Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con sai lầm rồi

Phiên bản Dịch · 2143 chữ

Đường Miên Miên gặp ác mộng, trong mộng lặp lại thời điểm Chương Hách Nhiên ngoại tình..., mẹ Chương thì chỉ vào mũi của cô mắng to, còn tát cô một cái, Đường Miên Miên không biết đến tột cùng bản thân có bao nhiều đau đớn, đến trong mộng cũng có cảm giác hít thở không thông.

Cho đến khi bên tai không ngừng vang lên tiếng gọi khẽ:

- Miên Miên? Đường Miên Miên tỉnh tỉnh. . . . . . Đường Miên Miên con chỉ gặp ác mộng thôi, Đường Miên Miên?

- Mẹ. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Mẹ. . . . . .

-

Đường Miên Miên không ngừng nói những lời vô nghĩa, nước mắt cũng theo khóe mắt chảy xuống, cho dù ai nhìn cũng đều cảm thấy chua xót đáng thương.

- Miên Miên. . . . . . Mẹ sai rồi, mẹ không nên đánh con. . . . . .

Mẹ Đường ngồi ở bên giường không ngừng gạt lệ, chỉ tại bà quá tức giận . . . . .con gái bà rất ngoan, vì sao đột nhiên ly hôn , vì sao đến bây giờ bà mới biết được! Bà thực sự rất tức giận, vì sao nó phải gạt ông bà! Ông bà là ba mẹ nó mà . . . . .

- Dì Đường. . . . . . chuyện này thật sự không thể trách Miên Miên.

Trình Mỹ Lệ ngồi một bên nắm tay Đường Miên Miên cũng không nhịn được chua xót trong lòng, khóe mắt ướt át. Cô trở về nhà đợi mãi vẫn không nhìn thấy Đường Miên Miên liền mở TV ra xem tin tức một chút, thế nhưng lại thấy tin tức đính hôn của Chương Hách Nhiên. Cô lập tức cảm giác được sự tình không ổn nên mới gọi điện thoại qua đây, người nghe điện thoại lại là Đường Thực Thụ, nghe thấy Miên Miên hôn mê Trình Mỹ Lệ mới biết có chuyện xảy ra, liền lập tức chạy tới.

Nhà của Đường Miên Miên Trình Mỹ Lệ đã quen thuộc như nhà cô, nên lập tức ngồi taxi nhanh chóng chạy qua đây. Không nghĩ tới chạy đến nơi rồi Đường Miên Miên vẫn chưa tỉnh, hơn nữa vẫn luôn nghe thấy cô ấy nói mớ, mới biết được chuyện nghiêm trọng cỡ nào.

Mẹ Đường cô đơn ngồi ở cuối giường nhìn khuôn mặt ngủ say của Đường Miên Miên, trong lòng không hiểu sao chua xót.

Trình Mỹ Lệ biết việc này cô không nên nhúng tay vào thậm chí nói cho cha mẹ Đường Miên Miên nghe, nhưng mà Đường Miên Miên chính là cô vợ nhỏ. Nếu ba Đường và mẹ Đường không hỏi chỉ sợ cả đời này cô cũng không nói ra bản thân bị ủy khuất.

- Thật ra. . . . . . lần này cậu ấy trở về chính là muốn chủ động nói với mọi người chuyện ly hôn với Chương Hách Nhiên. Mẹ Đường, ba Đường. . . . . .

Trình Mỹ Lệ lại ngẩng đầu nhìn ba Đường cùng với Đường Thực Thụ ngồi cạnh bàn, nhẹ nhàng hít một hơi:

- Mọi người có tin tưởng Miên Miên và Chương Hách Nhiên là vừa mới ly hôn ngày hôm qua không? Tuy rằng hôm nay hắn tuyên bố cùng Lục thị liên hôn, nhưng mà bất luận người nào cũng không thể tưởng tượng được hôm qua hắn mới kết thúc đoạn hôn nhân thứ nhất.

- Cháu nói cái gì? Bọn nó không phải đã ly hôn rất lâu rồi?

Mẹ Đường lập tức giữ chặt Trình Mỹ lệ sốt ruột hỏi.

Trình Mỹ Lệ gật gật đầu:

- Thật sự thời gian phát sinh việc này chưa đến một tuần. . . . . . Đường Miên Miên tìm con, nói cùng Chương Hách Nhiên ly hôn rồi. Nhưng có một chút thủ tục chưa làm xong, cho nên mãi cho đến hôm qua mới xem như hoàn toàn thật sự ly hôn. Dì, chú, việc này không phải lỗi của Đường Miên Miên, bọn họ ly hôn là do Chương Hách Nhiên có lỗi với Miên Miên, cậu ấy đã rất khổ rồi, mọi người nên thông cảm cho cậu ấy. . . . . .

- Nó là con gái của dì, dì đương nhiên biết sẽ không phải là lỗi của nó, nó từ nhỏ đã nghe lời như vậy, sao có thể nói ra chuyện ủy khuất như vậy. . . . . .

