Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những cô gái rạng rỡ

Phiên bản Dịch · 2057 chữ

Buổi chiều, Thôi Giác lấy xe đưa Đường Miên Miên đến khu đông.

Trụ sở huấn luyện quân đội H ở vùng ngoại thành phía bắc thành phố T, chuyện này gần đây Đường Miên Miên mới biết, Đường Miên Miên cũng biết ở phía tây thành phố T đều là nhà ở bình dân, nhà cô cũng ở đó, mà khu nam là khu vực của chung cư cao cấp và các câu lạc bộ giải trí, còn ở khu đông tất cả đều là biệt thự, người ở khu đông trừ việc có tiền còn nhất định phải có thực lực, trước kia nhà họ Chương cũng chỉ ở khu nam mà thôi, không phải là không thể vào khu đông, chỉ là khu đông dường như tăng thêm một cỗ gông xiềng với người bình thường.

Toàn bộ người ở thành phố T đều biết, đại bộ phận cán bộ nòng cốt của tỉnh H đều sống tại khu đông, thái độ và không khí nghiêm cẩn của nơi này không phù hợp với những thương nhân thích xa hoa, lãng phí.

Biệt thự trước mắt cũng không phải rất lớn nhưng lại là phục thức ba bốn tầng bộ dáng, từ bên ngoài nhìn vào thấy cổng tò vò tinh xảo và vườn hoa, tới cửa lớn đi cong cong ngoặt ngoặt một đường mới tới cửa trước.

Đường Miên Miên còn chưa vào nhà đã nghe thấy một trận âm thanh oa oa khóc lớn của trẻ con, đang lúc hiếu kì, người đàn ông dẫn hai người Đường Miên Miên vào cửa quay đầu về phía Thôi Giác cung kính khom lưng nói:

- Thôi tiên sinh, tiên sinh nói nếu như ngài đến thì đi thẳng đến thư phòng tìm ngài ấy, ngài ấy ở đó chờ ngài.

- Được.

Thôi Giác nhàn nhạt trả lới, cúi đầu thoáng nhìn Đường Miên Miên, Đường Miên Miên lập tức khoát tay:

- Tôi không sao, anh đi đi, tự tôi thích ứng được.

- Được, nếu có người hỏi em, em hãy nói tên của tôi, biết chưa?

- Biết.

Đường Miên Miên hợp lấy hai tay tiễn Thôi Giác, bấy giờ mới thở dài một hơi, thần kinh đã bắt đầu căng cứng từ buổi sáng rốt cục lúc này cũng hơi thả lỏng, lại ngẩng đầu nhìn chung quanh, quay người cũng không đi vào cửa trước mà ngược lại bước lên con đường đá ngoặt vào hoa viên.

Mặc dù nàng rất ít tới tham gia loại trường hợp này, nhưng là trước kia chỉ cần là liên quan tới Chương gia nội bộ yến hội, tiệc rượu nàng còn là có thể ra mặt, cho nên những trường hợp này nàng mặc dù có chút câu nệ nhưng cũng không hoàn toàn lạ lẫm, huống chi, hiện tại người tới dường như rất ít, cho nên hẳn là cô hoàn toàn có thời gian đi xem cái vườn hoa mà bản thân đặc biệt hứng thú nhỉ?

Kỳ thật, trước đó Đường Miên Miên cũng không biết tính chất của bữa tiệc rượu mà Thôi Giác mang cô tới tham dự, ai đến, đến làm gì, mục đích của tiệc rượu là gì cô cũng không biết, dù sao chỉ là tới theo thân phận chăm sóc Thôi Quả Quả mà thôi.

Trước mắt Quả Quả còn chưa tan học, Thôi Giác lại đi làm việc riêng, Đường Miên Miên mặc dù một mình có hơi câu nệ và xấu hổ nhưng may mắn không có người nhận ra thì cô cũng không chủ động lên tiếng.

Lúc này trong hoa viên có không ít người ngồi xen lẫn nhau, phần lớn đều là những cô gái xinh đẹp mỹ lệ, có người trẻ tuổi, có dù không trẻ thì phong vận vẫn còn như cũ, cũng có người mặc quần áo không trang trọng lắm, từng người đều rạng rỡ xinh đẹp.

- Cù thiếu tá, cô đã đến?

- Quang Lễ, cuối cùng cô cũng tới, mau đến đây, mau đến đây.

- Cù thiếu tá, chúng tôi đều không nghĩ cô đến sớm như vậy, chúng tôi còn đang nói chuyện phiếm chờ cô đây.

