thản nhiên, giọng thì nhẹ bẫng: “Cho nên, chắc đây là báo ứng rồi.”

Diệp Minh cứ một câu báo ứng hai câu báo ứng, khiến Tần Dịch nghe mà trán rần rần nổi gân xanh, hốt nhiên thấy phẫn nộ chẳng thể kiềm chế, hắn bước từng bước tới, nhìn Diệp Minh bằng ánh mắt hung tàn, cắn răng hỏi: “Báo ứng à? Xem ra em cũng biết, người như em đương nhiên phải gặp báo ứng rồi!”

Đôi mắt Diệp Minh chợt lóe lên tia bi ai rồi lập tức biến mất, anh nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, giờ anh đã thấy vui chưa? Có thể thả tôi đi được chưa?”

Tần Dịch nghiến răng nghiến lợi: “Em đừng có mà mơ!”

Diệp Minh nhếch môi, “Anh giữ tôi lại cũng chẳng làm được cái gì, tôi sợ mình không thể trả nợ cho anh được nữa…”

Tần Dịch nhìn anh chòng chọc, qua hồi lâu hắn lạnh lùng nói, “Em, em muốn chết tới vậy sao?”

Diệp Minh mím môi, dời tầm mắt nhìn về phía khác.

Anh nói không sai, em muốn chết, tốt nhất là chết ở nơi anh không thể nhìn thấy. Đây chính là tâm nguyện lúc ban đầu của em, giờ nên để mọi chuyện quay về quỹ đạo của nó thôi.

Tần Dịch hơi cúi người xuống, hắn quay mặt Diệp Minh về phía mình, đỏ mắt nhìn anh, gằn từng câu từng chữ: “Chữa bệnh cho tốt đi, em còn thiếu nợ tôi, đừng hòng chết dễ dàng như vậy.”

“Mà cho dù em có chết.. cũng đừng hòng rời xa tôi!”


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Mọi người đừng sốt ruột, chương sau sẽ cho ảnh suy nghĩ cẩn thận~~

Có một vài vấn đề về ung thư: Những người ung thư giai đoạn cuối thường không thể sống lâu, nhưng cũng không nhất định sẽ chết, có nhiều người sống thêm được mấy năm, cho nên thời gian trước vẫn cầm cự được ~ Hơn nữa bệnh ung thư phải khám chuyên môn mới phát hiện được ra, cho nên khi bị cảm cúm thông thường đi khám sẽ không tra ra được. Lần trước nhập viện vì bị cảm, nếu không cảm thấy là bệnh ung thư sẽ không làm thêm mấy bước kiểm tra, hơn nữa bệnh nhân lại có ý muốn giấu, khả năng bị phát hiện cũng không cao. Rốt cuộc ba năm qua ẻm chữa trị thế nào, phải trải qua những chuyện gì, không có ai biết cả, sau khi có kết quả tiểu công sẽ tự bổ não thôi. Hơn nữa xạ trị tóc rụng rồi thì cũng có thể mọc lại chứ không trọc mãi, cho nên có thể hiểu trước đó Phương Hiểu từng chữa trị (không dùng một trăm vạn kia), nhưng tạm thời chuyển biến tốt đẹp lên, nhưng bây giờ lại chuyển xấu. Tác giả ngu ngốc chỉ có thể tạm nghĩ như vậy thôi, nếu như còn mấy vấn đề khác thì cho bàn tay vàng hết đi QAQ, dù sao thì Diệp Tử vẫn còn đùi vàng 888 to bự mà~

Bạn đang đọc Sổ Tay Sinh Tồn Của Tiểu Thụ (Dịch: Bàn Tơ Động)) của Tức Mặc Dao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhbinh2012198
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.