Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạy dỗ tiểu thần đồng.

Phiên bản Dịch · 1879 chữ

Chương 14: Dạy dỗ tiểu thần đồng.

Chiếc rương nhỏ nằng nặng đặt lên tay của Dạ Dao Quang, nàng lập tức trở nên tỉnh táo. Bởi vì nàng đã ngửi thấy được mùi hương khiến cho người ta cảm thấy tinh thần thoải mái dễ chịu của nguyên bảo.

Lòng đã sớm nóng như lửa đốt, Dạ Dao Quang hoàn toàn không để ý tới ba người đang đứng ở đây, lập tức mở chiếc rương nhỏ ra. Ngay sau đó, ánh sáng màu vàng rực rỡ lấp lánh kích thích thị giác của nàng, khiến nàng cảm thấy mê muội. Bên trong tổng cộng có hai hàng kim nguyên bảo, mỗi hàng năm viên, tròn tròn lấp la lấp lánh, Dạ Dao Quang suýt chút nữa đã chảy nước miếng.

“Đây đúng là thứ đẹp nhất trên đời.” Dạ Dao Quang bày ra vẻ mặt si mê, giống như nhìn thấy tình nhân trong mộng – nhìn không chớp mắt, vô cùng đắm đuối.

Ôn Đình Trạm đỡ trán cúi đầu, hơn nữa còn lùi về sau mấy bước, ra vẻ bọn họ không hề quen biết.

Dạ Dao Quang sờ từng thỏi một rồi mới lưu luyến đóng nắp rương lại. Sau đó nàng nở nụ cười không khác gì một tên trộm, nói với Nguyên Ân: “Hoà thượng, có thể giúp ta một việc nữa được không.”

“Xin thí chủ cứ nói.” Nguyên Ân đại sư vẫn ôn hòa như cũ.

“Tìm người đưa phong thư này giúp ta.” Dạ Dao Quang lấy ra phong thư của Mạnh Bát cô nương, sau đó đưa cho Nguyên Ân đại sư.

Sau vụ việc vừa rồi của Ôn Đình Trạm, e rằng người nhận tin đã không còn ở vườn hoa sen nữa rồi. Bỏ lỡ mất cơ hội lần này, cho dù một bé gái đã mười hai tuổi như nàng đi tìm một vị nam tử đã thành niên thì cũng không phù hợp với thời đại này, chi bằng nhờ Nguyên Ân đại sư giúp đỡ một chút. Hơn nữa hòa thượng đi tìm người ở trong chùa, cho dù bị nhìn thấy cũng sẽ không khiến cho mọi người nghi ngờ. Có lẽ Mạnh Bát cô nương cũng từng có ý định này, chẳng qua lúc nào cũng có ma ma và nha hoàn đi theo bên cạnh, dù có chuyện gì thì cũng không đến phiên một đại tiểu thư danh giá như nàng ấy tiếp xúc riêng với một vị tăng nhân, thế nên Mạnh Bát cô nương mới tới tìm nàng.

Nguyên Ân đại sư chỉ nhìn thoáng qua bèn gật đầu. Ngô Tịnh đi tới nhận lấy phong thư rồi lập tức mang nó đi ra ngoài: “Xem ra ngày hôm nay thí chủ gặp được rất nhiều cơ duyên.”

“Đều nhờ phúc của ngươi.” Dạ Dao Quang nháy mắt với Nguyên Ân: “Hòa thượng, chúng ta thương lượng một chút đi.”

Nguyên Ân nhìn Dạ Dao Quang, cười mà không nói, dường như y đã nhìn thấu được suy nghĩ của nàng.

Dạ Dao Quang cũng không để bụng, lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Dù sao cũng có rất nhiều chuyện mà đệ tử Phật gia như ngươi không thể giải đáp được, không bằng ngươi cứ giới thiệu cho ta. Ta bảo đảm sẽ làm việc một cách thoả đáng, nghiêm túc và đứng đắn, giúp chùa Vĩnh An của các ngươi có thêm tín đồ và công đức, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Nói như vậy, có nghĩa là thí chủ hy vọng lão nạp trở thành một người trung gian?” Nguyên Ân đại sư vẫn tiếp tục mỉm cười như cũ.