Ngồi ở băng ghế dài dưới tán cây hẻo lánh, Đường Miên Miên nghe xưng hô này cảm thấy hơi hơi quen tai, giơ ly nước chanh trong tay lên nhìn qua thân chén, quả nhiên là...... cô gái hôm đó.

Một cô gái soái khí, uy vũ mặc quân trang, hôm nay lại mặc lễ phục đeo thắt lưng đen, còn đi giày cao gót tám phân, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn cũng đã rất xinh đẹp. Đường Miên Miên sờ lên mặt mình, là mặt mộc, lúc đầu cô cũng cảm thấy không ổn, thậm chí lúc ăn cơm trưa còn hỏi Thôi thượng tá có nên trang điểm một chút không, sao biết Thôi thượng tá cũng chỉ ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn cô nói một câu:

- Rất đẹp.

Câu trả lời này làm Đường Miên Miên không biết thật ra anh nói là trang điểm sẽ rất đẹp hay là cô không trang điểm cũng đẹp rồi, mặc dù Đường Miên Miên không phải kiểu người tự luyến, nhưng cuối cùng cũng không nhắc lại chuyện muốn trang điểm, bây giờ nhìn những người khác, mình vẫn lép vế hơn một chút, hi vọng suốt tiệc rượu không có người nhìn thấy cô là tốt rồi.

Ngay lúc Đường Miên Miên âm thầm phỏng đoán, cô gái hết lần này tới lần khác được gọi là Cù Quang Lễ quay đầu nhìn sang, thấy Đường Miên Miên thì nhẹ nhàng nở nụ cười cười, mở rộng bước chân đi mấy bước tới.

Đường Miên Miên nghĩ, có lẽ không phải đi về phía mình đâu, có lẽ là người bên cạnh, dù sao cô cũng mới gặp cô ấy một lần, cô ấy làm sao nhớ rõ......

- Đường tiểu thư?

Cù Quang Lễ đứng trước mặt Đường Miên Miên, mỉm cười gọi.

Đường Miên Miên lập tức đứng lên, căng cứng

- Chào, chào cô......

- Ha ha, chúng ta xem như là người quen, không cần căng thẳng như vậy! Lại đây, cô cũng không quen những người bên kia nhỉ? Tôi dẫn cô đi làm quen một chút, tôi đã nghĩ anh ấy hôm nay sẽ mang cô đến đây, cô đã tới thì tôi cũng hiểu rồi! Để cô làm quen với mấy người kia một chút, về sau cô cũng không còn câu nệ như vậy, thoải mái hơn. Một mình ngồi ở đó giống như đứa bé bị bỏ rơi vậy......

Cù Quang Lễ vừa đi vừa cười ha ha kéo Đường Miên Miên tới tán ô che nắng mà những cô gái rạng rỡ kia đang ngồi.

Đường Miên Miên lập tức căng thẳng, cô cũng không muốn đi làm quen ...... Còn nữa, là cô trốn ở trong góc chứ không phải ngồi ở chỗ đó, càng không phải là đứa bé bị ai….... vứt bỏ.

Chẳng qua, rõ ràng là Đường Miên Miên đã bất lực không nói nên lời, liền bị Cù Quang Lễ kéo mấy bước đến dưới tán ô che nắng.

- Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn gái thượng tá Thôi Giác dẫn đến hôm nay, cô ấy họ Đường.

Cù Quang Lễ kéo tay Đường Miên Miên thoải mái giới thiệu với đám người, Đường Miên Miên chỉ có thể kiên trì đến cùng nhẹ gật đầu với đám người đó

- Chào mọi người, tôi tên Đường Miên Miên.

- Oa...... Một bé con thật mềm mại.

Trong mấy cô gái lập tức có người lên tiếng khen ngợi.

Trên mặt Đường Miên Miên xuất hiện một mảng hây đỏ, cô mới không phải bé con gì đó...... âm thầm đổ mồ hôi, lòng bàn tay cũng lập tức ướt đẫm, tận đến khi một cô gái ngồi bật cười hì hì.

- Không ngờ là một cô bé còn trẻ như vậy......

Giọng nói của đối phương cực nhẹ cực kì đạm ( Oh: là “đạm” của “lãnh đạm”), Đường Miên Miên lại lờ mờ nghe được một chút khinh thường. Khinh thường cái gì, khinh thường cô sao?