Mẹ Đường nói xong liền không chịu nổi đứng lên, đi ngoài, ba Đường đứng dậy đi tới, đứng ở bên giường nhìn Đường Miên Miên một lúc lâu, nặng nề thở dài một tiếng mới xoay người đi ra ngoài.

Đường Thực Thụ cũng ngẩn người ở một bên nhìn chằm chằm vào Đường Miên Miên, cặp mắt vốn sinh động như ánh mặt trời, mà giờ phút này có vẻ ảm đạm không ánh sáng, đối với Đường Miên Miên lại tràn ngập đau lòng.

Trình Mỹ Lệ đứng lên, lôi kéo Đường Thực Thụ đi ra ngoài.

- Nhóc ở nhà phải khuyên nhủ ba mẹ nhóc thật nhiều, nhóc là đàn ông trong nhà, bọn họ phải dựa vào nhóc.

Trình Mỹ Lệ biết Đường Thực Thụ là một nam sinh không tồi, cùng là mười tám tuổi, cùng là học sinh cấp ba, nhưng mà Đường Thực Thụ lại cùng người trong nhà mình kia hoàn toàn tương phản, là chủ tịch hội học sinh trong trường, thậm chí là một tay cao thủ bóng rổ, thành tích cũng tốt, là một nam sinh đơn thuần chưa từng trãi qua việc đời, mà cái người nhà mình kia. . . . . . thì lại hoàn toàn là một yêu tinh thành thục!

- Em biết. Chị Mỹ Lệ, thật sự là Chương Hách Nhiên có lỗi với chị gái em?

Đường Thực Thụ dường như cố ý muốn tìm một đáp án.

- . . . . . . Ừ. Nhóc phải nhớ kỹ, làm người phải hiểu được yêu thương vợ, còn có, vĩnh viễn không được chân trong chân ngoài.

Trình Mỹ Lệ rất có cảm xúc vỗ vỗ vai Đường Thực Thụ, Đường Thực Thụ lại giống như không nghe thấy, dường như đang nghĩ đến việc khác.

- Lục Tình Tình. . . . . .

Đường Thực Thụ lặp đi lặp lại ba chữ này, luôn cảm thấy có vài phần quen thuộc.

Trình Mỹ Lệ không để trong lòng, giương mắt nhìn bàn ăn bên ngoài, mẹ Đường một bên lau nước mắt một bên khóc, ba Đường ở một bên thở dài không ngừng nói:

- Bà là đang làm cái gì, chính mình đánh hiện tại lại hối hận.

- Tôi không hối hận vì đánh nó. . . . . . hối hận chính là . . . . . Khí lực hơi lớn chút. Làm ra loại chuyện này chẳng lẽ nó không nên nói cho chúng ta biết trước hay sao? Mấy ngày nay cũng không biết chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu ủy khuất từ cái tên Chương Hách Nhiên kia. . . . . . Tôi làm vằn thắn cho nó ăn, nếu muốn nó ăn. . . . . .

Ba Đường vén tay áo lên muốn giúp mẹ Đường lau nước mắt, trong lòng Trình Mỹ Lệ vô cùng cảm động, thật ra Đường Miên Miên cậu cũng không mất đi nhiều như vậy, cậu xem, mọi người nhà cậu đều yêu cậu như vậy.

- A —— mẹ!

Trong phòng truyền đến một tiếng thét chói tai, Trình Mỹ Lệ lập tức quay đầu đi vào phòng, mẹ Đường cũng vứt bỏ mặt mũi, ba Đường cũng quăng tay áo xông vào. Lúc Trình Mỹ Lệ chạy vào phòng, Đường Miên Miên đã ngã vào trong lòng Đường Thực Thụ khóc, Trình Mỹ Lệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Đường Thực Thụ tán thưởng.

- Miên Miên. . . . . .

Mẹ Đường đi tới, Đường Thực Thụ mới đem chị gái ở trong lòng mình chuyển cho mẹ Đường, Đường Miên Miên oa oa sợ hãi nhào vào lòng mẹ Đường, không ngừng khóc:

- Mẹ thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . con làm cho mọi người mất mặt . . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . xin mọi người đừng giận con . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .

- Đường Miên Miên. . . . . . mẹ con không phải giận con. . . . . . bà ấy là đau lòng con. . . . . .

Ba Đường ở một bên thở dài, ôm hai người vào lòng, Đường Miên Miên đã khóc không thành tiếng, cô thật là không có tiền đồ . . . . . . !

- Nha đầu chết tiệt kia, ai đau lòng con ai lại không lo lắng cho con. . . . . . con tự mình chịu đựng nhiều như thế làm gì, ly hôn chỉ là chuyện của hai đứa thôi sao? Đây cũng là chuyện của hai gia đình. . . . . . Con không quan tâm chúng ta, cũng phải quan tâm chính mình, hắn làm cho con đau lòng con cũng phải nói cho chúng ta biết, mẹ muốn cầm dao đi chém hắn!