“Có làm sao, người trung gian cũng không phải làm không công, ta sẽ chia cho ngươi một phần.” Dạ Dao Quang ra vẻ ta vô cùng hoà phóng, mau mau đồng ý đi.

Nguyên Ân không nói lời nào, dùng đôi mắt như nhìn thấu hồng trần, tĩnh lặng như mặt giếng cổ, rồi lại có cảm giác cổ quái, ẩn chứa ý cười nhìn về phía Dạ Dao Quang.

Nàng sờ mũi, sau đó nói: “Hoà thượng à, người xuất gia sẽ không nghĩ tới những thứ có màu vàng và bạc.”

“Thí chủ, người xuất gia thì cũng cần có cơm để ăn. Hơn một ngàn tăng nhân ở chùa Vĩnh An cũng cần phải sống.” Những lời mà Nguyên Ân vừa nói cũng không hề ảnh hưởng đến hình tượng của y, trái lại giọng nói đặc biệt của người này truyền vào trong tai còn ẩn chứa một sự mê hoặc đặc biệt, sẽ khiến cho người ta cảm thấy đây là lẽ đương nhiên.

“Thôi được rồi, hoà thượng, coi như ta nể bộ mặt đẹp trai của ngươi, miễn là người ngươi giới thiệu cho ta, ta sẽ chia cho chùa Vĩnh An hai phần hoa hồng.” Dạ Dao Quang đau khổ nhìn chằm chằm Nguyên Ân, dáng vẻ ấy giống như có người đang cắt từng thớ thịt trên người nàng vậy. Nếu Nguyên Ân còn tiếp tục giữ giá, vậy thì dẹp hết, không thương lượng gì nữa.

“A di đà phật, lão nạp thay mặt cho toàn bộ tăng nhân chùa Vĩnh An đa tạ tấm lòng từ bi hào phóng của thí chủ.” Nguyên Ân vô cùng thức thời chấp nhận điều kiện này.

Đúng là tên hòa thượng thối tha, vừa mới mở miệng thôi mà đã lột mất hai tầng da của nàng rồi. Nếu không phải do nàng còn nhỏ, chưa có đủ sự uy tín và sức thuyết phục thì cần gì phải uất ức đến mức này. Nhớ lại kiếp trước, nàng đã từng kiêu hãnh đến nhường nào, những người từ trong nước đến ngoài nước muốn gặp nàng thì đều phải xem tâm trạng của nàng như thế nào. Giờ thì hay rồi, nàng còn phải bỏ tiền ra để xin người khác giúp mình tìm mối làm ăn, đúng là tức quá đi mất!

“Cứ quyết định như vậy đi. Nhà ta ở thôn Đỗ gia, họ Dạ, cứ vào thôn hỏi là sẽ biết ngay.” Dạ Dao Quang oán hận nói, sau đó xoay người định đi. Nàng sợ rằng nếu mình vẫn tiếp tục ở đây thì sẽ hành hung tên hòa thượng này mất.

“Thí chủ xin dừng bước, đợi trưa mai rồi hẵng đi, lúc ấy sẽ có người đưa thí chủ về tận nhà.” Nguyên Ân nói với vẻ cao thâm khó lường.

Hai mắt của Dạ Dao Quang lập tức sáng rực lên, vậy là trưa ngày mai sẽ có người đưa nàng về đến tận cửa sao?

“Hoà thượng à, ta đã nói là ngươi rất đáng yêu bao giờ chưa?”

Nguyên Ân chỉ cười không nói.

Dạ Dao Quang vui sướng ôm lấy chiếc rương nhỏ, dắt tay Ôn Đình Trạm rời khỏi.

Bởi vì cuối cùng cũng đã có tiền, tổng cộng gồm mười một thỏi nguyên bảo mười lượng, cũng chính là một ngàn một trăm lượng bạc trắng, tính theo giá trị của hiện đại thì tương đương với ba mươi ba vạn nhân dân tệ (khoảng một trăm linh chín triệu đồng). Mặc dù ở kiếp trước số tiền này chỉ là một con số lẻ nhưng Dạ Dao Quang vẫn cảm thấy rất vui sướng. Mà vui thì lại cảm thấy thèm ăn, tối hôm đó nàng kêu tiểu sa di bưng hai phần cơm tới cho nàng, còn định kêu thêm phần cơm thứ ba thì lại bị Ôn Đình Trạm ngăn lại. Hắn chia cho nàng một nửa phần ăn của mình. Mỗi người đều là bốn đĩa thức ăn chay, một bát cơm, thật sự là Ôn Đình Trạm ăn không hết.