Đường Miên Miên ngẩng đầu nhìn qua đôi vai trần của những cô gái rạng rỡ tươi xinh này, thấy được cô gái ngồi phía sau, sao lại cảm thấy cô ấy có mấy phần quen mắt nhỉ? Lại cẩn thận nhìn, còn chưa nhớ ra rốt cuộc là ai thì có một người phụ nữ từ trong phòng thuận miệng nói vọng ra:

- Quang Lễ à, cô đã vào thăm tới tận vườn hoa mà còn chưa tới nhìn Huyên Nhi nhà chúng tôi một cái sao?

Người phụ nữ kia chỉ nhẹ nhàng tựa trước cửa sổ sát đất nhìn ra vườn hoa cười yếu ớt, mặc dù lời là nói với Cù Quang Lễ nhưng cô gái nào cũng đều lập tức đáp lại cô ấy một cách vui vẻ nhất, bao gồm cả cô gái xinh đẹp ngồi ở phía sau kia cũng lễ phép gật đầu với người phụ nữ bên cửa sổ.

- A, nhị tẩu, em đến ngay!

Cù Quang Lễ cao giọng đáp lại rồi kéo tay Đường Miên Miên nói:

- Chúng ta đi vào chung đi! Đi xem nhân vật chính hôm nay một chút!

Nói xong cũng không quan tâm Đường Miên Miên có đồng ý hay không mà kéo cô đi về phía người phụ nữ bên cánh cửa sổ sát đất.

Đường Miên Miên đi vài bước lại quay đầu nhìn về phía vườn hoa, cô gái ưu nhã kia...... rốt cuộc là ai? Cô ấy vì sao lại phát ra ý cười khinh thường như thế?

- Cô không cần để cô ấy, là lòng đố kị của cô ấy tràn ra thôi.

Cù Quang Lễ đột nhiên nhỏ giọng nói.

Đường Miên Miên nhìn về phía Cù Quang Lễ:

- Nhưng tôi có cái gì để cô ấy đố kỵ?

Cù Quang Lễ cúi đầu quái dị nhìn Đường Miên Miên, một lúc lâu mới nói:

- Cô? Nhiều lắm đó. Ha ha......

Tiếng cười quái dị của Cù Quang Lễ làm Đường Miên Miên không nghĩ ra, Đường Miên Miên cũng là kiểu người không quen suy nghĩ, lúc vào phòng khách thấy bé con đang ê ê ô ô kia, lập tức liền đem vấn đề này quên bằng sạch.

Mới biết được, hoá ra hôm nay Thôi Giác mang mình đến chỗ này là tham gia tiệc đầy tháng, mà nhân vật chính, chính bé con vừa mới được một tháng, người phụ nữ xinh đẹp tựa bên cửa sổ hồi nãy bây giờ đã trở lại cạnh nôi, thì ra là nữ chủ nhân ngôi nhà này, cũng chính là mẹ của anh hài này.

- Nhị tẩu, cô ấy là là anh tư mang đến, họ Đường, tên Miên Miên.

Cù Quang Lễ đơn giản giới thiệu Đường Miên Miên xong liền chạy đi trêu đùa bé con, Đường Miên Miên cũng ngồi xổm xuống nôi, nhìn bé con béo tròn mập mạp cười đến vui vẻ, mà mẹ của đứa bé nghe Cù Quang Lễ nói xong lập tức nhìn Đường Miên Miên thêm chút nữa, trong mắt tràn đầy thiện ý:

- Chào cô, hoan nghênh cô đến đây. Tôi tên là Trình Yêu Yêu.

Đường Miên Miên cảm thấy người phụ nữ này thật đẹp, nhưng cũng bị tên của cô ấy làm cho giật mình, Yêu Yêu? Một cái tên quái đản như vậy, hoàn toàn nâng cao bản thân......

- Có điều...... Mọi người đều gọi Thôi tiên sinh là tư......

Chỉ có Cù Quang Lễ gọi anh ta là anh tư, đúng không? Mà đây là nhị tẩu...... Chẳng lẽ bọn họ có quan hệ thân thích gì đó!?

------ Lời ngoài lề------

Chương này có hơi nhiều con gái, nhưng là chỉ cần nhớ kỹ ba người là được, Quang Lễ, Trình Yêu Yêu, với cả cô gái cười Đường Miên Miên trong hoa viên kia. Những người này về sau sẽ không ngừng xuất hiện trong cuộc sống của Đường Miên Miên... Ha ha.

------

Dịch: Oh

Biên tập: Anna

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 11/05/2018

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 233

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.