Mẹ Đường cũng gào khóc, lại làm cho Trình Mỹ Lệ cảm thấy ấm áp trong lòng, cô nhẹ nhàng cười, xoay người chậm rãi lui ra, lưu lại không gian cho một nhà bọn họ.

Đường Miên Miên, tuy rằng tớ có rất nhiều chuyện gạt cậu còn không nói cho cậu, nhưng mà tớ vĩnh viễn là người hi vọng cậu sẽ hạnh phúc. Chị em tốt, chính là thời điểm cậu gặp khó khăn ở bên cậu, nhưng cũng là ở người ở thời điểm cậu phải một mình đối mặt xoay người yên lặng ở một bên nhìn cậu.

- Mẹ, con thật sự sai rồi. . . . . . Cái gì cũng sai rồi. . . . . .

Cô cho rằng, người nhà của cô sẽ vì cô ly hôn mà lấy làm hổ thẹn, cô từng cho rằng Chương Hách Nhiên sẽ cho mình một đời hạnh phúc, cô từng nghĩ hắn yêu cô, sẽ yêu cả đời. . . . . . Chính là cô sai rồi, toàn bộ đều sai rồi.

- Không có việc gì, con à, không có việc gì. . . . . . Về nhà thì tốt rồi, cái gì cũng đều tốt . . . . . . Chúng ta sẽ không trách con, chúng ta biết. . . . . .

- Không nghĩ tới hắn lại là một kẻ dối trá như vậy!

Ba Đường càng nghĩ càng giận, hung hăng đấm một đấm ở trên bàn nói, Đường Thực Thụ lạnh lùng cười:

- Hắn nhất định sẽ vì hành vi của hắn mà phải trả giá đắt . . . . . .

Ba Đường liếc mắt nhìn đứa con của mình một cái:

- Thực Thụ, con đi đọc tốt sách của con đi, quản chuyện này làm gì, đi ra ngoài.

Đường Thực Thụ liếc mắt nhìn Đường Miên Miên:

- Chị nghỉ ngơi thật tốt, chị phải tin tưởng, mỗi người sẽ vì hành vi của hắn mà phải trả giá tương ứng trong tương lai, hôm nay chị ly hôn coi như là vì lúc ban đầu lựa chọn sai lầm, chị còn trẻ không cần tức giận, sống tốt hơn hắn chính là trả thù tối nhất với hắn.

- Con biết cái gì? Còn không đi ra ngoài?

Mẹ Đường liếc mắt nhìn đứa con vĩ đại của mình một cái, tuy rằng lời nói của Đường Thực Thụ rất có đạo lý, nhưng mà bọn họ vẫn không muốn tâm tư của hắn bị việc này quấy rối, dù sao hắn sắp phải thi vào đại học.

Đường Miên Miên gật đầu với Đường Thực Thụ, lúc này Đường Thực Thụ mới yên tâm đi ra ngoài.

- Để mẹ nhìn xem mặt thế nào. . . . . .

Mẹ Đường một bên lau nước mắt cho Đường Miên Miên một bên nhìn mặt của Đường Miên Miên, Đường Miên Miên vuốt mặt bên trái bị sưng lên lắc lắc đầu:

- Mẹ, không đau. . . . . . Thật sự không đau. . . . . .

- Mẹ biết con chịu khổ, nhưng mà một cái tát này con nên nhận, sau này xem con gặp chuyện còn muốn gạt chúng ta hay không. . . . . .

Ba Đường đang bình tĩnh đứng ở sau lưng cũng hung hăng nghiêm mặt với Đường Miên Miên.

- Ba, mẹ, thực xin lỗi. . . . . .

Đường Miên Miên rất hạnh phúc, khóe môi nhợt nhạt lộ vẻ hạnh phúc.

- Thực Thụ nói rất đúng, con sống tốt. . . . . . Chính là sự trả thù tốt nhất đối với hắn.

Mà cô, sẽ sống thật tốt, thật tốt, mặc kệ hắn sắp đính hôn với ai, với cô đều đã không còn quan hệ.

Chương Hách Nhiên, thật sự. . . . . . Thật sự không còn quan hệ rồi.

------ Lời nói ngoài của tác gài ------

Kỳ thật, có rất nhiều lúc chúng ta sẽ không cẩn thận làm ra rất nhiều chuyện sai lầm, suy nghĩ trong lòng, khổ sở trong lòng. Cho rằng người khác không biết, không rõ ràng, nhưng mà đối với mình đau lòng nhất, nhất định chính là ba mẹ mình, dù có chuyện gì, chỉ có bọn họ mới có thể là cảng tránh gió chân chính cho mình, suy nghĩ cho mình, đau lòng cho mình, cho dù đánh mình, trách cứ mình, mắng mình, có lẽ là tại bọn họ không biết nên làm gì, so với mình lại càng đau đớn.

------

Dịch: Tử Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 25/04/2018

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 206

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.