Sau khi Dạ Dao Quang ăn uống no đủ, lại vô cùng vui vẻ ôm nguyên bảo. Thấy Ôn Đình Trạm nhíu chặt mày nhìn nàng, Dạ Dao Quang không nhịn được hỏi: “Đệ cảm thấy tỷ làm như vậy là không đúng sao?”

Ôn Đình Trạm vẫn không nói gì, cứ đăm đăm nhìn nàng.

“Đệ thích sách, tỷ thích vàng. Cùng một đạo lý, đệ cảm thấy sách có thể giúp con người ta trở nên sáng suốt, thế nên nó rất thanh cao đúng không? Vậy thì tỷ hỏi đệ, nếu không có tiền thì lấy đâu ra sách?” Dạ Dao Quang quyết định phải dạy dỗ tên nhóc này, nếu không về sau mỗi lần kiếm tiền đều phải nhìn bộ mặt đưa đám của hắn mất.

Ôn Đình Trạm im lặng suy nghĩ.

“Các ngươi cảm thấy thương nhân thấp hèn, nhưng đệ thử nghĩ lại xem, nếu không có bọn họ thì kinh tế của cả một đất nước sao có thể vận hành và phát triển?” Dạ Dao Quang lại tiếp tục nói: “Thật ra dù là ngành sản xuất nào đi nữa, chỉ cần dựa vào bản lĩnh của bản thân, không làm điều ác, không tham mấy đồng tiền bất nghĩa thì đều đáng được tôn trọng, đó là bản lĩnh người ta có mà mình không có. Mỗi người đều phải sống dựa vào tay nghề của bản thân. Bây giờ đệ đang đi học, về sau nhập sĩ, học vấn của đệ cũng chính là bản lĩnh, tay nghề của đệ. Đệ cảm thấy nếu đệ làm quan, triều đình không phát bổng lộc cho đệ, vậy đệ làm quan kiểu gì? Đệ cũng đã đọc rất nhiều sách rồi. Vậy tỷ hỏi đệ, chỉ dựa vào chút bổng lộc ít ỏi của triều đình, đệ có thể làm nên việc lớn gì? Đệ có thể không tham ô, nhưng cũng phải nuôi sống gia đình chứ. Nếu sau này tỷ muốn lấy danh nghĩa của đệ để kiếm tiền, có thể bảo đảm không làm mấy việc bất nhân bất nghĩa thì đệ có chấp nhận không?”

Tuy bây giờ Ôn Đình Trạm vẫn còn nhỏ nhưng từ bài thơ mà hắn đọc khi nãy, có thể thấy được hắn là một người rất thanh cao, nếu bây giờ còn không uốn nắn dạy dỗ thì về sau sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

“Đệ không cần phải trả lời ngay bây giờ, chỉ cần đệ ghi nhớ những lời tỷ vừa nói ở trong lòng, từ từ tìm ra câu trả lời cho bản thân.” Dạ Dao Quang cũng không hi vọng có thể thức tỉnh được hắn trong một sớm một chiều. Dù gì đây cũng là thời đại phong kiến cực đoan, bản thân nàng cũng không am hiểu mấy thứ này. Nàng về sau nhất định phải tìm cho Ôn Đình Trạm một vị tiên sinh không câu nệ thế tục: “Ra ngoài sân đi, tỷ sẽ dạy cho đệ một bộ quyền pháp, bộ quyền pháp này rất thích hợp để luyện tập trước khi ngủ.”

Sau khi Ôn Đình Trạm luyện quyền pháp nửa canh giờ, hai người bọn họ mới lần lượt đi rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi. Nghĩ đến những chuyện ngày mai, Dạ Dao Quang không khỏi có chút mong chờ, không biết sẽ là vị khách như thế nào.

Bạn đang đọc Phu Nhân Thần Côn: Phu Quân Ngoan Ngoãn Nghe Lời! (Dịch) của Cẩm Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi s2MiêuNhis2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.